Gả Cho Viên Lãng

Chương 60: Q.3 - Chương 60: Trên đời người hàng ngàn vạn




Sau khi tan việc tôi mua chút thức ăn ở siêu thị gần đấy rồi về nhà. Đi tới cửa chung cư, tôi thấy ở trước mặt trước mặt hai cụ ông cụ bà càng nhìn càng quen mắt. Cách xa nhau hàng ngàn dặm, sẽ không đột nhiên xuất hiện ở chỗ này chứ? Tôi đi nhanh hai bước, hai người đang nhoài người về phía trước chỗ phòng an ninh để hỏi đường.

“Ba mẹ đến đây như thế nào?” Tôi tiến tới bên cửa sổ. Hai người vừa quay đầu lại, đồng thời “Này” thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhận lấy túi của mẹ khoác lên vai, quá nặng. Nhìn gần 60 tuổi phong thái còn duyên dáng là cha mẹ vợ của Viên Lãng là mẹ yêu quý của tôi, liếc mắt ngắm áo da trên người bà: “Mẹ mới mua đi?”

Bà vỗ vỗ vạt áo trước: “Nơi này lạnh hơn so với ở nhà, mẹ và ba con xuống máy bay tranh thủ thời gian ở sân bay mua một bộ quần áo mặc vào, đừng nói, quần áo này thật dầy, chất lượng tốt, ấm áp, vừa nhìn thì không phải hàng xấu.”

Tôi dẫn họ đi về nhà: “Chỗ này không thể có hàng giả, mùa đông dưới hơn hai mươi độ, bán áo da giả cho người ta chính là mưu cầu tiền bạc mà phạm tội giết người.”

Vào cửa nhà, tôi nhìn sắc mặt hai người cũng biết, hỏng rồi.

Bà vừa lấy khăn quàng cổ vừa lắc đầu chậc chậc: “Con từ nhỏ cũng không thích làm việc nhà, mẹ và ba con đã lo lắng sau này con lập gia đình hai người sẽ gây gổ, con xem con trải qua ngày đây là cái gì?”

Tôi nhìn một chút: “Ngày nào? Đây không phải vô cùng tốt sao? Dieenddanleequysddoon Không phải sàn nhà không lau khay trà không dọn dẹp trên ghế sô pha chồng chất chút chăn gối thôi, buổi tối con đây xem tivi không nằm chẳng lẽ vẫn phải ngồi đoan đoan chính chính à?”

Bà đi thủng thỉnh đến phòng toilet rửa tay, trước sau như một là một thói quen tốt, về nhà liền rửa tay rửa mặt, nói bên ngoài nhiều bụi nhiều vi khuẩn, làm cho tôi lúc tới nhà người khác chơi cũng là vừa vào cửa liền rửa tay, không rửa thì nên chán ghét.

Bỗng bà chợt hiện ra tới, nhỏ giọng nói với tôi: “Áo lót bị thay ra liền vội vàng tắm, ném ở trong phòng tắm nhỡ ra có người đến thấy nhiều không tốt.”

Da tóc trên đầu tôi tê dại: “Được rồi, được rồi, mẹ nghỉ ngơi đi, con giặt ngay.” Viên Lãng lại không về, trong nhà sạch sẽ như vậy làm gì?

Ném quần áo dơ vào trong máy giặt quay, tôi tới phòng bếp nấu nước. trang@dđlqđ@bubble editor Ông lão ngại nước uống trong máy không sôi, ngâm trà không ra, lãng phí Mi Đàm Lục hảo hạng của ông ấy.

Mở tivi lên, lấy nho khô quả sung và vân vân của nhà Viên Lãng gởi tới bày ra một khay trà để cho hai ba mẹ nếm thử.

“Nho khô chính cống ở Thỗ Lỗ Phiên, mẹ Viên Lãng chạy tới trong phòng sấy khô của người ta chọn, nhìn này, nhiều kích cỡ, ngon ngọt.” Tôi giới thiệu.

