Về nhà, chuyện đầu tiên Lâm Lang làm là phơi chăn, thời tiết đâu mấy khi đẹp như vầy. Hàn Tuấn thấy cậu chạy tới chạy lui, đen mặt nói: “Vết thương vừa lành mà em quên sạch đau đớn rồi hả?”
Lâm Lang hừ một tiếng, vờ như không nghe thấy, lôi hết cả quần áo trong tủ ra phơi. Suốt mấy ngày cậu không về, trong nhà dường như vơi bớt không ít hơi người. Kéo rèm, ánh nắng hân hoan nhảy vào ngay tắp lự. Cậu đứng trước nắng duỗi eo một cái, lẩm bẩm: “Vẫn là trong nhà tốt hơn.”
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, cậu xoay lại, thấy Hàn Tuấn đang cười nhẹ và dựa cửa nhìn mình, trong mắt tràn đầy niềm vui khi mất đi lại có: “Em vừa về, cả căn nhà cũng sáng hẳn lên.”
Lâm Lang quay người lại, nói: “Đây đâu phải nhà tôi.”
Nói xong mới đỏ mặt, sực nhớ tới lời lầm bầm mình thốt ra trong lúc vô tình, mặt mũi có chút không xuống nổi đài. Hàn Tuấn cười khẽ: “Em ra đây, tôi có lời muốn nói với em.”
Lâm Lang theo hắn ra phòng khách ngồi, ngồi đến đoan đoan chính chính: “Chuyện gì anh nói đi.”
Người nọ tựa hồ vẫn chưa quyết định xong, sờ cằm nhìn cậu thật lâu. “Chúng ta giao dịch đi, kỳ hạn một năm, trong vòng một năm, tôi không động vào em, em cũng không được rời khỏi tôi.”
“Một năm sau thì sao?”
“Một năm sau, nếu em vẫn nhất quyết muốn đi, tôi sẽ để em đi, từ nay về sau chúng ta chẳng còn dính dáng gì nhau trong biển người mênh mông nữa.”
Lâm Lang cúi đầu, trầm mặc hồi lâu không lên tiếng. Hàn Tuấn đề cao giọng: “Thấy một năm dài quá à?”
Lâm Lang bỗng dưng chạy về phòng mình. Người nọ rút điếu thuốc châm lửa, hút được một nửa thì Lâm Lang đột ngột chạy ra, trong tay cầm tờ giấy: “Vậy anh ký tên đi.”
Hàn Tuấn sửng sốt, vừa nhận lấy liền bật cười, khóe mắt mang theo một ít yêu thương và mỏi mệt: “Vừa rồi em chạy đi viết cái này sao?”
Lâm Lang gật đầu: “Nói miệng không bằng chứng, thế này thì ai cũng an tâm.”
Giấy trắng mực đen, ghi lại những lời hắn vừa mói. Chữ viết của Lâm Lang thật thanh tú, nét bút sau mỗi chữ đều kéo khá dài, thoạt nhìn có vẻ tự nhiên phóng khoáng. Lâm Lang nôn nóng không thôi, vội giục hắn: “Tôi viết y theo lời anh nói đó, chẳng sai chữ nào hết, không vấn đề gì đâu.”
Hàn Tuấn đọc lướt qua, mượn bút trong tay cậu, viết thêm dòng “Nếu Lâm Lang không đồng ý” trước câu “Hàn Tuấn không được động vào Lâm Lang“.
Lâm Lang đỏ mặt, cảm thấy mấy chữ này hạ thấp mình quá, thở phì phì bảo: “Tôi dứt khoát không đồng ý đâu!”
Người nọ mỉm cười, ký tên mình. Lâm Lang cũng ký tên ngay sau đó, ôm tờ giấy vào ngực: “Cái này để tôi bảo quản!”
“Tùy em.” Hắn thở phào một hơi như đạt được âm mưu. Lâm Lang nhìn mà trong lòng run bắn, ôm giấy thỏa thuận chạy vào phòng mình.
Tiếp theo là nỗi vui sướng vô cùng vô tận gần như tuôn ào ạt từ đáy lòng. Lâm Lang không phơi chăn nữa, mà hớn hở bê chăn về trải lên giường, “oa” một tiếng rồi nhào tới. Lăn trái lăn phải một hồi, cầm giấy thỏa thuận đọc lại lần nữa, năm ấy nhận được giấy báo trúng tuyển cũng không vui như vầy.
Đang lăn lộn vui sướng, bỗng nghe tiếng Hàn Tuấn nhắc nhở trong phòng khách: “Đừng đạp hư giường.”
“Biết rồi!” Lâm Lang đáp rõ to, trả lời dứt khoát lưu loát. Cậu cười trộm hai tiếng, rồi lại tiếp tục lăn lộn trên giường. Đang vặn vẹo cao hứng thì chợt phát hiện Hàn Tuấn đã dựa cửa từ lúc nào, Lâm Lang bị dọa tới mức run lên, lăn luôn xuống giường. Người nọ cũng sợ hết hồn, chạy nhanh tới đỡ cậu lên: “Đập vào đâu rồi?”
Lâm Lang cười xấu hổ đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rần vì ngượng: “Không... không sao không sao.”
Hàn Tuấn buồn cười, sờ đầu cậu: “Đúng là con nít.”
Lâm Lang đang vui, nhất thời quên cấm kỵ, vặc lại ngay: “Vậy anh là ông chú già.”