Hai người rời khỏi nhà, ánh trăng càng đẹp hơn, trông như sữa bò, an tường mà tĩnh lặng. Giao thông trên đường mới đầu còn đỡ, tới gần Châu Hà quả nhiên kẹt xe, người đi bộ tụ tập thành từng nhóm đổ về hướng cầu Châu Hà. Xe đi còn chậm hơn người, chỉ nửa cây số mà tốn gần nửa tiếng.
Thuyền ngắm trăng là loại thuyền lớn dùng để ngắm cảnh ngày thường, Lâm Lang chỉ thấy một lần hồi mới lên đại học. Hàn Tuấn đã đặt chỗ tại đuôi thuyền, vì là Trung thu nên người lên hồ ngắm trăng đông cực kỳ, trên thuyền cũng kín người hết chỗ, nhưng Lâm Lang ngồi xuống lại phát hiện bên này chỉ có mỗi bàn bọn họ, bàn khác cách gần nhất cũng bảy tám mét. Thuyền giả cổ, đèn trang trí phỏng theo phong cách Hán Đường, nom rất thanh lịch. Đèn cổ hai bên bờ sông cũng sáng trưng nhằm phục vụ Trung thu, trên cầu Châu Hà lại càng đèn đuốc rực rỡ.
Pháo bông Trung thu là chương trình long trọng nhất năm của thành phố F, gần như dân chúng toàn thành phố đều bớt thì giờ rảnh rỗi tới đây, người đông nghìn nghịt cả trên bờ lẫn trên cầu.
Hàn Tuấn lột trái quýt, tách một múi đưa tới, Lâm Lang đỏ mặt, cẩn thận ngó chừng đằng trước: “Có người thấy bây giờ.”
“Đèn ở đây tối thế này, làm sao thấy rõ được, vả lại ai đâu rỗi hơi nhìn chằm chằm chúng ta làm gì. Thuyền bây giờ đang trôi giữa sông, người trên bờ càng không thấy rõ. Ngoan, há miệng.”
Lâm Lang thấy phía trước không ai chú ý mới sáp qua ngậm, quýt chua chua ngọt ngọt, ngon hơn loại hay mua nhiều. Lá gan Lâm Lang dần lớn hơn, cứ vậy để người ta đút hết cả trái quýt. Ăn đến múi cuối cùng, ngón tay hắn thò vào miệng cậu, quét một vòng trong miệng như hôn môi rồi nhanh chóng rút ra. Lâm Lang quẫn bách, quay mặt đi: “Biết ngay anh không an phận mà.”
Nói đoạn, cậu xoay qua ngắm mặt nước mênh mông, gió mát trực tiếp thổi tới, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn trên mặt sông. Hai người ngồi rất gần, lại là ghế dài, cánh tay hắn bỗng chốc đã vòng ra sau lưng cậu. Chẳng lâu sau pháo bông đã bắt đầu bắn, Lâm Lang ngắm nhìn mê mẩn, đèn hoa trên cầu thình lình bừng sáng, pháo bông khoe sắc khắp trời, tiếng hoan hô và tán tụng vang lên không ngớt. Cậu kinh ngạc há hốc miệng, vỗ vỗ tay hắn, hô to: “Anh nhìn kìa nhìn kìa!”
Quay sang lại ngây ngẩn cả người, người nọ đâu nhìn pháo bông, mà đang chĩa ánh mắt nóng bỏng vào cậu.
Mặt Lâm Lang đỏ lựng, vội ngoảnh đi, chợt thấy bụng lành lạnh, bèn đè lại cái tay chẳng biết đã thò vào áo mình tự lúc nào, khẩn trương hỏi: “Anh làm gì?”