“Hôm nay khí hậu mùa đông giá rét mà, nghĩ thế nào lại đi tới nơi này của con?” Tôi hỏi.

“Ba tới xem một chút con trải qua như thế nào? Dù sao ba nuôi con gái này là thua lỗ lớn, lễ hỏi người làm mai không có gì cả đã gả đi. Người ta đều là ba mẹ nhà đàn trai đến nhà đàn gái, chúng ta ngược lại hay nhỉ, ba mẹ đàn gái đến nhà đàn trai đi.” Ba tôi cằn nhằn.

Đây là tư tưởng cũ vẫn là trong lòng không thăng bằng.

“Dễ xử lý, chờ lúc Tân Ba kết hôn để cho ba mẹ nhà gái tới gặp ba là được nha.” Tôi ra chủ ý ôi thiu.

Không cập tới cũng được, nhắc tới chuyện này ông tức giận: “Nó rất không đỡ lo, lấy bạn gái trước kia ở Pháp, dù sao ít nhất cũng cách nhà chúng ta gần, bây giờ cô gái nhỏ này ở Nhật Bản, tiếng Trung Quốc cũng nói không rõ ràng lắm.”

“Chỗ nào không nói rõ ràng? Người ta là du học sinh, biết nói tiếng Trung Quốc.”

“Biết nói, không nói được rõ ràng, trao đổi khó khăn.” Ông kết luận.

Tôi ngắm ông một cái: “Là ngài sẽ không nói tiếng phổ thông chứ?” Ông hừ một tiếng, hết chỗ nói.

Tôi trưng cầu ý kiến: “Làm sao bây giờ? Ăn ở trong nhà hay ăn ở bên ngoài?”

Bà mắt sắc, lục xi đánh giầy và bàn chải trong tủ giày ra, đánh ủng da Cao Bang của bà. Bác gái này, ngài cũng hơn năm mươi, trong lúc này ngài mang theo ủng da không mệt à?

Kết quả là ở nhà ăn, gọi món ăn bên ngoài, ngay cả chén cũng không cần rửa. Hai ông bà mệt mỏi, sớm một chút đã ngủ. Trước khi ngủ giao nhiệm vụ cho tôi, muốn gặp Tề Hoàn.

“Gặp cậu ấy làm gì?” Tôi không hiểu.

“Cậu ấy và Tiểu Cẩn cũng hơn một năm, chỉ thấy hình chưa tự mình thấy qua, dì Hai con nhắn nhủ, lúc này để cho chúng ta xem xét trước một chút.”

Tôi nhìn thời gian một chút, Viên Lãng chắc chắn chưa ngủ. Điện thoại gọi bảy cong tám quẹo tới đại đội, quả nhiên anh ấy đang làm việc trong phòng.

Theo thông lệ sau một hồi làm nũng ăn vạ, tôi nói: “Cuối tuần này anh có về nhà không?”

“Về, làm gì?”

“Vậy Tề Hoàn trực?”

“Đúng rồi!”

“Có thể cho cậu ấy xin phép nghỉ không?”

“Làm gì? Em nói thẳng đi.”

“Có thể xin nghỉ là được rồi, nói với Tề Hoàn, cậu ấy phải chuẩn bị tốt tâm lý, gặp phụ huynh.” Dieenddanleequysddoon

“Dì Hai tới?” Dừng một chút, lập tức lại hỏi: “Là ba mẹ tới?”

Ở chỗ này tôi dùng sức nện ghế sô pha, đứa trẻ thông minh, quá thông minh.

“Đúng rồi, để cho cậu ấy chuẩn bị tốt ra tòa đi, đừng tưởng rằng bắt cóc phụ nữ đàng hoàng không ai hỏi tới.”

Nghe tiếng cười của Viên Lãng, cười thoải mái trên nỗi đau của người khác. Tiểu Bạch, cậu gặp phải một đội trưởng như vậy, một anh em cột chèo như vậy, quá không may mắn.

