Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 31: Chương 31: Không phải ghét bỏ




Lâm Lang ngượng ngùng không nói gì, vén tóc lên rửa mặt. Lúc đến cửa toilet, cậu thấy mình ói một đống bừa bãi nên muốn tìm cây lau nhà dọn sạch. Hàn Tuấn giữ chặt cậu: “Để nhân viên phục vụ dọn, cậu không cần quan tâm.”

Nhân viên phục vụ còn ngỡ trong đồ ăn có thứ gì đó dơ bẩn, đứng chờ một bên mà căng thẳng không thôi. Hàn Tuấn nhẹ giọng nói: “Không sao, dạ dày cậu ấy khó chịu ấy mà.”

Lâm Lang đỏ mặt nhìn tiểu thư xinh đẹp kia, gật đầu xấu hổ. Quay lại chỗ, Cao Chí Kiệt đang cười cợt trên nỗi đau của người khác: “Anh Hàn nhà ta bị người ta ghét bỏ rồi, vụ này mới đúng không nhở?”

Quách Đông Dương mỉm cười, nhìn Lâm Lang hỏi: “Ói hết rồi à?”

Lâm Lang ngại muốn chết, đành phải cười ngu hai tiếng. Giờ cậu không dám đụng đến thịt kho tàu nữa, thực tình đến nhìn cũng chẳng muốn. Hơn nữa, trải qua sự kiện sát phong cảnh hồi nãy, ai còn khẩu vị ngồi tiếp chứ. Hàn Tuấn chẳng biết là muốn săn sóc hay sao, vậy mà bê vài món ăn đến trước mặt cậu, nói: “Lần này tôi không động nữa, tự cậu ăn đi.”

Lâm Lang thấy lại là thịt kho, vội vã bịt mũi: “Tôi không ăn cái này đâu!”

Cao Chí Kiệt không cười nữa, đen mặt hỏi: “Không phải chứ, ghét Hàn Tuấn gắp đồ ăn thì thôi đi, chẳng lẽ ngay cả đũa chúng tôi chạm qua cũng ghét?”

Lâm Lang có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi vừa rồi sắc mặt Hàn Tuấn khó coi như vậy, hóa ra tưởng cậu nôn mửa là vì ghét hắn cầm đũa gắp đồ ăn cho mình. Cậu lập tức lắc đầu: “Không phải không phải, các anh hiểu lầm rồi, không phải tại việc ban nãy... Do tôi... tôi không ăn được thịt kho tàu thôi, cứ ăn là ói.”

Quách Đông Dương bật cười thành tiếng: “Sao cậu không nói sớm, nom mặt Hàn Tuấn đen thui rồi kia kìa!”

Vẻ mặt Hàn Tuấn thoáng thay đổi, dời thịt kho tàu ra ngoài: “Đây là món đặc sắc của nhà hàng, tôi còn nghĩ cậu sẽ thích.”

Lâm Lang đỏ mặt, giọng thấp đến mức gần như không nghe thấy: “Tôi ngửi thấy thơm quá, tưởng ăn ngon lắm, không ngờ ăn chẳng khác gì thịt mỡ.”

Cao Chí Kiệt cười ha ha: “Hèn chi cậu không có phúc khí, Hàn đại thiếu không phải bạ ai cũng hầu ăn cơm đâu nha.”

Lâm Lang xấu hổ, thầm nghĩ đúng là bẽ mặt tới tận nhà, mình đến đây giúp Hàn Tuấn, dè đâu bây giờ lại thành ra giống như người bị thương là mình.

Chiều chỉ có một tiết, đúng bốn giờ thì tan học. Lâm Lang lo lắng Hàn Tuấn ở nhà một mình không tiện, vừa hết tiết liền qua nhà hắn. Kỳ thực đến tối còn có giờ tự học, đại học F rất nghiêm khắc, sinh viên năm nhất bắt buộc tự học hàng ngày, hơn nữa cán bộ lớp phải điểm danh. Nhưng hiện tại Quan Bằng là cán bộ khoa Tiếng Anh bọn họ, Lâm Lang nhắn với hắn một tiếng, bảo rằng buổi tối có thể không đi, quen biết lãnh đạo lợi ở chỗ đó, không cần biết quan to hay quan nhỏ, luôn có thể thương lượng đi cửa sau.

Lúc cậu đến, Hàn Tuấn vẫn đang ngủ trưa, có lẽ bởi hôm qua ngủ không ngon. Cậu rón rén dạo quanh nhà một vòng, trong lòng tấm tắc khen ngợi, quả nhiên xuất thân tốt có thể giảm bớt tám mười năm phấn đấu, nhà cao cấp dạng này, cậu phấn đấu cả đời cũng chưa chắc được ở.

Ở một mình quá nhàm chán, Lâm Lang nhìn TV cực lớn trên tường, đấu tranh một hồi vẫn không dám bật lên xem, bèn về phòng mình đọc sách. Một tiếng sau, mặt trời ngả về Tây, cậu gấp chăn, khẽ khàng đến trước cửa phòng Hàn Tuấn dòm thử, trong phòng kéo rèm, Hàn Tuấn vẫn chưa dậy.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy phòng ngủ của Hàn Tuấn, lạnh lẽo không ngờ, không có đồ trang trí gì, đơn giản thoáng đãng, cảm giác gần giống con người hắn, trông thế nào cũng thấy thiếu hơi người. Cậu đang tính khép cửa thì nghe tiếng gọi bên trong: “Lâm Lang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.