Người nọ cứ như không nghe thấy lời cậu, ngoại trừ hô hấp có chút hỗn loạn, trên mặt nhìn không ra chút cảm xúc nào, ánh nhìn cũng hướng về pháo bông trước mắt. Đôi tay kia mạnh mẽ dao động trước ngực Lâm Lang, nhéo đầu nhũ cậu. Lâm Lang cắn chặt môi, trán toát mồ hôi. Hắn liên tục đổi cách tán tỉnh hai hạt đậu đỏ, hoặc bóp hoặc vò, thoáng chốc đã kích thích hai điểm nhỏ vểnh lên. Phong cảnh bên hồ đẹp tựa tranh vẽ, cầu Châu Hà như cầu vồng bảy màu kéo dài tới vĩnh hằng. Lâm Lang che miệng, mắt sắp ứa nước đến nơi, khẩn khoản nhìn Hàn Tuấn.
Cầu xin vô dụng, Lâm Lang lại cậy mạnh, hung dữ cảnh cáo: “Cho anh ba giây, mau buông ra!”
Hắn nhếch miệng cười, tay lần xuống lưng quần cậu sờ soạng. Lâm Lang rên một tiếng, bị nắm lấy chỗ yếu hại, ngoài miệng cũng hết to tiếng nổi, sợ hãi nói: “Anh đừng vậy mà, lát nữa về anh muốn sao cũng được hết.”
Hàn Tuấn quả nhiên dừng tay, ngậm vành tai cậu: “Sao cũng được thật không?”
Lâm Lang cắn môi gật đầu.
“Không sợ đau?”
Người Lâm Lang run lên, phát hiện hắn lại muốn động tay, cuống quýt gật đầu, giọng nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn: “Không sợ.”
Màn bắn pháo bông rốt cuộc sắp chấm dứt, hương hoa quế trong công viên Châu Hà dọc bờ sông theo gió thổi đến, trở nên ngày càng nồng đượm. Hai người đứng tại đuôi thuyền phóng mắt ra xa, ánh sáng pháo bông từ từ tiêu tán, từng cụm sương khói ngưng đọng trên bầu giờ như những đám mây, lâu thật lâu cũng chưa tan. Thuyền lớn thong thả trôi về bờ, bầu trời đêm lại trong vắt như cũ, trăng vẫn vừa tròn vừa sáng, đang lướt dần tới giữa trời. Trong đầu Lâm Lang vẫn hiện lên cảnh tượng phồn hoa mỹ lệ trong nháy mắt kia, cậu thở dài thườn thượt: “Mới đó đã hết rồi sao?”
Hàn Tuấn mỉm cười: “Nếu em thích thì hàng năm chúng ta đều đến đây.”
“Hàng năm đều đến đây...” Lâm Lang bần thần nhìn cầu Châu Hà đẹp như tranh, gió thổi tung tóc cậu, che lấp nét bi thương trên mặt. Cậu mỉm cười, đáp: “Được.”
Lâm Lang cúi xuống, lặng lẽ nắm đầu ngón tay hắn, sắc mặt vẫn như thường, giả bộ bị pháo bông trên trời hấp dẫn. Hắn mỉm cười, trở tay nắm chặt tay cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, hốc mắt Lâm Lang ươn ướt, bắt chước lời lẽ hắn từng nói với mình, nhẹ giọng gọi: “Hàn Tuấn.”
Cậu gục đầu, nói như thở dài: “Em sẽ đối với anh thật tốt.”
Nghe người phía trên cúi đầu cười, cậu đỏ mặt ngẩng lên: “Em nói thật, em sẽ học nấu cơm, học làm việc nhà, anh tan tầm về nhà em sẽ massage cho anh, anh ra ngoài em sẽ giúp anh thắt cà vạt, anh bị bệnh em sẽ chăm sóc anh cẩn thận. Lễ tình nhân và sinh nhật, em sẽ dụng tâm chuẩn bị quà tặng anh...”
Dứt lời, cậu liền bật khóc. Tựa như ý thức được hết thảy những điều mình vừa nói đều không thể thực hiện, cuộc sống bình thản ấm áp nhường ấy sẽ không thuộc về mình. Cậu đành phải nâng tay gạt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hàn Tuấn, em yêu anh lắm.”
