Edit by Triệu Viu
Sau khi xác nhận thái độ của Đỗ Nhược, Khúc Yên mới từ bỏ điểm ý thức cuối cùng, hoàn toàn say khướt.
Trong Nhất Phẩm Tiên có phòng riêng cho khách ngủ lại, Đỗ Nhược đưa Khúc Yên đến cửa một căn phòng ở tầng chín. Mới đi được mấy bước, cô ấy bất ngờ bị người không ngờ tới chặn đường.
“Giao cô ấy cho tôi…” Quý Trác Nhiên nhìn Khúc Yên đã say đến bất tỉnh nhân sự, mày kiếm hơi cau lại.
Đỗ Nhược nhướn mày nhìn người đàn ông đẹp trai này, nhưng cũng không bị sắc đẹp che mờ lý trí, cô ấy chỉ hỏi: “Giao cho anh? Anh là gì của cô ấy?”
“...” Quý Trác Nhiên nhất thời không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Tất nhiên, anh không thể dễ dàng nói cho Đỗ Nhược biết chuyện mình và Khúc Yên ẩn hôn, nhưng Đỗ Nhược hỏi câu này cũng là bình thường, dù sao anh cũng không quen biết với vị tiểu thư Đỗ gia.
Nhưng nhớ tới cái cớ Khúc Ngưng nghĩ thay cho mình lúc trước, anh thản nhiên nói: “Tôi là anh vợ tương lai của cô ấy.”
“Thì ra là vậy, nhưng Khúc gia kỳ lạ thật đấy, tại sao cùng là một chiếc váy, chị thì mặc hàng thật, em gái lại phải mặc hàng giả?” Đỗ Nhược châm chọc anh.
Hóa ra, cũng không phải là cô ấy không biết gì về chuyện quá khứ, thậm chí vừa nãy vị Đỗ tiểu thư này ngồi ở bên cạnh Khúc Yên, còn ngoài sáng trong tối đỡ rất nhiều lời đàm tiếu cho cô.
Ánh mắt của Quý Trác Nhiên trở nên thâm thúy, chuyện xảy ra năm đó lại hiện lên trong đầu anh lần nữa, anh nhướng mày nói: “Chuyện không như những gì cô nhìn thấy đâu.”
“Nhưng vạch trần chuyện trong góc tối kia ra cũng không dễ nhìn, nhìn cái cách uống rượu của quản lý Khúc, tôi thấy không chừng cô ấy thích qua đêm ở Nhất Phẩm Tiên hơn đấy.” Đỗ Nhược ám chỉ nói, tựa như không muốn giao Khúc Yên cho anh.
Nếu ngủ lại Nhất Phẩm Tiên một đêm, Khúc Yên sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nếu bị người đàn ông này mang đi, cô ấy không đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Quý Trác Nhiên không ngờ rằng người phụ nữ này có vẻ ngoài non nớt, nhưng thực ra rất khó dây dưa.
Trong lúc hai người giằng co với nhau, bọn họ lại nghe thấy Khúc Yên lẩm bẩm nói: “Anh Trác Nhiên...”
Trong hành lang yên tĩnh, tiếng lẩm bẩm của cô tỏ ra cực kỳ rõ ràng.
Nghe thấy tiếng gọi này của cô, vẻ mặt của Đỗ Nhược nhất thời trở nên kỳ lạ.
Cô ấy châm chọc cười nói: “Được rồi, là người ngoài như tôi xen vào việc của người khác, nhưng Qúy thiếu có chắc anh mang cô ấy đi, Khúc Đại tiểu thư sẽ không có ý kiến gì?”
Nghe cô ấy nhắc tới Khúc Ngưng, ánh mắt của Quý Trác Nhiên càng thâm thúy hơn, trong thoáng chốc, anh sửa lại lời nói: “Cám ơn Đỗ tiểu thư đã nhắc nhở, nhưng dù sao Khúc Yên cũng là... em vợ tương lai của tôi, dù tối nay cô ấy muốn ở lại Nhất Phẩm Tiên, cũng nên do tôi chăm sóc.”
Anh nói thế này là lùi lại một bước.
Đỗ Nhược híp mắt cười nói: “Đã vậy, cám ơn Qúy thiếu để mắt đến Nhất Phẩm Tiên chúng tôi.”
Nói xong, cô ấy bước lên phía trước, khẽ đưa Khúc Yên cho Quý Trác Nhiên, lại lấy ra thẻ mở cửa phòng ra mở phòng, làm động tác “Mời“.
“Cám ơn.” Quý Trác Nhiên nói xong, mang Khúc Yên đi vào phòng.
Về phần Đỗ Nhược, cô ấy cắm thẻ mở cửa phòng ở chỗ cắm thẻ, rồi xoay người rời đi.
Cô ấy đã làm hết sức của mình rồi.
Quý Trác Nhiên đặt Khúc Yên lên giường, rồi muốn xoay người rời đi.
“Anh Trác Nhiên, anh lại muốn bỏ tiểu Yên lại sao?” Cô lẩm bẩm nói.
Bóng dáng cao lớn của anh nhất thời cứng đờ lại.
“Anh Trác Nhiên, hôm nay tiểu Yên mặc chiếc váy rẻ tiển, lại bị bọn họ cười... Lần này, anh không mua quần áo cho em nữa à?”
Anh xoay người lại, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt của anh vẫn mang theo sương lạnh.
Anh chăm chú nhìn vào người phụ nữ trên giường, muốn xem cô đang giở trò gì.
Nhưng anh không ngờ, lại nhìn thấy nước mắt của cô...
Khúc Yên từng là cô gái kiên cường, dù gặp phải ấm ức gì cũng sẽ không khóc. Cô rất kiên cường, kiên cường đến mức Quý Trác Nhiên quên mất, cô cũng biết khóc.