Mười lăm tháng tám cận kề, ánh trăng mấy ngày nay cũng sáng đẹp hiếm thấy. Sau khi trở về từ Nam Sơn, Lâm Lang tranh thủ đến trường một chuyến, ăn bữa cơm với Quan Bằng. Gần Trung thu, lại là ngày nghỉ, những quán cơm trên con đường ngoài trường học quán này nhộn nhịp hơn quán kia.
Lâm Lang cao hứng nên uống thêm vài ly, lúc về đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, liền mua hai hộp bánh trung thu trứng muối đóng gói đẹp đẽ. Bánh trung thu trong thành phố càng ngày càng mắc, tuần trước Hàn Tuấn mua cả đống về, tên gì mà Đại Ban Băng Bì, hàng của Hong Kong, đóng gói tinh mỹ hơn cả hai hộp này, hết lớp này tới lớp khác, tỉ mỉ mà hào phóng. Lâm Lang ăn mấy cái, cũng không thấy hương vị có gì đặc biệt, chẳng qua thích đồ ngọt nên mỗi ngày đều ăn hai cái thay bữa sáng và tráng miệng bữa tối. Nhưng tới hồi nghe giá tiền thì xém nữa mắc nghẹn, từ đó về sau ăn phải dùng tay hứng, không để rơi rớt tí xíu nào, kiềm không được cảm giác tội lỗi sục sôi trong nội tâm. Sau này Hàn Tuấn lại mang về, song chỉ bọc trong túi nilon, không chiếc nào được đóng gói, Lâm Lang ăn vài chiếc, thiết nghĩ đồ rẻ cũng ngon. Bởi mới nói, đồ vật không phụ thuộc giá cả, đầu năm nay thị hiếu xã hội thiên về mẽ ngoài hời hợt, suốt ngày chạy theo hình thức.
Tuy nhiên, độ này giá cả leo thang là thật, kể cả thức ăn trong căn tin trường cũng tăng giá, Cao Chí Kiệt đến nhà chơi, Lâm Lang liền kể như chuyện lạ. Dè đâu Cao Chí Kiệt không lưu tâm, đáp bâng quơ: “Có gì đâu, tôi nghe nói mấy hộp Mạnh tổng tặng Hàn Tuấn giá cả vạn đấy.”
Lâm Lang trợn mắt bối rối: “Thiệt hay giả, sao tôi chưa từng thấy, phải đựng trong cái hộp màu vàng không? Đừng nói ảnh quăng rồi nha!”
Cao Chí Kiệt cười dài, dòm dòm đống bánh bày đầy trên bàn phòng khách, không nhịn được cười: “Là cái này nè, sao bị lột bao hết rồi?”
Lâm Lang “a” một tiếng, thế mới biết thứ mình vẫn ngỡ là đồ rẻ có thể sánh bằng đậu vàng: “Thảo nào ăn thấy ngon ghê, tôi còn tưởng...”
Cao Chí Kiệt khinh bỉ liếc cậu một cái, gác chân lên, bẻ một miếng cho vô miệng: “Hàn Tuấn sợ cậu xót của không chịu ăn mới vứt hết bao bì đi. Cậu rõ là hẹp hòi, ăn cái gì cũng phải nhòm giá, sống với Hàn Tuấn lâu thế mà chỉ có bề ngoài là đổi mới, bản chất vẫn y vậy.”
Đây mà là tiếng người hả, bộ đám con ông cháu cha này không biết dân gian khổ cực lắm sao! Lâm Lang bê bánh cất đi: “Tôi đây là giản dị tiết kiệm, anh còn không biết xấu hổ mà chê cười tôi. Tôi tưởng anh đi làm nên biết kiếm tiền khó khăn, ý thức hoang phí cũng bớt rồi chứ, xem chừng cũng có thay đổi gì đâu.”
Cao Chí Kiệt cười hắc hắc, uống ngụm nước rồi đứng lên: “Hàn Tuấn về nhớ đừng nói giá bánh trung thu là tôi tiết lộ, cậu không ăn tiếp đi còn làm gì nữa.” Nói đoạn, hắn phủi phủi vụn bánh trên tay, cười bảo: “Tôi nói này Lâm Lang, cậu cứ ăn cho đã đi, đằng nào cũng chả ăn hết nổi của cải của Hàn Tuấn, sợ quái gì.”
Lâm Lang thấy hắn muốn đi, vội vã chạy vào phòng cầm một hộp bánh ra, “Anh mang cái này theo đi, trong nhà nhiều bánh quá ăn mãi không hết, Hàn Tuấn nói tôi muốn tặng ai thì tặng.”
