Tôi và Viên Lãng cãi nhau, một lần kịch liệt nhất từ kết hôn tới nay, chuyện liên quan tới nguyên tắc, nhất định phải giải quyết rõ ràng.
Nguyên nhân gây ra đại khái bởi vì góp vốn nhà căn cứ, tôi nói tin tức cho một số bạn bè buôn bán vật liệu xây dựng, vì vậy mấy người đi kiếm cục trưởng cục hậu cần, tham gia gọi đấu thầu, theo như quy củ, nếu như họ đấu thầu được, tôi có thể lấy phí tin tức. Tôi luôn cảm thấy chuyện như vậy là đạo lý hiển nhiên, nhưng Viên Lãng không cho là như vậy.
Viên Lãng cảm thấy bản chất doanh nhân của tôi quá nặng, xem tiền tài quá mức. Càng tranh cãi về sau, đầu hai người cũng bắt đầu choáng váng.
“Em nói em nhìn thứ gì không mang theo lợi ích?” Viên Lãng nói như vậy.
“Em là làm tiêu thụ kinh doanh, em nếu như nhìn cái gì cũng không nhìn thấy lợi ích, vậy thì xong rồi.” Tôi không chịu yếu thế.
“Vậy lúc trước kết hôn với anh, em nhìn thấy lợi ích gì?” Viên Lãng nói mê sảng rồi.
“Em đã vừa ý anh có nhà cửa, làm sao nào?” Thật ra thì lúc tôi nói kết hôn với anh ấy căn bản không biết anh ấy có nhà cửa.
“Được, nhà cửa cho em, bản thân anh ra khỏi nhà.” Viên Lãng thật đúng là dám nói.
“Tốt, bây giờ nhà cửa là của em, anh đi.” Anh ấy nói tôi cũng nói.
Viên Lãng bực bội mang giày vào vọt tới trên ban công: “Đi thì đi, một mình em coi chừng nhà này đi.” Nhún người nhảy một cái.
Nếu như đổi lại những người khác, nhất định là kêu lên, sau đó nhìn thấy người đó nhảy lầu ngã gục trên mặt đất đau đớn lật tới lăn lui. Nhưng tôi không phải là những người khác, cho nên tôi nhìn Viên Lãng nhảy xuống, phản ứng đầu tiên là tầng này làm sao không hề cao hơn tí, để cho anh ấy đăc ý như thế. Tầng hai, Viên Lãng anh nhảy cũng không biết ngượng, đừng nói với người ta anh là bộ đội đặc chủng.
Tôi là người giới thiệu các nhà kinh doanh, tôi nói cho người ta người quản lý họ gì tên chi rồi, tôi chuẩn bị thu phí tin tức, tôi quang minh chính đại. Không thể nào vì nơi này là đơn vị của Viên Lãng, tôi phải kiêng dè sao, tôi phải ăn cơm, tôi phải sống, làm ăn thì người có quan hệ lợi dụng quan hệ, không có quan hệ thì tạo ra quan hệ, đây là nguyên tắc. Hơn nữa tôi giới thiệu mấy nhà vật liệu xây dựng đều là tuyệt đối chất lượng tốt giá thấp, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn quốc gia, lúc đó tôi trang trí đều mua vật liệu trang trí ở chỗ bọn họ, so với sản phẩm tốt cùng loại trên thị trường, giá cả còn rẻ hơn, giống như sơn quét trên tường kia, một chút mùi cũng không có, thần thanh khí sảng. (tinh thần dễ chịu, cơ thể sảng khoái)
Tôi cũng không đi xem dưới lầu, xoay người vào thư phòng mở QQ trong máy vi tính nói chuyện phiếm. Tôi phải tìm chỗ trút ra một chút. Thay áo lót, chạy đi bình luận ngay lập tức phim cẩu huyết với các bạn trên mạng, mắng thoải mái một trận, trong lòng dễ chịu.
Tắt máy, tôi xem một chút nên nấu cơm, Viên Lãng vẫn không thấy bóng dáng. Ngẫm lại loại chuyện này, Viên Lãng ở chính giữa tạo thành chút khó khăn, bao nhiêu sĩ quan cao cấp chinh chiến cả đời, kết quả không phải là ngã ở trên chiến trường, lại ngã xuống trong quan trường (giới quan chức nhà nước). Nhắc tới thời buổi này, không có người nào là tuyệt đối đen tuyệt đối trắng, chủ yếu là màu xám, khó mà cân nhắc được. Ai cũng hy vọng xã hội là ngay thẳng trong sạch, nhưng trên thực tế, khắp nơi đều là mờ ám tối tăm, chẳng qua là chuyện không liên quan tới mình thì mòi người không để ý mà thôi.
Quên đi quên đi, cuộc làm ăn này nhiều nhất tôi đơn giản giúp một tay, không nhận tiền giới thiệu, vậy cuối cùng được chưa. Chỉ cẫn không liên quan với kinh tế, tôi đây cũng coi như ủng hộ xây dựng nền quân đội.
Tôi vo gạo, nấu cơm, Viên Lãng quay lại, mang theo đồ ăn. Ai nói chỉ có phụ nữ khi tính tình không tốt sẽ mua sắm điên cuồng, tôi nhìn Viên Lãng mua bao lớn bao nhỏ gì đó.
“Mua ở siêu thị cửa chung cư? Tôi hỏi.
Thật ra thì không có gì để hỏi. Lúc Viên Lãng nhảy lầu không mặc áo khoác, vào ngày đông lạnh lẽo, anh ấy sẽ không đi xa, bên cạnh đó, trên bao mua đồ in rõ ràng rành mạch điện thoại siêu thị.
