Tính cách Lâm Lang hoạt bát lên không ít, người đầu tiên phát hiện là Cao Chí Kiệt.
Sau khi từ chối công việc gia sư, Lâm Lang tự nộp đơn xin làm nhân viên phục vụ tạm thời tại quán cafe cạnh trường vào mỗi tối thứ bảy chủ nhật hàng tuần, chẳng những có thể điều chỉnh thời gian đi làm với bạn học, mà còn cách trường rất gần nên không lo ảnh hưởng học tập, quan trọng nhất là thường xuyên gặp gỡ người nước ngoài, Lâm Lang rất thích. Cao Chí Kiệt nghe nói thế liền đi thăm cậu, kết quả vừa thấy ngoại hình của Lâm Lang thì ngẩn ngơ.
Do phải đi phỏng vấn nên Lâm Lang cắt tóc, chỉ chừa mỗi phần mái, còn lại đều cắt rất nhiều, mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thoạt nhìn tuấn tú dạt dào sức sống thanh xuân. Cao Chí Kiệt trợn to mắt nhìn cậu chuyện trò vui vẻ cùng một người nước ngoài, quay đầu “chậc chậc” đầy tán thưởng với Hàn Tuấn: “Xem ra em coi thường cậu ấy rồi, phải nhóc hai lúa hồi đó không vậy trời? Em bảo này, sao anh thả cậu ấy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà không chịu quản hả?”
Lâm Lang nghe mà nhíu mày, nếu không phải e ngại đang trong ca làm, cậu đã định múa đao xoèn xoẹt rồi. Hàn Tuấn nhấp một ngụm cafe, thản nhiên đáp: “Lâm Lang học chuyên ngành tiếng Anh, công việc này không mệt lại hỗ trợ tôi luyện, quan trọng là cậu ấy thích.”
Ai dè Cao Chí Kiệt vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đến khi ra ngoài ăn cơm còn cầm đũa hỏi: “Độ này Lâm Lang đang vui đúng không?”
Lâm Lang thoáng ngây ra, đũa gắp đồ ăn dừng giữa không trung: “Sao lại hỏi vậy?”
“Thì cảm giác được, hình như cởi mở hơn trước. Trước kia im re, nhưng hơi chọc tý đã gào lên, giờ thì độ lượng hơn nhiều, gặp người khác cũng hay cười. Không tin hỏi Hàn Tuấn đi.”
Bản thân Lâm Lâm Lang cũng chẳng nhận ra, bèn nhìn nhìn Hàn Tuấn, vẻ mặt hắn vẫn bình thản, không đáp lời nào. Cao Chí Kiệt chưa hết tà tâm, truy hỏi tiếp: “Cậu đi làm cũng được mấy bữa rồi mà, chủ quán đánh giá cậu thế nào?”
Lâm Lang vừa nghe mắt đã sáng rỡ, rõ ràng đang hưng phấn, trên mặt hơi ửng hồng: “Tổ trưởng chúng tôi nói, chủ quán rất hài lòng với biểu hiện của tôi, còn bảo nhờ tôi mà có thêm nhiều khách quen... Lần trước có mấy người nước ngoài đến đây cho tôi nhiều tiền boa lắm...”
Hàn Tuấn nhướng mày: “Thêm nhiều khách quen?”
Mặt Lâm Lang càng đỏ tợn, vừa tự hào vừa ngượng ngùng: “Anh chủ nói có rất nhiều nữ sinh gần trường tới đây...”
Lâm Lang nhạy cảm cỡ nào chứ, cậu lập tức phát giác mùi dấm chua lượn lờ trong không khí, bấy giờ mới thấy rõ ác ý “độc địa” của Cao Chí Kiệt, bèn hung tợn lườm hắn một cái, tiếp tục làm như không việc gì mà nói tiếp: “Kỳ thực tôi cũng chả rõ lắm, không để ý.”
Cao Chí Kiệt mỹ mãn, đẩy ghế đứng lên: “Tôi no rồi, hai người từ từ ăn.”
Lâm Lang túm chặt lấy hắn: “Rốt cuộc anh có ý gì hả?”
Cao Chí Kiệt hoảng sợ, khẩn trương hỏi: “Ý gì là ý gì?”
Lâm Lang chỉ là nhất thời cấp bách, mặt đỏ lên, buông tay ra, xấu hổ nói: “Anh không cần châm ngòi tôi với Hàn Tuấn, chúng tôi rất ổn!”
Lúc này Cao Chí Kiệt cũng ngại, cười gật đầu: “Hai người ổn, đương nhiên hai người phải ổn rồi. Cậu khỏi nói tôi cũng nhìn ra được.”