Chủ nhật Viên Lãng sắp xếp Ngô Triết trực, dẫn theo ngốc không thể ngốc được nữa Tề Tiểu Bạch về nhà.

Ngoại hình Tề Hoàn dĩ nhiên không nói, đặc biệt là khi vật tham chiếu là Viên Lãng. Thân hình cao một mét tám, thẳng đứng. Tôi nhìn trong mắt ông bà tỏa ra ánh sáng.

Ở trong phòng bếp mẹ tôi lặng lẽ nói với tôi: “Dáng dấp thì đàng hoàng, chính là quá nghiêm túc, không biết cười.”

Cá trong tay tôi cũng cười đến mức trượt xuống trên mặt đất. Tề Hoàn không biết cười. Ôi chao, chuyện cười này quá buồn cười mà.

Ăn cơm xong, ba tôi tới phòng bếp lặng lẽ nói với tôi: “Rất tốt, chính là sức ăn quá nhỏ, ba xem cậu ấy cũng không thể ăn cái gì như thế.”

Tôi cười đến mức chén đĩa trong tay thiếu chút nữa cũng tiêu tùng. Dieenddanleequysddoon Sức ăn Tề Hoàn nhỏ. Ôi chao, lần trước nồi cơm rang trứng của tôi không biết ngươi nào ăn ha.

Lần đầu tiên Tề Hoàn gặp phụ huynh, cực kỳ khẩn trương. Viên Lãng kéo cậu ấy đến phòng bếp, truyền dạy kinh nghiệm, Tề Hoàn nghe theo gật đầu không ngừng.

“Chớ khẩn trương, thả lỏng chút, ngẫm lại, mẹ anh chính là mẹ cậu, ba anh chính là ba cậu, vợ anh chính là … Chị cậu, người một nhà, đúng không?” Viên Lãng hướng dẫn cậu ấy.

Tề Hoàn nắm tay: “Không khẩn trương, tôi tên là không khẩn trương … Không đúng, tôi là Tề Hoàn, tôi là thượng úy của đại đội đặc chủng tác chiến tập quân đoàn T, tôi là con một, trình độ học vấn trường đại học …”

Viên Lãng ngắt lời cậu ấy: “Trình độ học vấn thì khỏi nói, lần này Tiểu Cần phải thi đậu chính là bác sĩ sản khoa.”

Hai người nói nhỏ một lát, Tề Hoàn tự tin gấp trăm lần chấp nhận xét duyệt đi. Tiếp theo Viên Lãng muốn đi ra ngoài, tôi chặn ngang níu lấy anh ấy: “Anh đội trưởng này làm được, đó là tương đối xứng đáng với chức vụ .”

Viên Lãng một chút cũng không có để ý bị đùa giỡn, cúi đầu búng một cái ở trên trán tôi: “Đó là, đều là bí đỏ của anh, anh phải che chở, từ công việc tới cuộc sống, thứ gì anh không phải quan tâm.”

Xét hỏi xong cháu rể, ông bà hài lòng con gái con rể làm xong tốt cùng đi chơi hai ngày ở thủ đô, nhìn một chút thủ đô thay đổi lớn lao từng ngày, mua đặc sản, hài lòng chuẩn bị về nhà.

“Bây giờ về nhà ạ? Chơi hai ngày không nhiều lắm?” Tôi giữ lại.

“Đã ra ngoài nhiều ngày, quá lạnh, chơi không tốt, mùa hè năm tới lại đến.” Ba tôi lắc đầu.

“Nếu không bay tới Thượng Hải, thăm Tân Ba.”

“Chúng ta chính là bay từ Thượng Hải tới, cũng không biết bọn nó có muốn kết hôn hay không, cứ ở cùng một chỗ như vậy tính toán chuyện gì chứ?” Bà như có lời oán thán, thì ra là đã gặp con dâu.

