Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 15: Chương 15: Đêm chung phòng ám muội




Hàn Tuấn mở cửa vào nhà, đổi giày tại huyền quan. Bật đèn xong mới phát hiện Lâm Lang đang mất tự nhiên đứng cạnh cửa không nhúc nhích.

Hàn Tuấn nằm lên sofa, cởi áo khoác: “Cậu không muốn vào thì ra ngoài đóng cửa lại đi.”

Lâm Lang đỏ mặt cởi giày, vớ cậu bị thủng lỗ từ mấy ngày trước, ngón chân cái lòi cả ra ngoài, cậu xưa nay da mặt mỏng, trong lòng thẹn muốn chết. Cố tình Hàn Tuấn còn nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến vớ của cậu, tựa hồ hiểu được, khóe miệng vẽ ra nụ cười xấu xa. Lâm Lang lúng túng, hấp tấp xỏ dép lê rồi đến ngồi bên cạnh ghế sofa, khách sáo hỏi: “Ở đây đẹp quá trời, anh việc gì phải tới trường ở?”

Hàn Tuấn khép mắt nằm một hồi, dáng vẻ như đang mệt chết: “Tôi ở hai nơi, muốn thể nghiệm sinh hoạt trường lớp.”

Lâm Lang “À” một tiếng, cẩn thận đánh giá xung quanh một chút. Hàn Tuấn đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu: “Cậu muốn ngủ hay đi tắm?”

Lâm Lang đương nhiên trả lời muốn ngủ, tắm ở nhà người ta coi sao được?!

Hàn Tuấn ra bộ đã sớm đoán được, chỉ chỉ bên phải: “Tối nay cậu ngủ trong phòng đó đi, tôi đi tắm trước, cần gì cứ nói với tôi một tiếng.”

Lâm Lang gật đầu, nhưng Hàn Tuấn dứt lời liền cởi quần áo, khoe ra cơ thể cao lớn cường tráng. Lâm Lang tức tốc cúi xuống: “Tôi còn ở đây mà!”

Hàn Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, thấy Lâm Lang xấu hổ cúi đầu: “Có sao đâu, đều là đàn ông cả, đừng nói cậu chưa từng thấy đàn ông cởi trần nhé.”

Lâm Lang nghẹn đến mức đỏ mặt, có điều chẳng nói câu nào. Hàn Tuấn cười đắc chí, đến trước mặt cậu trêu ghẹo: “Chưa từng thấy thật hả?”

Lâm Lang thấy bắp chân hắn, đầu cúi càng thấp: “Có gì đẹp đâu, toàn lông chân.”

Tuy Lâm Lang cũng là người phương Bắc, song từ bé đã trắng trẻo, trên người gần như không có lông, thời phổ thông thường xuyên bị chọc. Lông chân Hàn Tuấn còn rậm hơn Quan Bằng, nhưng không tới nỗi quá rậm, ngược lại rất có khí khái đàn ông. Hàn Tuấn lơ đãng nói: “Lông chân rậm chứng tỏ tính dục mạnh, cậu không có thì phải cẩn thận đấy, coi chừng không thỏa mãn được bà xã tương lai.”

Luận... luận điệu hoang đường gì đây: “Anh đừng nói nhảm, bà xã tôi không vậy đâu...”

Nghe Hàn Tuấn cười khẽ, Lâm Lang xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, hối hận bản thân lỗ mãng đi theo Hàn Tuấn. May mà Hàn Tuấn biết dừng đúng lúc, sải bước vào phòng tắm. Lúc này, Lâm Lang mới ngẩng đầu, thở dài thườn thượt, thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải vạch rõ giới hạn với Hàn Tuấn. Cũng tại cậu ngây thơ quá, cứ tưởng hắn khác Cao Chí Kiệt, ai ngờ lưu manh y nhau. Tục ngữ nói cấm có sai, vật họp theo loài, người nhóm theo bầy, tuyệt đối không thể chuẩn hơn.

Phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Lâm Lang vào phòng kia nhìn thử, không xa hoa như cậu tưởng mà vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Khiến cậu mừng rỡ là màu giường vậy mà y chang trong ký túc xá của cậu, màu tím nhạt cậu thích nhất, chỉ có gối là màu trắng, hơn nữa giường rất lớn, nằm hai người vẫn dư dả. Cậu dè dặt trèo lên giường, than một tiếng thoải mái. Hàn Tuấn hỏi vọng từ phòng tắm: “Ngày mai cậu có nhiều tiết không?”

Lâm Lang đang duỗi chân vươn vai ra chiều hưởng thụ lắm, nghe giọng Hàn Tuấn lập tức giữ thẳng người, nằm trên giường đáp: “Ít lắm, buổi chiều chỉ có một tiết tư tưởng chính trị.”

“Mai tôi với mấy người bạn đi Nam Sơn chơi, muốn đi chung không?”

Mắt Lâm Lang dại ra, ấp úng nửa ngày mới trả lời: “... Mai tôi hẹn Quan Bằng đi chợ Phú Đô mua quần áo rồi, sợ không đi được đâu.”

Dứt lời, tim cũng đập thình thịch, vểnh tai nghe ngóng hồi lâu không thấy Hàn Tuấn đáp, cậu chột dạ liếm liếm môi. Trong ký ức ít ỏi của Lâm Lang, Hàn Tuấn là kiểu người hoàn toàn trái ngược với cậu. Cái khác không nói, chỉ riêng mỗi lần nói chuyện đã phải cân nhắc xem nên dùng thân phận bạn học hay vãn bối, Hàn Tuấn đôi khi đùa với cậu một chút, cả người cậu lại nổi da gà, cảm thấy quái dị không sao tả xiết.

Hàn Tuấn tắm xong đi ra, thấy phòng Lâm Lang còn mở cửa, bèn đi vào xem thử, dè đâu Lâm Lang đã ngủ, đến quần áo cũng không cởi, nằm sấp trên chiếc giường êm ái như một bé con.

Hắn đến gần, đứng trên đầu giường nhìn một lát, nhẹ nhàng gọi: “Lâm Lang.”

Hai chữ đơn giản buột miệng thốt ra, trầm ấm dịu dàng, mà lại kiều diễm triền miên vô hạn. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cậu.

Kỳ thực Lâm Lang chưa ngủ, cậu nằm sấp định ngủ, nhưng Hàn Tuấn vào cái cậu tỉnh ngay, lại sợ Hàn Tuấn chọc mình, da mặt cậu thì mỏng, dứt khoát làm bộ ngủ luôn. Nghe Hàn Tuấn gọi mình như vậy, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dựng thẳng.

Tuy nhiên, Hàn Tuấn tựa hồ không có ý muốn đi, dù đang nhắm mắt, Lâm Lang vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương dừng trên mặt mình. Cậu giả vờ ngủ say trở mình, ưm một tiếng như nói mê, chỉ chừa cho Hàn Tuấn một cái gáy, cứ vậy không biết qua bao lâu, cậu cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.