Nơi bọn họ đến không xa, nằm ngay đối diện tiểu khu nên không cần lái xe. Nom bề ngoài nhà hàng này không giống những chỗ khác, tường trắng ngói đen, trông rất giống một miếu thờ ở An Huy từng thấy trên TV, phía trên viết ba chữ “Đại Trạch Để” màu vàng kim. Vì đang trong giờ cơm, trước nhà hàng đậu đầy xe hơi đủ kiểu đủ dáng, Lâm Lang chẳng biết xe nào với xe nào, cũng muốn hỏi Quách Đông Dương cho biết, nhưng nghĩ sao vẫn quyết định nhịn xuống.
Lâm Lang ăn bữa cơm này trong tâm trạng thấp tha thấp thỏm, thứ nhất là bởi nhà hàng không phải nơi dân chúng phổ thông có thể đặt chân, hai là cậu tự thấy giao tình giữa mình với ba người bên cạnh chưa tới mức ngồi chung bàn ăn. Mấy người Hàn Tuấn toàn thảo luận chuyện làm ăn, cậu nghe không hiểu lắm, đành phải cúi đầu im lặng ăn cơm. Thỉnh thoảng Quách Đông Dương hỏi cậu một câu, cậu liền khẩn trương trả lời một câu, hệt như học sinh tiểu học, chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình không có chút tiền đồ nào.
Hàn Tuấn không thể cử động tay phải, Lâm Lang vốn tưởng lúc ăn cơm sẽ cần cậu giúp đỡ, ai ngờ Hàn Tuấn thế mà dùng tay trái gắp đồ ăn, còn gắp rất thuần thục và thường xuyên nhìn sang, lâu lâu gắp đồ ăn cho cậu. Dẫu Lâm Lang cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng nào dám chê bôi, chỉ đành ăn hết mọi miếng. Cao Chí Kiệt cười cười nhìn cậu, trông ánh mắt kia là biết chả tốt lành gì. Lâm Lang cắm cúi vờ như không phát hiện, rồi thình lình một đũa thịt kho tàu đưa tới trước mặt.
Cậu ngẩng lên thì thấy Hàn Tuấn đã thả thịt lên đĩa mình, xong lại tiếp tục cách qua cậu nói chuyện với Quách Đông Dương. Lâm Lang trước giờ không thể nuốt trôi một miếng thịt mỡ nào, cứ ăn là ói, cũng chẳng rõ tại sao. Có lẽ do thói xấu kén ăn hình thành từ thuở ấu thơ, khẩu vị của Lâm Lang cực nhạt, ăn không vô rất nhiều thứ, thịt mỡ là tối kỵ, ngay cả mấy loại rau củ như cải bó xôi hay cà rốt cũng hiếm khi ăn, việc cậu từ bé đã gầy yếu có liên quan nhất định với vấn đề này. Về sau điều kiện gia đình gặp khó khăn, cậu cũng dần dà tập ăn được cải thảo và vài thứ này nọ, nhưng chỉ giới hạn trong rau xanh mà thôi.
Lâm Lang chưa từng ăn thịt kho tàu, trong ấn tượng của cậu, luôn cho rằng thịt kho đều là thịt nạc. Cậu nhìn nhìn thức ăn trong đĩa, có vẻ giông giống thịt mỡ, song nếu Hàn Tuấn đã gắp cho, những người khác lại đang nhìn, cậu không ăn thì không hay lắm, thiết nghĩ chút ít thịt mỡ cũng chẳng tới nỗi khó chịu đựng, bèn gắp bỏ vào miệng. Dè đâu vừa nhai một cái, dạ dày lập tức co rút, cậu vội vàng bụm miệng, nước mắt tuôn rào rạt vì cảm giác buồn nôn. Quách Đông Dương hoảng sợ, giữ lấy cậu hỏi: “Sao thế?”
Lâm Lang sợ mình mở miệng sẽ ói ra, đành lắc đầu, hai mắt ầng ậng nước. Cao Chí Kiệt nhìn Hàn Tuấn, cười nói: “Anh thật là, biết Lâm Lang ưa sạch còn gắp đồ ăn cho cậu ấy, nhịn không được hả?”
Lâm Lang cuống quýt xua tay, đoạn chạy vào toilet, vừa chạy đến cửa toilet đã nôn thốc nôn tháo, nôn đến nghiêng trời lật đất, gần như trút toàn bộ món ngon đã ăn ra ngoài, nước chua trong dạ dày liên tục ứa ra. Cậu gục trước gương nghỉ ngơi một lát, trước mắt bỗng dưng có bàn tay cầm giấy vệ sinh vươn tới: “Lau đi.”
Lâm Lang cám ơn rồi nhận lấy, ngẩng đầu nhìn gương thấy Hàn Tuấn đang bất động quan sát cậu, sắc mặt hắn hơi âm trầm, ngữ khí lại nhuốm chút dịu dàng mà phiền muộn: “Cậu nhanh trí lắm cơ mà, không muốn ăn cứ nói thẳng, tôi cũng đâu ép cậu, cần gì phải thành ra thế này.”