Nét mặt Cao Chí Kiệt rất vi diệu, Lâm Lang ngẩng đầu, dường như có chút mê mẩn. Cao Chí Kiệt cười khẽ, đi đến gần xe: “Được rồi, tôi về đây, nếu lần sau Hàn Tuấn còn muốn tìm tôi làm culi, cậu nhất thiết phải nhớ báo trước với tôi một tiếng! Làm tôi mới sáng ra đã hấp tấp chạy tới đây, tưởng có chuyện tốt gì chứ.”
Lâm Lang cười vẫy vẫy tay, thấy xe Cao Chí Kiệt đi xa rồi, liền ngồi xuống xích đu kế bên. Có mấy đứa bé bốn năm tuổi đang chơi bóng cao su trên bãi cỏ gần đó, Lâm Lang quay qua nhìn một lát, đầu óc vừa nặng trĩu vừa ấm áp, nói không nên lời là cảm giác gì.
Hôm sau có hẹn đến chỗ thầy Triệu học vẽ, Lâm Lang dậy từ sáng sớm. Cuối tuần là thời điểm duy nhất Hàn Tuấn thỉnh thoảng sẽ dậy rất trễ. Lâm Lang xuống mua đồ ăn lên, ăn xong mới thấy Hàn Tuấn ra khỏi phòng ngủ. Rửa chén xong, Lâm Lang đeo ba lô ra ngoài, nom người nọ cũng có vẻ sắp đi, liền thuận miệng hỏi: “Anh cũng muốn ra ngoài hả?”
Hàn Tuấn gật đầu, cất giọng thản nhiên: “Quên nói cho em biết, thầy Triệu nói từ nay không dạy em nữa, về sau em không cần đi.”
Lâm Lang chấn động, nôn nóng hỏi: “Vì sao, hai bữa trước tốt lắm mà, thầy còn mời tôi đến nhà ăn cơm nữa.”
“Thầy Triệu bảo em không có năng khiếu, dạy em chỉ tổ lãng phí thời gian của em thôi. Chẳng phải em còn làm bán thời gian ở quán cafe sao, học nhiều thứ quá cũng không tiêu hóa hết.”
“Không thể nào, thầy Triệu thường xuyên khen tôi học nhanh, thầy không lừa tôi đâu!”
Hàn Tuấn cười, đi đến đối diện cậu: “Trên đời làm gì có thầy giáo nào không khen học trò, lời từ miệng thầy giáo chưa chắc là thật. Trưa nay em ăn ở trường đi, tôi không về đâu.”
Lâm Lang gần như sắp rơi lệ, ngây ngốc nắm ba lô: “Sao lại thế, sao lại thế được.”
Hàn Tuấn tựa hồ không hiểu cảm giác của cậu, mặt hắn chẳng chút thay đổi, cầm cà vạt đưa cậu. Gần đây người nọ đang dạy cậu thắt cà vạt, nói là tương lai đi làm sớm muộn gì cũng cần tới, không bằng bây giờ bắt đầu học luôn. Lâm Lang thấy không phải việc gì khó, bèn đồng ý, đeo cà vạt khá dễ, cậu học hai lần là rành.
Hàn Tuấn cao hơn mét tám, mỗi lần đeo cà vạt cho hắn, Lâm Lang toàn phải kiễng chân một chút. Cậu ngửa gương mặt chực khóc lên, giúp Hàn Tuấn thắt cà vạt, trong hốc mắt còn đọng nước. Hàn Tuấn mỉm cười, hai tay đỡ eo cậu, nhìn từ tấm gương đối diện trông như cả hai đang ôm nhau.
Lâm Lang thắt xong mới phát hiện bất thường, nhưng lúc này chỉ bận đau lòng, không hề tỏ vẻ kiêu căng giương cung bạt kiếm như ngày thường, ngẩng đầu nói: “Anh thất vọng lắm đúng không?”
Hàn Tuấn hơi ngẩn ra, hai tay đan sau lưng thiếu niên, vây trọn cậu vào lòng: “Sao tự dưng nói vậy?”
“Tôi quá ngốc, chỉ biết lãng phí tiền của anh. Bữa trước nghe tôi khoe được thầy khen vẽ đẹp, anh nhất định cũng biết thầy khen lấy lệ, mỗi tôi là ngốc thôi...”
Đoạn, Lâm Lang lại buồn thiu, cổ họng hơi nghẹn ngào. Người nọ ôm lấy cậu, có phần cảm thán vì mua dây buộc mình, nhẹ giọng nói: “Tôi lừa em thôi, tiểu ngu ngốc.”
“Cái gì?!” Lâm Lang thoắt cái nổ tung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, nghẹn cả buổi mới chửi một câu: “Khốn kiếp!”
Hắn ho nhẹ một tiếng, gắng bình tĩnh nói: “Không đi ngay là trễ đó.”
Lâm Lang nhìn đồng hồ, bấy giờ mới vội vã chạy đi. Hàn Tuấn ảo não móc di động ra, đành phải báo lại với thầy Triệu. Thầy Triệu hiển nhiên mừng lắm, hôm qua Hàn Tuấn đột nhiên bảo Lâm Lang không đi học nữa, ông còn tấm tắc tiếc mãi không thôi.