Trong quan niệm của người già, kết hôn là chính đạo, cho dù là lúc hai người kết hôn chưa tới tuổi trưởng thành, ở chung lại không được, trang@dđlqđ@bubble editor cho dù hai người này ở chung đã hơn ba mươi, cho dù hai người này đã có sự nghiệp của mình ở đơn vị một mình phụ trách một mặt công tác, không kết hôn chính là trẻ con. Trước khi tôi kết hôn bị bọn họ xem là trẻ con thật nhiều năm, mặc dù ở công ty người ta gọi tôi là “Dư tổng”, bọn họ vẫn còn cho là tôi không thể tự lo liệu cuộc sống.

Buồn bực đến đây là kết thúc, hai ông bà đẹp đẽ và rực rỡ lên máy bay, lên đường trở về.

Hoạt động thiết kế tuyên truyền cho tập đoàn cuối năm, sau đó bộ phận hành chính hậu cần toàn bộ nghỉ. Qua năm đại đội A phải tăng thêm biên chế, Viên Lãng vội vàng thiết kế đề cương huấn luyện mới, có lẽ không trở lại. Tăng thêm biên chế, có nghĩ là mấy trung đội trưởng đều phải lên chức. Trên bả vai có thể nhiều hơn một ngôi sao đương nhiên là chuyện tốt, giá phải trả là tết năm nay tôi sẽ một mình trông phòng.

Ngay tại lúc tôi đau thương than vãn trách móc, Viên Lãng trở lại.

Tôi giúp giũ tuyết trên áo khoác anh ấy: “Không phải là các anh đang bận rộn sao?” Quần áo rất nặng, lạnh buốt.

“Bận bịu xong rồi.” Viên Lãng giẫm trên đệm chùi nước tuyết ở đáy giày.

“Tốc độ rất nhanh, đội trưởng Viên.”

“Đó là đương nhiên, anh là ai.” Viên Lãng đắc chí.

Uống cà phê tôi pha, Viên Lãng nói: “Đại đội xây dựng rộng hơn, đến lúc đó nhiều nhân viên, người thân cũng nhiều, trong đội đang tiến hành xin góp vốn xây phòng.”

“Góp vốn xây phòng? Tính thế nào? Tính theo tuổi công tác? Ở vị trí nào?” Tôi quan tâm vấn đề cụ thể.

“Còn không biết. Vị trí … Hẳn là cách không xa căn cứ chứ?” Trong tay Viên Lãng ly Mark lớn, chỗ nào giống uống cà phê, giống cô gái nhỏ uống trà sữa.

“Tốt lắm, vậy anh đỡ phải tay chân lẩm cẩm chạy tới chạy lui.”

Viên Lãng duỗi một cánh tay, bắp thịt đội lên: “Đùa gì thế, nơi nào già? Anh mới ba mươi …”

Tôi vỗ mông anh ấy một cái: “Không biết xấu hổ, năm ấy kết hôn anh đã nói anh ba mươi, anh cho rằng anh là hiệu trưởng Đàm, hàng năm hai mươi lăm.”

Đồng chí Viên Lãng da mặt tương đối dầy, đồng thời cũng rất là biết gió chiều nào che chiều ấy. Anh ấy quên luôn vấn đề số tuổi, cho tới cạnh cửa, móc ra một lá thư từ trong túi áo khoác.

“Ai tin ?” Tôi cũng thổi một ly cà phê, nóng đến bốc hơi.

“Ban nãy ở cửa hành lang, một cô bé kín đáo đưa cho anh đấy.” Viên Lãng ngồi xuống, để cái ly xuống mở lá thư ra.

Tôi tiến tới nhìn. Viên Lãng vừa nhìn mở đầu, giấu đi, liếc nghiêng tôi: “Thư cá nhân, xin miễn tham quan!”

Tôi ngượng ngùng dính dính nằm trên lưng anh ấy, giống như gấu Koala: “Xem một chút thôi, cô gái nhỏ viết thư tình cho anh à?”