Hàn Tuấn xoay qua nhìn cậu, thuyền sắp cập bờ, ánh đèn bên bờ xán lạn rực rỡ, hắn cũng không có cơ hội ôm người trước mặt. Nhưng khoảnh khắc ấy khiến tâm thần hắn chấn động, hắn đã đợi cậu nói yêu mình, đợi rất lâu. Còn tưởng vĩnh viễn cũng không đợi được, vốn dĩ cậu có thể thích hắn đã khiến hắn thỏa mãn rồi.
Thuyền lại gần bờ rất nhanh, hai người hòa vào dòng người, đường đi chật ních nên cả hai kề sát nhau. Hương hoa quế trên bờ sông càng thêm nồng nàn, Lâm Lang nhịn không được quay đầu ngó thử, song sắc mặt hắn vẫn bình thường, trừ lồng ngực hơi hơi phập phồng, còn lại cậu chẳng nhìn ra gì. Nhưng dù vậy, cậu vẫn hiểu có một số việc đã đổi thay. Xe chạy một mạch về nhà, Hàn Tuấn đổi sang đường khác, tuy rằng hơi xa, được cái đỡ kẹt xe hơn.
Xe nhanh chóng chạy đến tiểu khu. Hai người xuống xe, chẳng ai nói năng gì, sóng vai bước vào nhà. Lâm Lang khẽ run, cầm chìa khóa vặn mấy lần mới mở được cửa, cửa phòng vừa đóng lại, bóng tối lập tức nuốt sống hai người họ, nhưng tiếng thở dốc nặng nhọc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tim Lâm Lang đập như sấm, lần mò ấn chốt mở, song chốt mở không đụng đến, lại đụng phải mu bàn tay ấm nóng của hắn. Ngay tiếp theo, đèn bừng sáng, cậu chưa kịp phản ứng, hắn đã bế thốc cậu lên bằng một tay, tiến nhanh hai bước đè xuống sofa. Xúc cảm ập tới mãnh liệt, kích thích khiến Lâm Lang kiềm không được kêu thành tiếng. Hắn cởi đồ cậu, cởi đến mức cổ cậu đỏ bừng, nút quần rơi bộp xuống đất, trong một thoáng quần lót bị kéo xuống, cậu theo bản năng muốn vùng chạy, lại bị hắn nắm đầu vú lôi về. Lâm Lang hô đau một tiếng, thân thể cuộn tròn, run giọng gọi: “Hàn Tuấn...”
Âm thanh nức nở ướt át mà triền miên, hắn thở hổn hển đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn cậu như sắp phun ra lửa. Cơ thể thiếu niên có thêm mấy vết cắn nhàn nhạt, mi mắt ẩn dưới tóc mái mềm mại mà hỗn độn, thấp thoáng ánh nước. Hắn vội vội vàng vàng cởi áo sơmi, phô bày thân hình rắn rỏi to lớn, kế tiếp là thắt lưng và quần, loáng cái đã trần trụi. Đó là một cơ thể đàn ông trưởng thành, lông tóc rậm rạp, cơ bắp phát triển. Ngay giây phút vật to lớn phía dưới bật ra, Lâm Lang xấu hổ nhắm tịt mắt. Hắn bế cậu lên lần nữa, sải bước thật nhanh vào phòng ngủ, Lâm Lang kẹp lấy eo hắn, khe mông bị dương vật nóng hổi mà dữ tợn bên dưới khiêu khích cho rên rỉ. Dẫu biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, thậm chí cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, giờ khắc này vẫn sợ sệt khôn xiết, không ức chế nổi cơn run rẩy, phải dùng mu bàn tay che mắt: “Anh... anh nhẹ nhàng một chút...”
