Trước đây Lâm Lang đã đến KTV bao giờ đâu, chỉ nghe Quan Bằng bảo đó là nơi để ca hát, cậu tự thấy khả năng hát hò của mình rất bình thường, nên cũng chẳng mấy chú ý. Ai dè vừa đẩy cửa vào, một luồng khói liền phả thẳng vô mặt. Lâm Lang ngây ra, quay lại nhìn Hàn Tuấn. Lưu Tân vội vẫy tay, gọi: “Lâm Lang, bên này bên này!”
Lâm Lang cười cười, ngồi xuống một bên. Cao Chí Kiệt thấy Hàn Tuấn cùng tiến vào với cậu, tựa hồ có chút bất ngờ, cầm micro kêu: “Hàn Tuấn, đừng nói anh ra ngoài cốt đón thằng khờ nhà quê này đó nha?”
Lâm Lang làm như không nghe thấy, ghé tai Lưu Tân nói nhỏ: “Ngại quá, em tới trễ.”
Trong phòng tối mờ mờ, ánh đèn màu loang loáng không ngừng, Cao Chí Kiệt đang hát bài “Tình nhân” của Đao Lang, mới nghe đã thấy dâm từ diễm khúc, kết hợp với dáng vẻ lưu manh của hắn, Lâm Lang nghe mà hai má nóng lên. Cách Ngô Du nhìn sang, cậu thấy Hàn Tuấn tựa đầu vào sofa sát cửa, dường như đang nhìn cậu, ánh mắt thỉnh thoảng tựa hồ bị đèn màu chiếu sáng rực. Lưu Tân đột nhiên chuyển micro qua, nói: “Lâm Lang cũng hát một bài đi.”
Lâm Lang cuống quýt xua tay. Thành thật mà nói, rất nhiều người khen giọng Lâm Lang dễ nghe, song cậu chẳng biết hát bao nhiêu bài. Hồi tiểu học, trường tổ chức thi hát, tính cậu hướng nội nên chưa từng tham gia. Lắm ca khúc thịnh hành như vậy mà Lâm Lang chả biết bài nào, chỉ biết hát “Chàng là gió, thiếp là cát”, bài hát cực hot trong phim “Hoàn Châu cách cách” thời tiểu học, sau nó bị người ta chế thành “Anh là thằng điên, em là con ngu” thì Lâm Lang không chịu hát nữa.
Hình như Cao Chí Kiệt cũng đoán nhóc hai lúa nhà quê thì biết hát nỗi gì, cợt nhả dựa tới: “Hát một bài nha, mọi người đi chơi là việc vui, ai cũng hát, mình cậu ngồi đây coi sao được?”
Mấy người khác cũng nhao nhao theo, Hàn Tuấn lạnh lùng ngồi một bên không nói gì, hai mắt nhìn chằm chặp vào màn hình. Trần Lâm cười bảo: “Hát một bài đi, nếu không chẳng phải phí chuyến đi KTV này rồi sao?”
Lâm Lang cũng ngại tiếp tục đưa đẩy, đành nhận micro từ tay Lưu Tân. Cao Chí Kiệt không phục, bất mãn dựa ra sau một chút: “Vẫn là lời Trần Lâm có tác dụng!”
Trong tối có người hừ mũi một tiếng, Trần Lâm cười hỏi Lâm Lang: “Cậu muốn hát bài nào, anh bấm cho.”
Lâm Lang suy nghĩ cẩn thận, đáp: “Hiểu rõ trái tim em”
Mấy người Cao Chí Kiệt vừa nghe liền bật cười: “Bài này xưa lắm rồi đúng không?”
Lâm Lang lập tức đỏ mặt, Trần Lâm giải vây, cười nói: “Anh cũng thích nghe bài đó lắm.”
“Vừa lúc bài này là song ca nam nữ, hai người hát chung đi!”
Ngô Du cũng hùa theo đùa giỡn, Lâm Lang nghe thế liền khó chịu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ muốn cậu hát đoạn của Trần Thục Hoa, ngày thường cậu rất ghét bị so với nữ sinh. Hên là mấy năm làm chủ tịch Hội Sinh viên của Trần Lâm cũng không vô ích, biết cậu nghĩ gì, bèn từ chối: “Thôi, ai chả biết giọng tôi rồi, đây không muốn khoe ra hù người đâu.”
“Vậy Hàn Tuấn hát với cậu ta đi!” Nói đoạn, Cao Chí Kiệt đưa ngay micro vào tay Hàn Tuấn. Lâm Lang tưởng hắn sẽ cự tuyệt, ai ngờ Hàn Tuấn thế mà ngồi dậy, nhìn cậu hỏi: “Được không?”
Nghe hắn hỏi, Lâm Lang da mặt mỏng không tiện khước từ, đành gật đầu: “Chỉ sợ tôi hát tệ quá sẽ hạ thấp đẳng cấp của anh.”
Lưu Tân cười nói: “Cậu coi chừng đấy, Hàn Tuấn hát hay nhất ký túc xác chúng ta đó nghen.”
Cao Chí Kiệt đạt thành nguyện vọng, cười tủm tỉm phất tay: “Hát đê hát đê!”
Nhạc vang lên, Hàn Tuấn hát đoạn đầu trước, tiện thể sửa thành ca từ thích hợp cho nam sinh hát. Trên thực tế, từ bé tới giờ Lâm Lang chỉ mới kinh ngạc trước giọng hát của người khác một lần, đó là dịp Tết năm cấp ba, trong lớp có một đứa tên Vương Uy hát ca khúc của Hứa Nguy, khi ấy gần như cả lớp đều phấn khích, gom được vô số tim hồng của nữ sinh. Thực tình, Hàn Tuấn hát còn hay hơn Vương Uy, chủ yếu là chất giọng rất giàu cảm xúc, hẳn là kiểu giọng có từ tính mà mọi người hay nói.
Đoạn thứ nhất hát xong, tim Lâm Lang đập thình thịch, cậu nắm micro cất giọng.
Sau đó, vừa mở lời đã dọa sợ tất cả mọi người.