Nghe thế, Cao Chí Kiệt nhoẻn cười: “Ngài đây đúng là thành thật, tặng tôi thì cứ việc tặng, có nhất thiết phải nói ăn không hết mới đưa tôi không, bộ tôi thiếu thốn mấy thứ này chắc?”
Mặt Lâm Lang đỏ lên, Cao Chí Kiệt đã xách gói to ra ngoài. Lâm Lang hơi xấu hổ, chống lên cửa, lớn lối: “Anh không muốn thì đừng lấy, tôi đây chẳng ép.”
“Muốn mà muốn mà, tôi nào dám ghét bỏ đồ Lâm đại gia tặng. Tối rảnh nhớ gọi điện.” Cao Chí Kiệt cũng không quay đầu lại, chỉ phẩy phẩy tay như tiểu lưu manh.
Mười lăm hàng tháng, chỉ cần không bận chuyện gì đặc biệt, Hàn Tuấn đều sẽ về nhà một chuyến, 15/8 cũng không ngoại lệ, chỉ nhắn tin nói chắc chắn sẽ về trước khi trời tối. Kỳ thực Lâm Lang không vui lắm, cậu nghe Cao Chí Kiệt nói Hàn lão gia rất cổ hủ, nhất định vô cùng coi trọng một ngày như 15/8, “tiểu bạch kiểm” lai lịch bất minh cậu đây lại kiên quyết kéo Hàn Tuấn khỏi không khí vui mừng của ngày đoàn viên, chính mình cũng thấy áy náy. Song áy náy thì áy náy, rốt cuộc vẫn kém chút tư tâm trong lòng, cậu vẫn chờ mong được trải qua Trung thu cùng Hàn Tuấn. Hàn Tuấn bảo rằng tối Trung thu sẽ dẫn cậu đi xem trình diễn pháo bông trên cầu Châu Hà. Chuyện phong nhã như vậy khiến Lâm Lang rung động không nhỏ, hơn nữa cậu sớm đã nghe Quan Bằng kể pháo bông Trung thu tại thành phố F cực kỳ đẹp, bạn cùng lớp có mười thì hết chín người sẽ đi. Lúc mới nghe, cậu cũng hưng phấn lắm, hỏi hay là rủ nhóm Cao Chí Kiệt đi chung, hắn khụ một tiếng, ra chiều không vui lắm: “Cậu ta á? Ngắm chán chê rồi nên không muốn đi.”
Trăng rằm năm nay vừa to vừa tròn, Lâm Lang hỏi Cao Chí Kiệt, Cao Chí Kiệt không cảm thấy, hỏi Quan Bằng, Quan Bằng cũng không nốt, song Lâm Lang vẫn nghĩ rằm năm nay ra hình ra dạng nhất. Trăng vừa lên không lâu, Hàn Tuấn đã về. Lâm Lang mới rửa xong táo, nghe tiếng xe liền chạy ra ngoài, đứng dưới ánh trăng cười hì hì: “Trăng năm nay tròn hơn hẳn mọi năm đúng không?”
Người nọ cười, lấy ra một hộp bánh trung thu trong xe: “Tôi cũng thấy vậy, nhưng hỏi người khác, người ta toàn bảo không, vẫn là ánh mắt Lâm Lâm giống tôi.”
Trời chưa tối hẳn, phương Tây ánh màu vỏ quýt, sắc trời có vẻ xanh thẫm mà cao vợi. Lâm Lang chỉ cái hộp trong tay hắn, chưa mở miệng hỏi, hắn đã cười đưa cậu: “Lúc về tiện thể tạt qua nhà dì Văn, dì biết em thích ăn nên cố ý bảo tôi đem về.”
Lâm Lang không biết rốt cuộc dì Văn kia biết bao nhiêu chuyện của họ, cơ mà không dám hỏi, liền cười cười mở cửa ra. Có điều, bánh trung thu quả thực rất ngon, cậu thừa dịp hắn đi tắm, mở hộp ăn một cái, bánh nhỏ như mấy miếng điểm tâm be bé vậy. Hàn Tuấn đi ra, Lâm Lang đang cầm một cái bánh, chần chừ chẳng biết có nên ăn thêm không. Nghe mùi sữa tắm thoang thoảng, cậu cũng không quay đầu lại, chỉ chìa bánh trung thu ra đằng sau, hỏi: “Anh ăn không?”
Hàn Tuấn xoay qua ngậm lấy, Lâm Lang vỗ vỗ bụng như đang tự nhắc nhở mình: “Không ăn nữa, hôm nay em xơi mười cái rồi.”
Hàn Tuấn cười, xoa xoa đầu cậu: “Cất đi mai mốt ăn, mắc công tới Châu Hà lại không còn bụng chứa. Em chuẩn bị đi, tôi thay quần áo rồi xuất phát luôn.”