Lâm Lang quẫn bách, toan thẹn quá thành giận thì thư ký Lưu vội vàng chạy tới, bảo là giấy tờ khu đất bên Nam Giao gặp vấn đề, muốn Hàn Tuấn đi một chuyến.
Lâm Lang không hiểu việc làm ăn của họ, nhưng trông sắc mặt Cao Chí Kiệt cũng biết là vấn đề lớn. Một mình cậu quay về trường, khi trời sắp tối thì tài xế đến đón cậu, là một người trẻ tuổi chừng hai mươi. Lâm Lang hỏi mới biết hóa ra tài xế kia gặp tai nạn giao thông, hiện đang nằm trong bệnh viện.
Giọng Lâm Lang có chút run rẩy, hỏi: “Hàn Tuấn thì sao?”
Người nọ nhất thời không kịp phản ứng Hàn Tuấn trong lời cậu là ai: “Hàn tổng à, anh ấy không sao, tài xế kia gặp tai nạn trên đường đi đón Hàn tổng.”
Lâm Lang thở dài một hơi, lại hỏi: “Vậy giờ đi đâu?”
“Hàn tổng bảo tìm được thầy dạy thư họa cho ngài rồi, sai tôi chở ngài đi gặp mặt ông ấy trước xem thế nào.”
Lâm Lang bị tiếng “ngài” của hắn làm đỏ mặt. Sự tình hơi đột ngột, cậu lại sợ gặp người lạ nên trong lòng bất an vô cùng. May mà thầy Triệu kia cũng rất hòa ái, trông khoảng hơn năm mươi tuổi, chỉ hỏi đại khái về tình huống cơ bản rồi dặn cậu ngày mai đi học. Lâm Lang thấy hơi xung đột với giờ học ở trường, song cân nhắc mấy lần vẫn đồng ý. Chung quy với chút công phu mèo ba chân của cậu mà lại được một ông thầy lợi hại nhường ấy dạy dỗ, khó tránh được cưng mà hãi.
Lâm Lang cũng từng học qua một vài kỹ xảo hội họa với đàn anh trong câu lạc bộ. Nhưng câu lạc bộ trường vốn là chốn chơi đùa, dĩ nhiên chẳng học được gì hữu dụng. Bây giờ được dạy dỗ chuyên nghiệp, hiệu quả tất nhiên phải khác. Lâm Lang rất có tài trên phương diện hội họa, lại chịu đầu tư thời gian, thành ra tiến bộ cực mau, mỗi ngày về nhà đều khoe thầy khen cậu học nhanh này nọ. Hàn Tuấn đưa Lâm Lang đi học vẽ hoàn toàn vì biết cậu thích, chứ không mấy quan tâm cậu có học tốt hay không. Tuy nhiên, hắn thấy Lâm Lang tiến bộ vẫn cao hứng không thôi, có cảm giác nhặt được bảo bối. Ai mà không hy vọng những thứ mình xem như bảo bối cũng trở thành bảo bối trong mắt người khác, người khác công nhận Lâm Lang tức là công nhận mắt nhìn của hắn.
Vừa bận rộn cái là Lâm Lang quên béng sự kiện Nam Giao kia, mấy hôm sau mới nhớ tới, lén hỏi Cao Chí Kiệt thì biết giải quyết xong rồi, chẳng qua phải tốn ít tiền. Nghe giọng điệu Cao Chí Kiệt có vẻ căm giận bất bình lắm, nói cái gì mà thị trưởng mới nhậm chức không biết làm việc, Lâm Lang cũng chẳng hỏi nhiều.
Hàn Tuấn dọn một phòng vẽ tranh cho Lâm Lang, nằm ngay phía Đông Nam trên lầu hai, tầm nhìn thông thoáng. Lầu hai biệt thự không có ai ở, dạo trước Lâm Lang từng lên vài lần, trong phòng chất toàn đồ vật cũ kỹ, hình như đều là thứ Hàn Tuấn từng dùng, còn có món trông như đồ chơi trẻ con. Lúc Cao Chí Kiệt tới đây phụ dọn dẹp, nghe bảo chuẩn bị phòng vẽ cho Lâm Lang thì nhất thời không phản ứng kịp. Hắn nào biết Lâm Lang biết vẽ tranh chứ, dọn xong, đi ngang qua phòng Hàn Tuấn lại liếc thấy bức chân dung đặt trên đầu giường, bèn cười trêu: “Đừng nói là cậu vẽ nha?”
