Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 101: Chương 101: Sánh bước trong mưa gió




Xe chạy đến trường, ngoài trời đã thay đổi hoàn toàn. Thời tiết âm u như sẽ mưa to bất cứ lúc nào. Lâm Lang vội vàng chạy một mạch, chỉ nghe tiếng gió vù vù thổi bên tai, cây hoa ven đường dập dà dập dềnh chẳng khác nào ngọn sóng lướt qua. Cậu vừa chạy đến đường Tân Hải, giọt mưa đã rơi xuống lộp bộp, bèn cuống quýt đứng trú dưới trạm xe buýt gần đó. Đồng thời cũng có vài người qua đường chạy tới, dưới mái che nhỏ hẹp, một số người phải áp sát vào bảng quảng cáo mới tránh được mưa. Lâm Lang vốn định núp một tí rồi đi, dè đâu mưa mỗi lúc một nặng hạt, cậu đến thành phố F gần một năm, lần đầu tiên thấy mưa lớn ngần này. Trời nổi sấm chớp đùng đùng, gió thổi khiến đường phố chìm trong hơi nước trắng xóa mịt mờ. Quần áo Lâm Lang chả mấy chốc đã ướt đẫm. Thời tiết lúc này không thể sánh bằng giữa hè, gió vừa phất qua đã lạnh run. Hai thanh niên kế bên thấy có vẻ tránh không thoát, dứt khoát hòa mình vào màn mưa. Sắc trời ngày càng tối, trên đường chỉ có đèn xe tới lui, bọt nước bắn lên tung tóe. Lâm Lang cắn răng, ôm túi sách vào lòng rồi chạy về hướng tiểu khu. Ai ngờ mới chạy chưa bao xa đã đụng phải một người. Cậu bị mưa quất làm không mở nổi mắt, hấp tấp cúi đầu xin lỗi, trong hơi thở chợt nghe thấy hương vị thân quen, chưa kịp ngẩng đầu đã nghe người nọ cười nói: “Nhóc con lỗ mãng.”

Lâm Lang vén tóc trên trán, kinh ngạc hỏi: “Sao anh tới đây?”

Hàn Tuấn đưa dù trong tay cho Lâm Lang, còn mình cởi áo khoác phủ thêm cho cậu, đoạn mới nhận lại dù, cười đáp: “Tôi thấy trời sắp mưa nên mang theo dù ra ngoài, định đi dạo một lát, nếu may mắn có khi còn gặp một nhóc ướt sũng, đúng là khéo thật, vậy mà gặp được rồi.”

Lâm Lang bị lạnh khá dữ, cũng chẳng buồn cãi, đi vài bước mới phát hiện người nọ cố ý nghiêng dù về phía cậu nhiều hơn, đầu vai hắn lại ướt một mảng. Cậu đỏ mặt đứng sát hắn hơn nữa, nói nhỏ: “Vậy mới không lạnh.”

Hàn Tuấn ngậm cười ôm ghì cậu vào lòng, cười xấu xa: “Như vầy càng ấm đúng không?”

Mặt Lâm Lang vụt cái đỏ bừng, ậm ờ mím chặt môi, trong lòng vui quá chừng mà vẫn làm bộ giãy mấy phát. Người nọ thoáng dùng sức siết cậu càng thêm chặt, vừa bá đạo vừa quyết liệt. Tim Lâm Lang đập thình thịch, cúi đầu xuống, nhịn không được cong môi, bỗng dưng thật thích trời mưa thế này, hai người che chung một chiếc dù, dù rằng đang ban ngày ban mặt, nhưng vẫn có thể trao nhau những cử chỉ thân mật như bao đôi tình nhân trên đời.

Trên đường cơ hồ không nhìn thấy mặt người khác, phía sau khu vực xanh hoá thi thoảng có ô tô chạy qua, song cũng cách một màn nước trắng xoá. Hàn Tuấn đột nhiên dừng chân, quay sang nói: “Dù này nhỏ quá, hai người che không đủ. Thôi để tôi cõng em, còn em cầm dù.”

Lâm Lang nghe mà nôn nao, cơ mà không dám. Sống theo lề thói cũ nhiều năm, nay ở chung mập mờ với Hàn Tuấn như vậy đã đủ trái nguyên tắc rồi, cậu nào dám tiếp tục đòi hỏi quá đáng, người quá tham lam sẽ bị Phật tổ trách tội. Hàn Tuấn lại chẳng quan tâm, lập tức hạ thấp người, cười bảo: “Đây là cơ hội hiếm có, sau này em đòi cõng vào ban ngày tôi cũng chưa chắc đồng ý đâu.”

