Cao Chí Kiệt không quen nhìn Hàn Tuấn “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục” như vậy, nhướng mày nói: “Chuyện này có cái gì, đều là người lớn cả rồi, chơi đùa thì sao. Nhóc con cậu xen vào làm quái gì.”
Lâm Lang nhăn mặt bỏ vào bếp. Cao Chí Kiệt tựa vào sofa, nhất quyết không tha: “Tôi thấy cậu quan tâm nhiều quá đấy, đến cả việc này cũng so đo, cậu cũng có phải vợ Hàn Tuấn đâu, giận dỗi cái gì hả?”
Lâm Lang đang rửa chén, vừa nghe lời này liền thẹn đến mức tai đỏ lên, cậu chỉ nhất thời bất bình thay cô nàng kia, thế mà quên mất bổn phận của mình. Nghĩ thế, chính cậu cũng thấy vô vị, đành lặng thinh mặc xác Cao Chí Kiệt trêu tức mình trong phòng khách. Mười giờ còn có tiết học, cậu rửa chén xong, hà hơi lên tay, đoạn vào phòng khách nói: “Tôi phải đi học, đi trước được không?”
Hàn Tuấn nghe vậy liền nhìn Cao Chí Kiệt: “Hình như cậu cũng tính đi mà, tiện thể đi chung với Lâm Lang đi.” Nói xong thì nhìn sang Lâm Lang: “Giữa trưa nhớ về nấu cơm.”
Lâm Lang “Ờ” một tiếng, quay lại phòng ngủ lấy mấy quyển sách, lưỡng lự mãi mới hỏi: “Nhưng tôi không biết nấu cơm, đâu thể cứ ăn cháo hoài?”
“Cậu nhớ về là được, cái khác khỏi cần quan tâm.”
Kết quả Lâm Lang đến tối mới về. Cô hướng dẫn mở cuộc họp bất ngờ lúc một giờ chiều, cậu sợ chạy qua chạy lại không kịp giờ nên ăn luôn ở trường. Lúc đi tới cửa, cậu bỗng nhớ tới lời Cao Chí Kiệt, trong lòng hơi phát lạnh. Lâm Lang lòng vòng trong tiểu khu cả buổi, không nghĩ ra cái cớ nào hay, bèn quyết định ăn ngay nói thật, cùng lắm thì cam đoan lần sau không vịn lý do này nữa.
Ai dè trong phòng tối đen, Hàn Tuấn thế mà ngủ rồi. Lâm Lang ngó đồng hồ, mới tám giờ mà, trên bàn còn đặt mấy đĩa thức ăn. Cậu cầm tờ giấy trên bàn lên đọc, trong lòng không khỏi ấm áp. Là giấy nhắn Hàn Tuấn để lại cho cậu: Không được nhịn, cũng không được ăn quá no.
Lâm Lang rón ra rón rén rửa tay, chưa kịp động đũa đã nghe tiếng Hàn Tuấn mở cửa. Sắc mặt Hàn Tuấn hơi tái nhợt, bê cánh tay nói: “Tôi với Đồng Giai chia tay trong hòa bình, thực sự không phải bội tình bạc nghĩa.”
Lời này hơi đột ngột, cũng vượt quá phạm vi lý giải của Lâm Lang. Cậu cuống quýt đứng lên giải thích: “Trưa nay không phải tôi cố tình không về, tại cô hướng dẫn mở cuộc họp bất ngờ, tôi lại không có di động nên không báo anh biết được.”
Hắn mỉm cười, bộ dáng như trút được gánh nặng, ngồi xuống cạnh cậu: “Tôi còn tưởng cậu giận tôi, trách tôi lăng nhăng“. Nói đoạn, hắn thở dài có chút ảo não, lại có chút vui sướng: “Tôi thấy mình hiện tại lo được lo mất như người trẻ tuổi ấy.”
Lâm Lang có một chú họ cùng họ, lớn hơn Lâm Lang tám tuổi, đã có một trai một gái. Tuổi Hàn Tuấn còn lớn hơn chú họ của cậu một chút, nếu ngay từ đầu họ không cùng ký túc xá, cậu sẽ cho rằng Hàn Tuấn chỉ là đàn anh thôi, căn bản không hề nghĩ sẽ ở chung với một người đàn ông cơ trí mà nguy hiểm nhường này. Tuy nhiên, nghe một người đàn ông hào hoa phong nhã than thở quãng ngày tuổi trẻ của mình, Lâm Lang nhịn không được phải bật cười: “Đều còn trẻ giống nhau, sao anh lại xem mình là lão già?”
Hàn Tuấn dựa vào ghế: “Đành chịu thôi, hồi tôi mới lên đại học, trong lớp chẳng có mấy người bằng tuổi tôi, không thấy mình già sao được?”
Lâm Lang cười ha ha: “Anh có thấy ngại lắm không?”
“Không có.” Hàn Tuấn bỗng nhiên ngăn tay gắp đồ ăn của cậu, tới gần ăn một miếng: “Tôi chỉ đến trường theo ý của ông cụ ở nhà, mấy năm nay lo làm ăn với trưởng bối, rất ít khi đi học, sau này quen cậu mới chịu khó đi hơn tí.”
Lâm Lang cười híp mắt: “Hên là mới đầu tôi không biết anh lớn hơn tôi nhiều như vậy, nếu biết không chừng hai ta thành người qua đường luôn.”
Hàn Tuấn vừa nghe, lập tức nhìn cậu: “Cậu kỳ thị tuổi tác hả?”
Lâm Lang mím môi cười, mi mắt cong cong rất dễ nhìn: “Chú Hàn là quý ông thành đạt, tôi chả dám trèo cao đâu.”