Thói quen dậy sớm nuôi dưỡng nhiều năm khiến Lâm Lang vừa qua sáu giờ đã tỉnh. Trời đã sáng hẳn, cậu leo xuống giường, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ mới phát hiện đây là khu biệt thự phía Bắc cách trường họ không xa.
Thời điểm mới khai giảng, thầy chính trị của họ có nhắc tới nơi này trong lúc tán gẫu, nói rằng đây là nơi mắc nhất thành phố F, tấc đất tấc vàng, người ở không phải quan lớn thì cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh. Hàn Tuấn quả nhiên không tầm thường.
Lâm Lang ra khỏi phòng, dạo một vòng trong phòng khách, thấy Hàn Tuấn chưa đứng lên thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu rửa mặt qua loa, nhìn khăn mặt sạch sẽ bên cạnh gương, nghĩ một hồi vẫn không động vào, rón rén đổi giày ra cửa. Vì sắc trời còn sớm, bên ngoài cực kỳ an tĩnh, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, bảo vệ kia cứ nhìn cậu đăm đăm, chắc trông cậu ăn mặc không giống người ở đây. Tim Lâm Lang đập thình thịch, cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ quang minh chính đại.
Cứ vậy kinh hồn táng đảm bước ra khỏi cổng lớn, cậu chạy đến trạm xe bus nhanh như chớp. Đợi một lát là có xe, Lâm Lang đang định lên, nhưng nghĩ sao lại thôi, chọn đi bộ về trường.
Đám người trong ký túc xá vẫn chưa dậy, chả biết ai ói một bãi ngoài cửa ban công. Lâm Lang vội xách cây lau nhà dọn dẹp, bấy giờ mới vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mới đánh được một nửa, cửa nhà vệ sinh đã mở, Hàn Tuấn âm trầm nhìn cậu, hỏi: “Cậu đi lúc nào, sao không nói năng gì đã đi?”
Lâm Lang vừa ngậm một ngụm nước, bị dọa suýt nữa phun ra, bèn lau bọt kem bên khóe miệng, đáp: “Tôi thấy anh chưa rời giường, sợ quấy rầy giấc ngủ của anh.”
Hàn Tuấn nhìn cậu một cái, vậy mà có chút hung tợn, Lâm Lang sợ tới mức chỉ đành thành thật theo ra, nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, tôi nên nói với anh một tiếng.”
Hàn Tuấn ném chìa khóa xe lên bàn, chẳng buồn phản ứng cậu. Lâm Lang đã quen dáng vẻ lạnh như băng, vui buồn không tỏ thường ngày của hắn, nay hắn cáu giận rõ ràng như vậy lại khiến Lâm Lang thấy là lạ, nhất thời không biết nói sao cho phải.
“Cậu không có việc gì làm à, bám theo tôi làm gì?”
Giọng hắn không nhỏ, kinh động tới Trần Lâm đang ngáp cũng phải liếc mắt nhìn xuống dưới. Lâm Lang đỏ mặt, nghĩ mình không từ mà biệt dĩ nhiên có phần không đúng, nhưng hắn cũng đâu cần so đo dữ vậy. Nghĩ thế, cậu dứt khoát cầm sách trên bàn rồi ra ngoài. Ai ngờ vừa kéo cửa đã nghe Hàn Tuấn phía sau nóng nảy hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Đi học.”
Hàn Tuấn đứng lên luôn: “Hôm qua cậu bảo chiều mới có tiết mà?”
Lâm Lang tức thì lâm vào thế bí, xấu hổ đứng ở cửa. Cao Chí Kiệt mơ mơ màng màng thò ra, càm ràm bất mãn: “Mới sáng sớm ai đã leo lẻo cái mồm?”
Hàn Tuấn vỗ cái bộp lên đầu hắn. Cao Chí Kiệt hết hồn, lập tức tỉnh táo, thấy là Hàn Tuấn thì nhếch miệng cười: “Người anh em hở, ngại ghê, không thấy rõ là ai.”
Lâm Lang chậm chạp lết về, ngồi xuống chỗ của mình, nhìn Hàn Tuấn đang phát cáu đối diện, gục đầu xuống như học sinh tiểu học phạm lỗi. Hàn Tuấn hít một hơi, hỏi: “Nói, tại sao lừa tôi?”
Lâm Lang cúi đầu, cậu thực tình không hay nói dối, chỉ là không tìm được cách đối phó trong khoảng thời gian ngắn. Hàn Tuấn thấy cậu im thin thít, trong lòng càng tức giận: “Vậy hôm qua cậu nói muốn đi mua quần áo với thằng nhóc Quan Bằng kia cũng là bịa chuyện sao?”
Lâm Lang vội vã lắc đầu: “Vụ ấy là thật!”
Dù sao bây giờ Quan Bằng không có mặt, Hàn Tuấn cũng đâu thể chạy đi tìm hắn đối chất, đúng không?
Nhưng lời này lại cho cậu chủ ý, Lâm Lang vờ vịt như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói: “Bởi mới nói, tôi cứ cảm giác mình quên chuyện gì, hóa ra là chuyện này, tiêu rồi, Quan Bằng nhất định đang chờ tôi, tôi phải đi nhanh mới kịp.”
Cậu ngoài cười nhưng trong không cười mà đứng lên, thấy Hàn Tuấn mặt không đổi sắc theo dõi mình, cậu cười ngượng ngùng: “Vậy anh đi chơi vui vẻ nhé... Tôi nghe nói Nam Sơn đẹp lắm.”
Dứt lời, cậu liền phóng như bay ra ngoài. Vừa đến cửa căn tin thì bắt gặp Quan Bằng đang bê sữa đậu nành đi ra: “Tối qua cậu đi đâu hả, tớ đến phòng cậu chờ tới giờ tắt đèn mà chẳng thấy cậu về.”
Lâm Lang sửng sốt, hôm qua Quan Bằng với cậu một trước một sau về trường, cậu bị nhốt ngoài trường, còn tưởng Quan Bằng cũng thế chứ: “Lúc cậu về, ký túc xá chưa khóa cổng sao?”
“Trường mình mười hai giờ mới cấm ra vào, thằng nhóc cậu dám điêu với tớ, bảo cái gì mà bạn cùng phòng đang uống rượu, họ về còn sớm hơn tớ đấy, tớ đến ký túc xá cậu đợi nửa tiếng, tối qua không về đúng không?”