Lâm Lang xấu hổ không thể tả, cuống quýt giải thích: “Cái này lâu rồi, giờ tôi vẽ đẹp hơn, không tin tôi lấy một bức cho anh xem.” Nói đoạn, cậu liền chạy về phòng mình cầm một bức mới vẽ gần đây, tự thấy đã tiến bộ rõ rệt. Cao Chí Kiệt nhìn một hồi, gật đầu nói: “Tiến bộ rất lớn.”
Lâm Lang lại càng ngượng hơn ban nãy, nhưng trong lòng vui sướng dạt dào, cao hứng nói: “Dạo này tôi mải cố gắng học cái này đến mức xao nhãng cả việc học trên lớp.”
Cao Chí Kiệt cười cười, trả tranh cho cậu: “Bảo tôi lại đây phụ mà sao chả thấy mặt mũi ông chủ Hàn đâu hết vậy?”
Lâm Lang chỉ thư phòng: “Sáng ăn xong là vào đó luôn, không biết đang bận cái gì nữa.”
Cao Chí Kiệt đẩy cửa thư phòng, Hàn Tuấn quả nhiên đang xem tài liệu bên trong. Hắn qua đứng bên cửa sổ một hồi, thấy Hàn Tuấn không để ý tới mình, nhịn không được ho một phát: “Trên lầu dọn xong rồi, ông chủ Hàn còn gì sai bảo không?”
“Ừm.” Bấy giờ Hàn Tuấn mới ngẩng đầu: “Làm phiền cậu rồi, Lâm Lang không thích người lạ tới đây nên mới gọi cậu qua giúp.”
Đúng lúc ấy, Lâm Lang bê ly nước vào, đặt lên bàn làm việc của Hàn Tuấn. Cao Chí Kiệt thấy thế thì không bằng lòng: “Nè Lâm Lang, tôi bỏ nhiều công sức như vậy mà chả thấy cậu rót được cho ly nước, chỉ nhớ mỗi trai nhà cậu thôi hả?”
Thấy khóe miệng người nọ hiện lên ý cười, mặt Lâm Lang thoắt cái đỏ bừng, hung hăng trừng Cao Chí Kiệt: “Muốn uống thì tự rót đi!”
Cao Chí Kiệt cười tủm tỉm nhìn Lâm Lang đi ra ngoài, hỏi khẽ: “Hỏi anh một việc này, anh bồi dưỡng Lâm Lang tốt như thế, không sợ tương lai cánh cậu ta cứng cáp rồi, không chịu để anh kiểm soát nữa à?”
Người nọ quả nhiên tạm ngừng một hai giây, rồi lại tiếp tục xem hợp đồng: “Vẫn chưa đến mức ấy.”
Cao Chí Kiệt nhún vai cười: “Em nhìn xa thôi mà, tính Lâm Lang quật cường cỡ ấy, lại xuất thân nông thôn nên quan niệm bảo thủ, bây giờ cậu ấy ở lại đây cũng không hẳn cam tâm tình nguyện đúng không. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Lâm Lang thông minh, chịu được khổ, tương lai có tiền đồ là chuyện sớm muộn, anh cũng đâu thể giam cầm cậu ấy cả đời. Em nói thật đấy, coi anh là anh trai nên nhắc nhở anh một tiếng, đừng đến khi ấy mới hối hận.”
Dứt lời liền ra ngoài, cảm giác mình thật có lỗi với Lâm Lang. Vào phòng Lâm Lang, phát hiện cậu đang đeo tai nghe luyện khẩu ngữ, thấy hắn còn tháo tai nghe, hỏi: “Muốn về hả?”
Cao Chí Kiệt gật gật đầu, cười nói: “Cậu nói tiếng Anh tốt ghê.”
Lâm Lang cười ngượng ngùng, cậu hiếm khi xấu hổ với Cao Chí Kiệt, quên luôn cả mối thù ban nãy: “Trùng hợp tôi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, đi chung đi.”
Hai người ra khỏi nhà, nắng tháng năm rất ấm áp, trong tiểu khu vô cùng tĩnh lặng. Cao Chí Kiệt quay sang hỏi: “Giờ cậu sống thế nào?”
Nghe thế, Lâm Lang vui vẻ đáp: “Tốt lắm, anh cũng thấy rồi mà, tôi sống thế nào anh còn chưa biết sao?”
Cao Chí Kiệt dừng chân, nghiêm túc nói: “Ý tôi là trong lòng cậu nghĩ thế nào, cậu quyết tâm chưa?”
Lâm Lang sửng sốt, quang ảnh láo liên trong mắt, mím môi bảo: “Hàn Tuấn đối với tôi rất tốt.”
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo, quả là nhóc con lanh trí.” Cao Chí Kiệt nhếch môi, vẻ mặt như cười như không: “Đôi khi tôi cảm thấy thật có lỗi với cậu.”