Dứt lời, cậu liền bị lật lại, nhận thấy môi lưỡi hắn hôn dọc theo xương sống mình, tưởng rằng hắn sẽ hôn từ cổ xuống hạ thân như trước đây, liền ngượng ngùng ưỡn người lên. Ai ngờ môi hắn vừa chạm tới eo thì đột ngột tách mông liếm lên, động tác thô bạo bất ngờ. Lâm Lang kêu rên trong hoảng sợ, toàn bộ thân thể bị kích thích ngoài ý muốn làm cho phát run. Hắn thè lưỡi tìm tòi liên tục, phát ra tiếng nước dâm đãng: “Lần đầu tiên của chúng ta... nhất định phải khiến em suốt đời khó quên...”
Vật to của hắn ma sát nếp uốn, Lâm Lang bị bức cho ứa nước mắt: “Không được... a... của anh quá lớn, căn bản... ưm... không vào được...” Cậu chịu đựng xấu hổ, lên tiếng nhắc nhở: “Hình như phải dùng kem bôi trơn mà, trước tiên anh lấy tay... a... lấy tay khuếch trương đi...”
Hàn Tuấn nhẫn nhịn đến toát mồ hôi, cơ mông căng cứng thấy rõ: “Bảo bối ngoan, thả lỏng, chúng ta không cần bôi trơn, lần đầu tiên ngoài nó ra...” Một tay hắn nâng cậu lên, tay kia đỡ vật to nhét vào trong: “Thứ gì cũng đừng mong tiến vào thân thể em...”
“Khốn kiếp!” Lúc này còn giở thói độc chiếm, tình ái giữa đồng tính không thể so với khác phái, Lâm Lang chỉ cảm thấy thứ kia mà cắm vào thì mình chết chắc, đành phải lê eo chân bủn rủn bò lên trước. Hàn Tuấn nghẹn đến mồ hôi mồ kê đầm đìa, vớt thân thể trơn trượt của thiếu niên lên: “Em tính đi đâu?”
Bờ mông mượt mà của thiếu niên vểnh lên, hé lộ cái miệng nhỏ nhắn được khuếch trương đang chậm rãi khép mở: “Em từ bỏ...”
Đầu óc Hàn Tuấn nóng lên, rốt cuộc bất chấp thương tiếc, cái mông cường tráng nâng lên, cắm phần đầu vào, mặc kệ thiếu niên kêu rên mà hung hăng ấn vô trong. Lâm Lang duỗi thẳng cổ, kêu ầm lên: “Đau quá... trướng chết mất... chết mất...”
Mặc dù đã luyện tập rất nhiều, nhưng động sau vẫn chảy máu, cộng thêm ngay từ đầu đã được liếm đến trơn tuột. Hắn thở hổn hển liếm láp đầu nhũ nhạy cảm nhất của cậu, chơi đùa đủ kiểu, khích cho cậu rên không ngừng, rồi đột ngột dùng răng cắn nhẹ. Lâm Lang không khỏi run lên, hắn thừa cơ đẩy mạnh vào, rốt cuộc vùi trọn cả cây. Hai người nhất tề kêu rên, hắn gặm vành tai rồi hôn cậu: “Lâm Lâm, em là của tôi.”
Lời này hạnh phúc mà dịu dàng quá đỗi, mũi Lâm Lang cay xè, rốt cuộc chấp nhận số phận mà ngưng giãy giụa, cậu cảm nhận được từng mạch đập và huyết quản của hắn, không đau đớn như cậu tưởng, chẳng qua bụng trướng đến đáng sợ, chỉ có thể nằm sấp trên giường rên khẽ. Dù sao cũng là lần đầu tiên, cảm giác bị cắm đầy rung động và đáng sợ, rồi lại hạnh phúc mãn nguyện vì được hợp làm một.
“Bảo bối, em thật xinh đẹp...” Người nọ ôm cậu lật lại, ngậm đầu lưỡi cậu, chậm rãi mút mát. Lâm Lang bám chắc vòng eo linh hoạt của hắn, cơ hồ muốn chết chìm trong kích tình dịu dàng. Có lẽ do cơ thể cậu quá trắng trẻo gầy gò, thân thể hắn lại uy mãnh mà ngăm ngăm, hai người trần truồng cọ xát nhau, thoạt nhìn dâm mỹ tột độ. Đau buốt phía sau biến thành trướng đau, cuối cùng thành tê dại, ngứa ngáy tới nỗi phải ma sát thật mạnh mới thỏa mãn. Hàn Tuấn bỗng cười xấu xa ôm lấy mông cậu, liếm nụ hồng trước ngực: “Tôi muốn chơi chết em.”
