Cuối cùng Lâm Lang vẫn rút khỏi liên hoan mừng năm mới. Hôm cậu xuất viện, thời tiết khó được ngày đẹp trời, ánh nắng trong lành mà rực rỡ. Quan Bằng đến thăm thấy sắc mặt cậu tái nhợt, cơ hồ gầy đi một vòng, lo lắng hỏi: “Có phải tại bữa đó nằm trong tuyết lạnh quá mới bị vầy không?”
Lâm Lang lắc đầu, thận trọng liếc nhìn Hàn Tuấn phía sau: “Lần trước tớ bị bệnh chưa khỏi, sau bị trúng gió lạnh nên mới phát bệnh.”
Quan Bằng bất đắc dĩ giơ bịch trái cây lên: “Tớ mới biết cậu nằm viện.”
Lâm Lang nhận lấy, nói: “Cậu không cần tới, cũng có bệnh nặng gì đâu.”
Quan Bằng cười cười, nhìn thoáng Hàn Tuấn đằng sau: “Cậu vẫn ở nhà anh ta hả?”
Lâm Lang đỏ mặt, ấp úng nói: “Ừ...”
“Cậu bệnh thế này còn muốn chăm sóc anh ta? Tớ thấy tay anh ta đâu giống bị gì, đừng nói xem cậu như người hầu để sai bảo đấy? Cậu cũng hiền lành quá rồi.”
Quan Bằng nom Lâm Lang gấp đến đỏ cả mặt, nghĩa là ngầm thừa nhận chứ còn gì, lập tức nổi giận đùng đùng: “Nếu cậu không dám thì để tớ nói cho!”
Lâm Lang túm lấy hắn, sốt ruột bảo: “Không được, anh ta gãy tay là tại tớ, tớ nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Quan Bằng nhìn cậu, thấy Lâm Lang luống cuống đỏ mặt, vừa bực vừa cáu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tớ biết cậu không thích mắc nợ người ta, dù cậu không chịu nói, nhưng tớ không tin việc anh ta gặp tai nạn xe cộ có liên quan nhiều với cậu. Đành rằng cậu thấy thẹn chăng nữa thì cũng không nên yếu đuối quá, anh ta lắm tiền, bao nhiêu bảo mẫu chả mời được, sao cứ khăng khăng bắt cậu hầu hạ, cậu ngay cả chính mình còn lo không xong, lấy đâu ra bản lĩnh chăm sóc anh ta? Rõ là muốn trêu đùa cậu chứ còn gì?”
Hắn càng nói càng tức, Lâm Lang sợ tới biến sắc, vội vàng cắt ngang: “Không phải như cậu nghĩ đâu, anh ta không làm khó tớ, tớ sống ở đó rất tốt, thật mà, tớ chưa bao giờ lừa cậu hết!”
Bao nhiêu lời nói dối cũng thua kém câu cuối cùng. Quan Bằng hơi đau lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: “Cái dạng ông chủ lớn ấy mưu mô kinh lắm, cậu đừng để bị người ta ức hiếp mà cũng không biết.”
Lâm Lang giật thót, cười ngượng: “Tớ có phải con gái đâu, anh ta ức hiếp tớ thế nào được?”
Quan Bằng muốn nói lại thôi, vẫy tay bảo: “Thôi, tóm lại cậu để ý một chút là được.” Hắn quay qua liếc Hàn Tuấn một cái: “Xem ra anh cũng không cần tôi hỗ trợ đâu nhỉ, đi trước đây.”
Lâm Lang đột nhiên kéo tay hắn, đáy lòng tràn đầy lưu luyến và lo sợ. Quan Bằng ngoảnh lại hỏi: “Sao thế?”
Gió lạnh thổi tung tóc hắn, đôi mắt ẩn bên trong lấp lánh như ánh mặt trời chói lọi. “Ờ”, Lâm Lang lắc đầu: “Không có gì. Chỉ muốn cám ơn cậu thôi.”
Quan Bằng cười tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, hắn gõ đầu cậu: “Ngốc.”
Từ khi cậu nổi giận vào đợt nghỉ hè nọ, lâu rồi Quan Bằng không gọi cậu như vậy. Năm ấy cậu nhỏ tuổi nhất lớp, đi đâu cũng là Quan Bằng bảo vệ cậu. Quan Bằng rất hay chọc cậu ngốc, lúc nào cũng gọi cậu là đồ ngốc trước mặt bạn học. Cậu da mặt mỏng, trong lòng cực kỳ khó chịu, rốt cuộc cũng trở mặt tại một dịp tụ tập hè. Quan Bằng chạy theo năn nỉ rất lâu, cả hai mới bắt tay giảng hòa.
Lâm Lang buông tay ra, đoạn đút hai tay vào túi quần: “Cậu đi đi.”
Hàn Tuấn đi tới, nhìn Quan Bằng lên xe mới lạnh lùng hỏi: “Ngốc?”
Lâm Lang đâu ngờ bị hắn nghe thấy, mặt nháy mắt đỏ bừng. Cậu vốn dĩ chưa bao giờ đặt lời này trong lòng, qua miệng người nọ lại tràn đầy ám muội. Cậu xoay lưng đi luôn, lại bị Hàn Tuấn giữ chặt, ánh mắt nóng bỏng mà nguy hiểm: “Quên lần trước ăn hạt dẻ tôi nói gì rồi sao?”
Lâm Lang hất tay hắn ra, bướng bỉnh ngẩng đầu lên: “Không quên. Nhưng anh đừng tưởng ai cũng dơ bẩn giống anh!”
Từ “dơ bẩn” chọc giận Hàn Tuấn, hắn tức khắc lôi Lâm Lang nhét vào xe, đè lên hôn điên cuồng: “Em chê tôi bẩn? Hử? Vậy tôi xem em sạch đến mức nào!”
Lâm Lang cố sức vùng vẫy, giận dữ hét to: “Bên ngoài là bệnh viện đấy, anh có giỏi thì đưa tôi quay lại đó đi!”
Người nọ chấn động, rụt người về rồi nhìn cậu. Lâm Lang bụm ngực thở dốc kịch liệt, trong mắt đong đầy căm hận. Hàn Tuấn ngồi thẳng lên, trầm giọng hỏi: “Mấy ngày nay tôi vẫn chưa hỏi em, đang yên lành tại sao phát sốt?”
Lâm Lang kéo cổ áo không nói gì. Hàn Tuấn vươn tay xoay cằm cậu qua: “Nói mau.”
Lâm Lang đỡ lấy tay hắn, thở phì phò nói: “Tôi không biết, anh nghĩ tôi cố ý chắc?”
Hàn Tuấn bấy giờ mới thả lỏng tay. Lâm Lang nhếch khóe miệng, quay sang hỏi: “Anh sợ tôi chết lắm à?”
Người nọ đen mặt chẳng nói chẳng rằng. Lâm Lang cười cười: “Vậy anh cứ yên tâm đi, tôi còn người nhà cần chăm sóc, không chết dễ thế đâu.”
Hàn Tuấn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt hung tợn tới độ muốn ăn tươi cậu. Lâm Lang tuy rằng đang hăng máu, song vẫn thấy e sợ. Người nọ mở cửa xe ra ngoài, ngồi vào ghế lái: “Gài dây an toàn đi.”
Lâm Lang vội vội vàng vàng thắt dây an toàn, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt hắn trong kính chiếu hậu, lòng không khỏi run lên khe khẽ.