Lâm Lang giật mình không nhỏ: “Tại sao chứ, tôi nghe Cao Chí Kiệt nói hai người hợp lắm mà, anh ta còn bảo anh rốt cuộc cũng chịu chung tình rồi.”
Hàn Tuấn mỉm cười nhìn cậu: “Còn vì sao nữa, tôi không thích nữa thì chia tay, vậy mới tốt cho cả hai.”
“Sao anh lại như thế được?” Lâm Lang bất bình thay cô gái nọ: “Anh đã cùng người ta... Vậy mà còn bội tình bạc nghĩa!”
Hàn Tuấn bỗng bật cười: “Bội tình bạc nghĩa?”
Đã phạm sai lầm mà thái độ còn thế kia, Lâm Lang cảm thấy đây chính là tác phong sinh hoạt có vấn đề. Cậu đang tính lải nhải tiếp, chuông cửa chợt vang lên, bèn vội vàng đứng lên chạy ra mở cửa, là Cao Chí Kiệt, hắn lạnh đến run cầm cập: “Nhanh rót cho tôi tách trà nóng, mau lên mau lên!”
Lâm Lang “Ờ” một tiếng, chỉ cháo trên bàn: “Chúng tôi đang ăn, anh muốn ăn ít cháo không.”
Cao Chí Kiệt kéo ghế ngồi xuống: “Còn không mau mang ra?”
Lâm Lang biết tính hắn nên không thèm chấp nhặt, chạy vào bếp bê một chén ra. Có người ngoài ở đây, Lâm Lang không tiện tiếp tục truy cứu vấn đề tác phong của Hàn Tuấn, chí ít cũng nên giữ mặt mũi cho hắn. Cao Chí Kiệt húp một ngụm, nhe răng hỏi: “Má, cháo gì đây, sao lại là cái vị này?”
“Cháo bát bảo đó.” Lâm Lang liếc hắn: “Hầm hơi lâu tí, nhưng vị có tệ lắm đâu, Hàn Tuấn còn khen nữa kìa.”
“Đó là ảnh giữ thể diện cho cậu, cơm tập thể trong căn tin trường còn ngon hơn cái vị này của cậu... Thôi thôi, uống đại vậy.”
Lâm Lang chỉ hận không thể giật lại cái chén trong tay Cao Chí Kiệt, chê thì đừng ăn nữa, cậu vẫn chưa ăn đủ đâu!
Cao Chí Kiệt cau mày ăn hết một chén, thấy Hàn Tuấn lạnh mặt ngồi một bên, ngẩng đầu hỏi Lâm Lang: “Làm sao đây, lúc tôi mới vào thấy hai người đang tranh cãi cái gì mà?”
Lâm Lang đang dọn chén, đáp mà không ngẩng đầu: “Ai tranh cãi với anh ta, tôi nào dám.”
Lâm Lang luôn nói năng nhẹ nhàng chậm rãi, dù tức giận, nhưng ngữ điệu chỉ biến hóa chút đỉnh, vẫn thong thả mà ôn hòa. Hàn Tuấn nhìn Lâm Lang, trong mắt có chút bất đắc dĩ: “Tôi nói tôi chia tay với Đồng Giai, thế là cậu ấy mắng tôi bội tình bạc nghĩa.”
Lâm Lang đỏ mặt, thả đồ trong tay xuống: “Nếu anh không nghiêm túc thì đùa giỡn tình cảm của con gái người ta làm gì?”
Hàn Tuấn từ chối cho ý kiến, vẫn lãnh đạm như cũ. Ngược lại là Cao Chí Kiệt lên tiếng, hắn ngậm thuốc, nhìn Lâm Lang đầy bất mãn: “Bao năm qua ai chả vậy, cũng đâu phạm tội lớn gì? Tại cậu không có điều kiện đó thôi, bằng không chắc cũng chả khác chúng tôi đâu, dự là mấy tiểu cô nương xếp hàng chờ bò lên giường cậu ấy chứ.”
Lâm Lang xấu hổ: “Tôi... Tôi không...” Vì đang ngượng nên giọng Lâm Lang nhỏ tới nỗi khó mà nghe thấy: “Nếu ngày nào đó người tôi yêu thật lòng xuất hiện, tôi nhất định sẽ đối xử với cổ thật tốt, trao trọn đời mình cho người ấy.” Cậu ngẩng đầu lên, đỏ mặt nói lớn: “Tôi không đời nào giũ bỏ trách nhiệm như thế đâu!”
Cao Chí Kiệt cười hắc hắc: “Tiểu Lâm Tử ngây thơ quá ta ơi.”
Hàn Tuấn cong khóe miệng, đứng dậy cười bảo: “Sau này tôi chắc chắn sẽ sửa.”
Lời của cái dạng lăng nhăng này tin được mới lạ đời, cậu cũng không phải mù tịt, nghe Cao Chí Kiệt kể, hắn một năm đổi bốn năm cô bồ, đã thế toàn là em gái lớp dưới thuần khiết vô hạn, còn chịu khó hơn cả thay quần áo. Trung Quốc đang mất cân bằng nam nữ mà, trai độc thân thiếu gì, sao tới lượt hắn lại thành một chồng nhiều vợ, rõ là không công bằng.
Hàn Tuấn đến trước mặt cậu, hỏi khẽ: “Không tin tôi à?”