Hàn Tuấn ôm lấy cậu, Lâm Lang cười xin tha, nhưng vẫn bị hắn ôm lên đùi. Động tác thân mật khiến Lâm Lang đỏ bừng cả mặt, Hàn Tuấn buồn cười, úp mặt trên cổ cậu: “Giờ lá gan cậu càng lúc càng lớn rồi nhỉ.”
Lâm Lang tránh thoát không xong, lông mi run rẩy: “Từ nay tôi không dám nữa, anh thả tôi xuống đi.”
Lâm Lang thuộc tuýp người dễ đỏ mặt, thường thì người khác chỉ đùa một chút, cậu đã đỏ đến tận mang tai, trong mắt mọi người lại thành phong tình quyến rũ không sao tả xiết.
Hàn Tuấn cười xấu xa, vùi đầu vào cổ Lâm Lang, làm bộ muốn hôn: “Chưa từng thân mật với ai như vầy đúng không?”
Lâm Lang quẫn bách gật đầu: “Anh còn không buông là tôi giận đó.”
Người nọ chợt biến sắc, cắn lên cổ cậu một phát: “Nói dối, lần trước rõ ràng Quan Bằng kể các cậu từng trần trụi ngủ chung một giường, bây giờ còn vờ ngây thơ!”
“Ui da!” Lâm Lang đã quên béng cái chuyện lâu lắc ấy rồi, tự nhiên Hàn Tuấn lại nhắc đến, mặt cậu càng nóng hơn, giơ tay ngăn đầu Hàn Tuấn: “Lần đó tôi có cố tình đâu, trời nóng quá nên mới lột hết, ai ngờ bị cậu ta nhìn thấy.”
Mắt Hàn Tuấn sắp phun lửa tới nơi, ngập tràn nỗi đau đớn bị kiềm nén: “Chỉ bị thấy thôi sao? Cậu dễ nhìn như vậy mà cậu ta không làm cậu?”
“Cái gì?!” Lâm Lang vừa thẹn vừa tức, ấn mạnh lên tay phải của Hàn Tuấn, thừa dịp Hàn Tuấn bị đau thì đứng lên luôn, thở hồng hộc nói: “Hai thằng nam sinh thì làm được quái gì, anh lên giường với gái còn nhiều hơn ấy chứ?”
Nói xong liền chạy ra cửa, Hàn Tuấn nhoài qua túm cậu lại: “Dám chạy tôi đánh gãy chân cậu!”
Lần đầu tiên Lâm Lang chứng kiến dáng vẻ hung thần ác sát của Hàn Tuấn, người đàn ông cao lớn uy mãnh đầu tóc rối bời, ánh mắt cơ hồ muốn xơi tái cậu. Lâm Lang nhớ tới mấy lời đám Quách Đông Dương nói, cậu sợ đến nỗi cử động cũng không dám, trong đầu xoắn xuýt không thôi, nhất thời nghĩ không ra mình đắc tội hắn khi nào.
Hàn Tuấn chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống.”
Lâm Lang nơm nớp ngồi xuống, mắt cũng chả dám chớp, nghĩ bụng nếu Hàn Tuấn nổi điên thật thì mình phải lấy cái gì tự vệ, cậu xem xét một vòng, nhìn trúng dao nĩa trên bàn cơm. Hàn Tuấn ngồi kế bên, lâu thật lâu không nói gì. Lâm Lang đợi mà da đầu tê rần, đành cả gan lên tiếng: “Xin... xin lỗi.”
Mắt Hàn Tuấn lóe sáng, nhìn cậu chằm chằm: “Xin lỗi tôi cái gì?”
“Xin... xin xin lỗi cái gì nhỉ...” Cậu chỉ biết lúc này cứ xin lỗi là được, nào biết mình rốt cuộc làm sai chuyện gì, không khí vừa rồi còn ấm áp thế mà, sao bỗng dưng thành ra nông nỗi này, cậu cũng muốn biết mình xin lỗi hắn cái gì lắm đây!
Cậu ấp úng hồi lâu, nghĩ mãi không ra cớ, mắt thấy Hàn Tuấn chuẩn bị đứng lên, vội vã hô to: “Tôi không nên đánh tay anh!”
Hàn Tuấn bỗng bật cười, nhìn thẳng vào Lâm Lang, hỏi: “Cậu ta thực sự không động vào cậu?”
Mặt Lâm Lang ửng hồng: “Anh đừng có mà biến thái, tôi cũng đâu phải con gái.”
Nom bộ dạng thuần khiết của cậu, rành rành là thiếu niên không hiểu tình sự, Hàn Tuấn kéo cổ áo: “Tôi đi tắm đây, cậu ăn tiếp đi.”
Sau chuyện ngoài ý muốn này, Lâm Lang sao còn nuốt trôi nổi, bèn đứng lên lấy lòng hắn: “Tôi giúp anh nhé?”
Hàn Tuấn mỉm cười, quay đầu lại: “Cậu chắc chứ?”
Lâm Lang sợ run, đành cười cười xấu hổ. Hàn Tuấn cười một tiếng, mở cửa phòng tắm bước vào. Trong lòng Lâm Lang vẫn sợ chết được, cơm cũng không ăn, rửa chén xong thì chạy về phòng mình luôn. Cậu đứng sát gương nhìn thử, chỉ thấy trên cổ hằn dấu răng rất sâu, hồi tưởng dáng vẻ ban nãy của Hàn Tuấn, cứ như muốn cắn nát cổ họng cậu. Lâm Lang kiềm không được rùng mình, cân nhắc xem nên vịn cớ gì để dọn đi.