Tôi cầm một nắm rau hẹ ra: “Không phải anh không ăn thứ này sao?” Viên Lãng hừ một tiếng, đi rửa tay.
Mua cho tôi, bởi vì tôi thích ăn, chồng mình vẫn còn yêu thương mình. Cái này là nói ngay cả lều lớn rau dưa cũng tốt, mùa đông, không hề biến đổi đa dạng ăn cải trắng xào hay cải trắng luộc, cám ơn bác Đặng, mong cụ ông ở trên trời nghỉ ngơi.
Một đĩa to rau hẹ xào trứng gà trên bàn, tôi ăn rau hẹ, anh ấy ăn trứng gà, phân công hợp tác.
“Nghĩ thông suốt thì nói ra một tiếng.” Viên Lãng nói.
“Em biết phải làm sao, em sẽ xử lý.” Tôi bới hạt cơm nói.
Viên Lãng liếc mắt sâu sắc nhìn tôi, vùi đầu đẩy rau hẹ qua một bên.
Tôi gắp một viên thịt cho anh ấy: “Đứa trẻ kén ăn, anh nói các anh ở bên ngoài dã ngoại cũng không có yếu ớt như vậy.”
“Trước khác nay khác, khi đó anh nhìn chỉ thấy thức ăn, chỉ có nhiệt lượng. Bội Bội, có ít thứ, không phải đơn giản như em nghĩ, thế giới không có nơi nào là thiên đường chân chính, đại đội A cũng không phải, em hiểu không? Viên Lãng nói.
Tôi trầm mặc một lúc lâu, trịnh trọng gật đầu một cái: “Em hiểu!”
Trên TV tiếng hát Thang Xán:
Không gặp gỡ người ấy,
Không lưu luyến trăng sáng,
Nắm tay đến già mãi nhung nhớ,
Lúc người ấy không ở đây,
Vì ai si mê cảnh xuân,
Khoan thai tới chậm …
Tôi chợt nhớ tới một chuyện, nhẫn nhịn, chưa nói.
Sau khi ăn xong tôi khóa trái cửa phòng ngủ, lấy ra một bộ quần áo chưa từng mặc trong tủ treo quần áo thay, quấn tóc lên, cài một cây trâm.
Lúc xuất hiện lần nữa ở trước mặt Viên Lãng,Viên Lãng ngẩn người, cười rộ lên.
Đó là một người bạn Hàn Quốc tặng, trang phục kiểu truyền thống Hàn của nữ, làn váy thật dài thật to, áo nho nhỏ, vạt áo ở trước ngực kết thành một cái nơ bướm thật to.
Viên Lãng vỗ vỗ tay, cánh tay mở ra thật to. Tôi liếc TV một cái, trên màn ảnh vẻ mặt hai người nhìn nhau. Tôi thì thầm ríu rít một tiếng, chui vào trong ngực ấm áp của Viên Lãng.
Sau đó tôi nhớ tới lúc ấy mình giả vờ dáng vẻ thẹn thùng, không nhịn được nổi da gà cả người. Nhưng lúc ấy, nghe tiếng cười Viên Lãng không kìm hãm được, tôi thật sự thấy được mùa xuân các loại hoa đua nở.
Tuyết rơi cả đêm, tuyết đọng đè ép xe trên đường chung cư vang lên báo động cả đêm. Có thể là có người khiếu nại, lúc sáng sớm, không vang lên nữa, xem ra là chủ xe tắt còi báo động.
Viên Lãng có một đồng đội trường quân đội đóng ở vùng khác, cuối năm không thể về nhà, vì vậy hai chúng tôi xách đồ tết đi thăm ông bà cụ nhà anh ấy. Ban đêm quay về, nhìn tuyết đọng trên xe, tính trẻ con của tôi bỗng nổi lên, lượm một hòn đá nhỏ ở trong bồn hoa ném qua, không có phản ứng. Tôi cởi bao tay, dùng ngón tay vẽ một trái tim trên cửa sổ xe đầy tuyết đọng, bên trái thêm một “I”, bên phải thêm một “U”, quay đầu nói với Viên Lãng: “Chồng, tặng cho anh!”
Viên Lãng cưng chiều nhìn kiệt tác của tôi, đi lên trước, cởi bao tay xuống, viết ra một hàng chữ nước ngoài như nước chảy mây trôi (lưu loát).
Tôi gãi đầu: “Có ý nghĩa gì?”
Viên Lãng nói khe khẽ: “Tiếng Nga, anh yêu em!” Tiếp tục trên tay.
“Tiếng Pháp, anh yêu em!” …
“Tiếng Nhật, anh yêu em!” …
“Tiếng Đức, anh yêu em!” …
“Tiếng Việt, anh yêu em!” …
“Tiếng Miến Điện (Myanmar), anh yêu em!” …
Bầu trời lại bắt đầu tuyết rơi ào ào vù vù, trên sườn xe tràn ngập các loại ngôn ngữ “Anh yêu em”, khóe miệng Viên Lãng nhếch lên ở giữa tuyết giống như một đóa hoa nở rộ đón xuân.
Tôi tiến lên giữ mặt anh ấy, phủi tuyết bay trên lông mi, hôn lên khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Chồng, wa-tia-mu!”
Viên Lãng nháy mắt mấy cái: “Có ý nghĩa gì?”
“Miêu ngữ (Tiếng Hmông), em yêu anh.”
Em yêu anh ...