Viên Lãng gạt tôi xuống: “Coi chừng cà phê vãi ra ngoài.”

Tôi để cái ly xuống , đầu duỗi về phía trước, càng xem mặt càng xanh méc: “Viên Lãng, thật đúng là cô gái nhỏ viết thư tình cho anh? Anh không muốn sống?”

Giấy viết thư màu hồng, nét chữ non nớt nhưng xinh đẹp, từ không diễn đạt tư tưởng

lại lớn mật thổ lộ.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, nâng lên cái ly một lần nữa: “Đội trưởng Viên, suy nghĩ một chút làm sao trả lời cho nhà người ta đi, người ta chính là bị tư thế oai hùng anh dũng cứu hỏa của anh làm cho mê hoặc.”

Viên Lãng nhìn thư một chút, lại nhìn bì thư một chút, cười, cúi đầu, cười đến bả vai co rút.

Tôi đã anh ấy, oán hận nói: “Rất đắc chí đúng không? Thư tình đúng không?”

Viên Lãng cười đến té trên chỗ tựa lưng ghế sô pha: “Rốt cuộc anh biết tại sao người giàu có đều thích được bên cạnh cô gái nhỏ.”

“Một người đàn ông trung niên, cả ngày bận rộn công việc và gia đình, cảm giác thời gian tốt đẹp nhất của mình cũng đã trôi qua, có hơi nản chí ngã lòng. Đột nhiên lại phát hiện có một cô gái nhỏ trẻ tuổi đặc biệt sùng bái anh, mỗi hành động cử chỉ của anh cô ấy đều cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ, đặc biệt hấp dẫn, anh nói trái ngược lớn như vậy, người đàn ông nào có thể không mở cờ trong bụng.”

Tôi nhào tới bóp cổ anh ấy: “Cho nên anh đặc biệt đắc chí, cảm giác mình đặc biệt rất giỏi ha.”

Viên Lãng đưa tay ôm chầm tôi, trên tay xiết chặt chẽ: “Trước kia lúc ở đoàn con cọp, anh cho là mình là nhân tài, đến đại đội A, anh mới phát hiện không phải, anh là thiên tài. Cả ngày anh được đám bí đỏ sùng bái, cả ngày anh đều ở đây đắc chí. Cho nên, cô gái nhỏ không cảm động được trái tim anh.”

Tay anh vừa lật, tôi liền trời đất đảo ngược, ngã vào trên đùi anh ấy. Ánh mắt Viên Lãng cách tôi rất gần rất gần, hô hấp ấm áp phun ở trên, mặt tôi: “Có thể cảm động trái tim anh, chỉ có em. Anh thích, là phụ nữ có thể cùng anh đứng sóng vai, không phải là phụ nữ cả ngày thút thít khóc sướt mướt ân hận như cô gái nhỏ. Hiểu chưa?”

Tôi nháy mắt mấy cái: “Không hiểu.”

Viên Lãng cười đến mức làm cho người động lòng: “Anh tới làm cho em hiểu rõ ràng …”



Về thư tình, không giải quyết được gì. Sau đó có một ngày nhớ tới, tôi hỏi Viên Lãng: “Chuyện cô gái nhỏ đó xử lý chưa?”

Viên Lãng ồ một tiếng: “Đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi tìm một thần tượng cho mình, chuyện rất bình thường, không cần phải để ý tới, chờ cô bé lớn lên, tự nhiên sẽ hiểu, để cô bé sùng bái trong lòng đi. Chẳng lẽ chồng em anh không đáng giá để người sùng bái sao?”

Tôi buồn thương nhìn anh ấy, nghĩ thầm: “Trên đời người có hàng ngàn vạn, da mặt dày đến loại trình độ này chỉ có một người, mà tôi lại muốn trải qua cả đời cùng anh ấy. Mạng khổ …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.