Lâm Lang chẳng kịp phản ứng, hắn đã quỳ xuống ôm cậu đè lên tường, bắt đầu đâm rút mạnh bạo, mỗi lần đều sâu chết người, hai túi nang cực đại vỗ lên mông, tựa hồ muốn nện cậu nát bấy, chẳng có chút dịu dàng gì đáng kể. Lâm Lang bỗng run bắn, hắn bị kẹp chặt, phải thở dốc một tiếng: “Là nơi này sao? Ssh, sao kẹp chặt thế, thật muốn thao chết em!”
Hàn Tuấn vừa nói vừa chạm vào điểm nổi kia, Lâm Lang hét thất thanh, cả người càng đỏ hơn. Cậu đã sớm biết, dựa vào dục vọng của hắn với cậu, tích góp lâu như vậy, muốn dịu dàng căn bản không có khả năng, nhưng ai dè lại điên cuồng nhường này, cứ như muốn phóng thích toàn bộ lửa tình cả năm qua, giở đủ biện pháp trêu chọc cậu. Mồ hôi của hai người theo lưng chảy xuống nơi kết hợp, tiếng nước vang to hơn, lông cũng ướt đẫm. Cậu gào khản giọng, nằm sấp trên giường van nài: “Tuấn, Tuấn... chịu hết nổi thật rồi...”
Người nọ không để ý mặt sau của cậu đã lật ra ngoài, vẫn thao đều đều: “Gọi một tiếng dễ nghe thì tạm tha cho em.”
“Gọi... a... gọi cái gì?”
Hắn chọc thẳng vào, gắng sức nghiền vào trong, húc tới mức hai chân cậu run lẩy bẩy: “Còn dám vờ vịt với tôi hả?”
“Không dám không dám.” Lâm Lang nghẹn ngào van xin: “...Ông... ông xã, ông xã, anh tha cho em đi, a.”
Hàn Tuấn bị tiếng ông xã làm cho phát run, đưa đẩy càng mạnh, nắm đầu vú cậu, cười khẽ: “Muốn ông xã bắn cho em không.”
Tóc đẫm mồ hôi dính bết trên mặt, Lâm Lang bị dục hỏa xông mụ đầu, xấu hổ co rút hạ thân, khóc lóc hô to: “Muốn... muốn... mau cho em...”
Hàn Tuấn nâng một chân cậu lên, cảm giác được Lâm Lang run rẩy, hắn gầm nhẹ, điên cuồng đâm vào gần trăm lần, cơ bụng rung động kịch liệt, rốt cuộc cũng lên đỉnh: “Hộc... Bảo bối, tôi yêu em, hộc... hộc... hộc!”
Dường như hắn muốn lưu lại dấu vết của mình sâu trong người cậu, phần eo thúc sâu ba cái theo tiếng gầm nhẹ, nỗ lực bắn vào trong. Lâm Lang gần như đồng thời bắn ra. Tinh dịch đã lấp đầy động mà vẫn không ngừng trút vào, Lâm Lang khó nén cơn run, cảm thấy thứ chẳng mảy may mềm đi bên trong lại bắt đầu tiến công, ngay cả sức xin tha cũng cạn ráo. Hắn cắm vào rồi bế cậu đến phòng tắm, thở dài tiếc nuối: “Niệm tình em là lần đầu tiên, lần này tạm tha, làm thêm lần nữa thôi.”
Vòi sen phun nước, thần trí Lâm Lang đã có chút mơ mơ hồ hồ, âm thanh cắm rút bành bạch trong phòng tắm càng khiến cậu thẹn không thể tả.