Lâm Lang đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi có chân có tay, ai thèm anh cõng.”

Hàn Tuấn thình lình túm chặt chân cậu một cách xấu xa: “Còn từ chối nữa coi chừng tôi bế em lên.”

Lâm Lang đương nhiên không tin lời hắn, đường đường hai tên con trai, dẫu một người bị thương ở chân hoặc tàn tật chăng nữa, khoan nhắc đến cõng, riêng chuyện bế đi đã không có rồi. Ngờ đâu hắn nhấc cậu lên thật, Lâm Lang sợ hãi kêu một tiếng, cuối cùng cũng hiểu thấu cái tính không sợ trời không sợ đất của hắn, vội năn nỉ: “Tôi cho anh cõng, cho cõng thiệt mà!”

Hàn Tuấn thả cậu xuống, hạ thấp người lần nữa, mò tay ra sau: “Lên đi.”

Lâm Lang chỉ thấy cả người phát run, kích động khôn xiết. Xung quanh chẳng có lấy một bóng người, chỉ có màn nước mịt mù. Cậu dè dặt nằm sấp lên, nói khẽ: “Người tôi ướt lắm đó, làm ướt cả anh thì đừng có mà trách.”

Lưng người nọ vừa rộng vừa ấm, cộng thêm mùi hương nhàn nhạt thuộc về riêng hắn. Hàn Tuấn giả vờ lảo đảo, cười hỏi: “Nặng quá vậy?”

“Vớ vẩn, tôi có năm mươi mốt ký à, còn nhẹ hơn con gái kia kìa.”

Nhưng nói xong lại đâm ra ngượng, trầm mặc hồi lâu mới lấy đủ dũng khí, hỏi: “... Tôi... tôi nặng thật hả?”

Tiếng cười của người nọ từ trên lưng truyền đến, rung tới nỗi cậu ngứa ngáy theo, hắn nói: “Tôi nghĩ kỹ cái đã.”

Dứt lời, hắn liền xốc xốc cậu mấy cái. Lâm Lang một tay cầm dù, tay kia ôm chặt cổ hắn, xấu hổ nói: “Tại anh khăng khăng đòi cõng tôi mà, chê tôi nặng thì thả tôi xuống mau!”

“Ơ, lạ thật.” Hàn Tuấn nén cười, nhéo nhéo đùi cậu: “Bình thường cho ăn quá trời mà chạy đâu hết rồi, sao nhẹ như mèo con thế này? Đừng nói em sợ mập nên không dám ăn đấy nhé?”

Lâm Lang há mồm cắn lên vai hắn: “Còn lâu tôi mới sợ mập, bà nội bảo tôi mập mới đẹp. Anh mới sợ mập, anh là heo, người ta sợ nổi tiếng anh sợ mập!”

Người nọ cười ha ha, cước bộ thả chậm hơn. Mưa to ào ạt khắp đất trời, hàng cây xanh biếc tốt tươi, khác nào một lá thư tình kiều diễm, mê ly mà mộng ảo. Bao năm qua Lâm Lang chưa từng thấy ngọt ngào và bình yên như bây giờ, cậu có thể hành xử như trẻ con, được người ta quan tâm và chở che, sánh bước cùng mình trong mưa gió.

Lâm Lang nâng dù lên, thấp giọng gọi: “Hàn Tuấn...”

Giọng cậu rõ ràng đã ươn ướt, Hàn Tuấn nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

Lâm Lang ôm lấy cổ hắn, nước mắt không kiềm được trào ra, lấp đầy hốc mắt, rưng rưng chẳng dám rớt xuống. Cậu không dám nói câu nào, sợ mình vừa lên tiếng sẽ khóc thành tiếng. Giờ khắc này, cậu cảm thấy yêu cái người đang cõng mình quá đỗi.

Nước mắt rơi từng giọt, từng giọt xuống cổ hắn, Lâm Lang nức nở hỏi: “Anh sẽ luôn đối tốt với tôi như vậy chứ?”

Hàn Tuấn mỉm cười, thong thả cõng cậu vào trong. Lâm Lang áp mặt lên lưng người nọ, nghe giọng hắn truyền đến từ nơi thân thể họ giao nhau, trầm ấm, dịu dàng, như lời tỏ bày làm lòng người xao xuyến nhất thế gian: “Tôi không bao giờ dễ dàng nói ra miệng nếu chưa nắm chắc, mà câu em hỏi, tôi đã cho em biết đáp án từ lâu rồi.”

Cõi lòng Lâm Lang rung động, dù trong tay bất ngờ bị gió hất đi, lăn xuống mặt đất ngập ánh nước.

