Cao Chí Kiệt “phắc” một tiếng, dụi đầu lọc, mắng: “Đệt, thế mà bảo đéo biết hát, rõ nhảm nhí!”
Lâm Lang vừa đắc ý vừa ngượng ngùng, ánh mắt sáng lấp lánh. Hàn Tuấn tựa hồ cũng bất ngờ lắm, hai người song ca phải nói là chuẩn không cần chỉnh.
Hát xong, Lưu Tân đẩy bàn hô to: “Hết hát nổi rồi, hết hát nổi rồi!”
Trần Lâm cũng cười, nhìn Lâm Lang nói: “May mà anh tránh được một kiếp, bằng không bị cậu bỏ xa rồi.”
Lâm Lang cười câu nệ: “Em hát một bài thôi.”
Kỳ thực công lao thuộc về Quan Bằng. Thời cấp ba, ban tổ chức tiệc mừng năm mới yêu cầu mỗi người đều phải chuẩn bị tiết mục. Lâm Lang hướng nội, chả biết hát gì ngoài quốc ca, nói sao cũng không chịu tham gia. Khi ấy Quan Bằng là MC bữa tiệc, bèn xung phong nhận việc khuyến khích cậu, song nghe Lâm Lang hát hai câu thì câm nín luôn, thả cho Lâm Lang một con ngựa. Nhưng sau đó hắn mãnh liệt yêu cầu Lâm Lang học hát một bài, theo lời hắn thì không nhất định phải tinh thông mọi việc, song mỗi phương diện đều nên biết một ít, đây là nền tảng sinh tồn. Lâm Lang thấy hắn nói cũng có lý, liền học hát bài “Hiểu rõ trái tim em”, còn học đến thuộc làu làu, ngặt nỗi chưa có dịp thể hiện. Lần này xem như chờ được cơ hội, nói thật cậu cũng thấp thỏm lắm, dè đâu nghe vẫn hay, ngay cả cậu còn thấy êm tai.
Lâm Lang hiểu đạo lý dừng đúng lúc, tiếp theo không hát nữa. Đám Lưu Tân còn tưởng cậu khiêm tốn, khuyên vài lần, thấy cậu kiên quyết liền mặc kệ cậu. Khói thuốc trong phòng càng lúc càng dày đặc, Lâm Lang bị hun đến bức bối, bèn mở cửa ra ngoài, vào toilet rửa mặt. Mới đặt chân ra hành lang đã thấy Hàn Tuấn đẩy cửa ra theo, cười hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lâm Lang cười cười: “Ban đầu thấy anh hút thuốc ngoài cửa, tôi còn tưởng bên trong cấm hút thuốc.”
Mắt Hàn Tuấn lóe lên, thấp giọng nói: “Thực ra tôi cốt ra cửa chờ cậu mà, sợ cậu tìm không được chỗ.”
Lâm Lang cười toét miệng: “Cám ơn.”
Hàn Tuấn đút tay vào túi, hỏi: “Muốn ra ngoài hít thở không khí một lát không?”
Lâm Lang nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”
Phía Nam KTV có một công viên ven sông tên là Châu Hà, đi xa về hướng Nam chính là cây cầu Châu Hà dài nhất thành phố F. Vùng này xe cộ thưa thớt, là khu dân cư hạng sang. Đã tám giờ, đèn đường tỏa ánh nhàn nhạt. Hai người đi dọc theo hàng cây bào đồng về hướng Nam, Hàn Tuấn quay sang hỏi: “Không quen sống ở ký túc xá à?”
Lâm Lang lắc đầu: “Đâu có.”
“Thế sao ngày nào cậu cũng về phòng trễ vậy, hồi trước không phải đúng mười giờ là ngủ hả?”
Lâm Lang mỉm cười: “Ờ, chuyện đó...”
Hàn Tuấn dừng chân nhìn cậu, trong mắt đong đầy ý cười, dáng vẻ khác xa ấn tượng của Lâm Lang. Lâm Lang tự cho là thông minh, chỉ vào tháp truyền hình đằng xa, kêu: “Tháp kia nhìn đẹp ghê!”
Hàn Tuấn cười bất đắc dĩ, ấy mà lại vươn tay sờ đầu cậu: “Nhóc con lanh trí.”
Lâm Lang sững người, theo bản năng lui về sau hai bước. Dù cậu nhỏ gầy hơn Hàn Tuấn không ít, song cũng là người trưởng thành sắp tròn mười tám tuổi, hơn nữa từ sau cấp hai, chưa từng có ai động chạm cậu thân mật như vậy.
Hàn Tuấn thoáng ngẩn ngơ, tức khắc đút tay vào túi. Nhưng hành động này lại khơi dậy biết bao hồi ức xa xăm. Lâm Lang lúc nhỏ người gặp người thích, họ hàng thấy cậu luôn muốn sờ đầu, khen ngợi cậu trước mặt ba mẹ Lâm một hồi, các anh trai chơi đùa cùng cậu, đôi khi chọc cậu khóc cũng sẽ xoa xoa tóc cậu nhận lỗi. Sau tai nạn giao thông, Lâm Lang như thể trưởng thành sau một đêm, họ hàng gặp lại cậu cũng đối đãi với cậu giống người lớn, chẳng ai thân thiết xoa đầu cậu nữa.
Hàn Tuấn quan sát cậu một lúc, hỏi khẽ: “Cậu làm sao vậy?”
Lâm Lang ngẩng đầu, tóc mái phất qua, đôi mắt mờ sương dưới ánh đèn đường, cậu cười tươi, đáp: “Nhớ tới chuyện cũ ấy mà...” Cậu không nói tiếp mà chuyển đề tài: “Chúng ta về thôi, nghe bảo tám rưỡi đi ăn cơm đúng không?”
Hàn Tuấn nhìn cậu chăm chú hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười ôn hòa.