Cậu hận không thể cắn một phát thật mạnh, nhưng miệng chỉ có thể phát ra mấy đơn âm, đến hồi nhìn thấy lưng hắn bị mình cào ra dấu đỏ, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
Lâm Lang không rõ hắn còn làm bao lâu, chỉ biết hôm sau tỉnh dậy, toàn thân quả thực rã rời y như tiểu thuyết miêu tả, cổ họng đau kinh khủng. Trong phòng ngủ chỉ có mình cậu, cậu lặng lẽ vươn tay ra sau thăm dò, vừa chạm tới liền hít một hơi sợ hãi, thịt non vẫn hơi lòi ra ngoài, chứng tỏ đêm qua kịch liệt tới độ nào. Kỳ thực đâu chỉ phía sau, hai điểm trước ngực cũng sưng đau, đỏ ửng. Đánh giá từ trên xuống dưới một phen, một câu thôi, trên người hầu như không nơi nào lành lặn.
Động tác nhỏ của cậu đánh thức người đang ngủ bên cạnh. Hắn cười nhẹ, dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Lâm Lang bọc chăn quay người đi: “Đồ đểu.”
Nhưng lời vừa thốt ra, chính cậu cũng sợ hết hồn, giọng đã khàn đến không thành tiếng. Hắn nhoài qua hôn cậu, có chút đau lòng: “Xin lỗi, tôi thực sự không kiềm chế nổi... Chưa bao giờ thoải mái đến thế, chỗ đó của em không những chặt, mà còn vừa trơn vừa nóng...”
Mặt mũi Lâm Lang đỏ bừng, cậu đọc sách thấy người ta bảo đồng tính làm tình càng vui sướng thỏa mãn, dục vọng cũng càng mãnh liệt. Nhưng giờ không phải lúc thẹn thùng, cậu mở mắt lườm hắn một cái. Hắn quả nhiên im miệng, dè dặt kéo chăn trên người cậu xuống: “Tôi biết em đau mà, về sau làm nhiều sẽ dễ chịu hơn, để tôi xem thử có sao không.”
Lâm Lang không để ý đến hắn, dứt khoát nhắm mắt, phát hiện tay hắn đang xoa mặt mình, mũi liền cay xè, mắt rưng rưng. Giờ đây cậu mới nhận ra họ thực sự là đôi tình nhân không thể chia lìa, hòa vào nhau, kết hợp lẫn nhau. Cậu trở mình, một lần nữa mở mắt, thấy trong miệng người nọ như đang ngậm thứ gì, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã hôn thẳng từ ngực cậu lên, hôn qua cánh tay dài mảnh, cuối cùng ngậm lấy ngón tay cậu. Lâm Lang kiềm lòng chẳng đậu mà rên rỉ thành tiếng, ngón tay hơi co lại, ngón áp út bị cắn có chút phát đau, cậu nhịn không được rút tay ra, mắt liền bị một ánh vàng hấp dẫn. Một chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của cậu, nhưng chưa lồng vào hẳn mà giắt tại đốt thứ hai, ánh nắng đầu giường chiếu rọi khiến nó trở nên óng ánh uyển chuyển.
Mọi lời giận dỗi trong đầu đều tan biến, cậu kinh ngạc nâng tay lên nhìn. Không biết phải nói sao mới tốt, trên mặt nóng lên từng đợt, cậu đành chui luôn vào ổ chăn. Đến lúc được hắn mỉm cười kéo vào lòng, nước mắt đã ướt nhòa hai má. Hàn Tuấn hôn lên mắt cậu, đeo nhẫn vào đàng hoàng, mười ngón cả hai giao nhau, hai chiếc nhẫn giống y đúc sáng lấp lánh, khác nào ái tình êm dịu mà tươi đẹp.
Cậu muốn ở bên hắn đời này kiếp này, đến chết cũng không chia xa. Dẫu trọn đời không thể đối mặt với ánh sáng, không thể cưới vợ sinh con, miễn có hắn kề bên thì cuộc đời xem như chẳng hoài chẳng phí.