Lâm Lang “ừm” một tiếng, cầm bánh đứng lên: “Sao đi sớm thế, tám giờ mới bắt đầu mà?”
Hắn vào phòng ngủ, cài xong thắt lưng liền đi ra, áo vắt trên vai, khoe nửa thân trên cường tráng: “Đông người đi lắm, trên đường chắc sẽ kẹt xe, đi sớm sớm hay hơn. Em mặc nhiều đồ chút, mặc cả áo khoác nữa.”
Lâm Lang cho rằng đàn ông đẹp hay không là ở gương mặt, nhưng vẻ gợi gảm lại do phần eo trở xuống quyết định. Trong mắt cậu, bộ phận khêu gợi nhất của đàn ông nằm tại vòng hông mạnh mẽ và đôi chân thon dài, cố tình Hàn Tuấn lại sở hữu cả hai, mặt cậu đỏ lựng, chạy biến vô phòng ngủ. Vào rồi mới phát hiện mình chẳng có gì cần chuẩn bị, ngồi trên đầu giường xấu hổ một hồi, thấy người nọ vào nhìn, bèn cuống quýt vơ lấy di động: “Em gọi cho bà nội cái.”
Bà nội Lâm lớn tuổi nên đi ngủ tương đối sớm, Lâm Lang muốn tranh thủ gọi sơm sớm, gọi về mới biết bà nội Lâm được bác cậu đón đi rồi, bảo là qua mười sáu mới về. Lâm Lang lại vội vàng gọi đến nhà bác, bà nội Lâm chưa kịp nói chuyện, đứa con trai gần hai tuổi của anh họ đã y y nha nha, chọc bà cười khanh khách. Lâm Lang nghe trong điện thoại loạn ơi là loạn, sôi nổi náo nhiệt, trong lòng cũng cao hứng. Bà nội Lâm hỏi: “Ăn bánh trung thu chưa?”
“Dạ ăn rồi, ăn nhiều nữa kìa.” Lâm Lang ngẫm nghĩ, thấy người nọ đang mỉm cười nhìn mình, nhịn không được nói nhỏ: “Nội ơi, con đang ở nhà thầy Hàn, năm nay con ăn rằm với thầy.”
Bà nội Lâm đương nhiên hơi giật mình, nhưng vui vẻ chiếm phần hơn: “Thầy Hàn được lắm, đối với con cũng tốt, con phải ghi nhớ lòng tốt của người ta đấy.”
“Biết rồi ạ, con chúc nội Trung thu vui vẻ, cả hai bác, anh và chị dâu nữa.” Lâm Lang le lưỡi với hắn, có chút ngượng ngùng. Hàn Tuấn cười, làm một khẩu hình, Lâm Lang đỏ mặt, cười híp mắt nói: “Thầy Hàn cũng chúc nội Trung thu vui vẻ.”
Gọi điện thoại xong, người nọ nhìn nhìn người cậu: “Đã bảo em mặc nhiều đồ mà, sao vẫn mặc áo ngắn tay?”
Lâm Lang đành phải đi thay đồ, nhưng mở tủ quần áo nghĩ một lúc, vẫn thấy mùa này mặc áo khoác có hơi sớm, bèn cởi áo ngắn tay, lấy áo tay dài màu trắng tròng lên người. Kết quả, vừa quay lại liền bắt gặp ánh mắt người nọ lóe sáng, cậu sợ hết hồn, kéo áo kẹt trước ngực xuống, ngặt nỗi còn chưa phủ bụng, hắn đã ôm cậu vào lòng, tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, đổ nhào xuống giường.
“Lâm Lâm...” Hắn thở hổn hển vuốt ve eo cậu: “Em thật xinh đẹp.”
Quần áo trên người Lâm Lang vốn chưa mặc xong, vặn vẹo mấy cái đã cởi đến ngực. Lâm Lang tuy gầy, song làn da trơn mịn căng bóng, eo mảnh mai tôn lên bờ mông, khiến vết hõm giữa eo trông càng sâu, là nét đẹp và sự tinh khôi chỉ thuộc về thiếu niên. Hàn Tuấn chôn mặt trước ngực Lâm Lang, tay dùng sức niết đỏ da cậu: “Chúng ta đừng đi nữa được không, tôi muốn em.”
Lâm Lang run tay ngăn cản, cất giọng phản kháng mơ hồ: “Không được, em muốn đi.”
Hàn Tuấn khẽ cắn một cái, đoạn đứng thẳng người lên, lau mặt, tựa thể phải hạ quyết tâm ghê lắm: “Sau này em ráng mà chịu.”