Mưa tầm tã đáp lên người cả hai, Lâm Lang run rẩy nhảy xuống, luống cuống chạy đi nhặt dù, người nọ cười hỏi: “Cảm động thế sao?”

Lâm Lang đỏ mặt: “Ai ai ai cảm động, anh đừng nói nhảm.”

Cậu cầm dù nhìn Hàn Tuấn bị mưa xối ướt đẫm, chợt bật cười ha ha, cất giọng hưng phấn: “Hay chúng ta đội mưa về nhà đi?”

Nói xong liền đẩy dù vào người Hàn Tuấn, ai ngờ mới chạy nửa bước đã bị giam trong lòng hắn: “Đừng quậy, sức khỏe em không tốt, nhỡ bệnh thì sao.”

Lâm Lang cực kỳ không tình nguyện, đành phải nằm sấp lên lưng hắn lần nữa. Khi đến cổng tiểu khu, cậu tự dưng thấy ngại, nói sao cũng muốn xuống dưới, sốt ruột nói: “Bảo vệ quen chúng ta mà, mau thả tôi xuống.”

Hàn Tuấn buồn cười, đi luôn không chịu ngừng, Lâm Lang xấu hổ giấu mặt trên lưng hắn, chỉ nghe tiếng người chạy ra từ phòng bảo vệ, nôn nóng hỏi: “Hàn tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

“Không việc gì, trời mưa đường trơn, Lâm Lang bị trật chân.”

Lâm Lang nghe thế, vội nhíu mày rồi ngẩng mặt lên, thấy là bảo vệ Trần Minh của tiểu khu, bèn gật đầu vờ như đau lắm: “Chào anh Trần.”

Chào xong lại gục đầu xuống, thực tình chột dạ chết được, còn hơi sợ nữa. Trần Minh sửng sốt gật gật đầu, rồi nhanh chóng quay về phòng trực ban ngay, lẩm bẩm một câu: “Hai người đã che dù sao còn ướt thế chứ...”

Lâm Lang nghe thấy tiếng cười xấu xa của người nọ, há miệng cắn thêm cái nữa: “Còn cười hả?”

Hàn Tuấn nhéo mông cậu như trừng phạt, cười hỏi: “Em cầm tinh con chó à, thích cắn người vậy sao?”

“Anh mới cầm tinh con chó, chó săn to xác!” Lâm Lang gắng sức xuống khỏi lưng hắn, tự cầm dù chạy đến cửa, đắc ý cười to: “Chó săn to xác ướt như chuột lột rồi kìa!”

Hàn Tuấn đội mưa chạy tới, dùng một tay đè cậu lên cửa. Lâm Lang vội giơ tay chắn, nhưng không kịp nữa rồi, người nọ cười hư hỏng nắm cằm cậu, thở gấp bảo: “Em cắn vai tôi, tôi cắn chỗ khác của em.”

Lâm Lang nấc nghẹn một tiếng, lưỡi lập tức bị hắn bắt lấy. Cậu cuống quýt dùng dù ngăn trở tầm mắt người ngoài, luống cuống quát khẽ: “Anh điên rồi hả, người ta trông thấy mất...”

Người nọ vừa hôn cậu vừa mở cửa, hai người hôn đến khó lòng tách rời xoay vòng vào trong cửa. Tình huống sắp mất khống chế thì Lâm Lang đột ngột quay mặt đi, hắt xì liên tục ba cái.

Hàn Tuấn nhịn không được nở nụ cười, mặt Lâm Lang đỏ lên, hoảng hốt chạy vào phòng ngủ. Hàn Tuấn đứng sau cười nhắc: “Tắm nước ấm rồi hẵng thay đồ.”

Lâm Lang đáp một tiếng, đoạn mang quần áo vào phòng tắm. Nghĩ đến trên người Hàn Tuấn cũng ướt, bèn xối qua loa rồi đi ra, ngờ đâu vừa mở cửa đã thấy người nọ toàn thân trần trụi đứng trước cửa. Lâm Lang vội ngoảnh đi: “Từng... từng này tuổi rồi còn đùa giỡn lưu manh.”

Người nọ giơ tay chặn đường cậu, cười bỡn cợt: “Tôi đùa giỡn lưu manh lúc nào?”

Tim Lâm Lang đập thình thịch không ngừng, quay đầu bảo: “Anh đừng có mà cứng miệng, thế này không phải đùa giỡn lưu manh chứ gì.”

Hàn Tuấn vây cậu vào lòng hắn, cười đểu: “Chỗ cứng rắn của tôi đâu phải miệng, không tin em sờ thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.