Vừa bước vào tháng năm, thời tiết nóng lên rất nhanh. Lớp tổ chức đi du lịch, đến tối Lâm Lang nói với Hàn Tuấn, nhưng hắn đang bận, không rút ra được thời gian. Quan Bằng với Tô Y Nhiên đang ồn ào đòi chia tay, thành ra lúc đi chơi dính chết lấy Lâm Lang. Quan Bằng không hiểu nổi sao đến giờ cậu vẫn ở nhà Hàn Tuấn, quanh co lòng vòng hỏi vài lần, song toàn bị cậu đáp mơ hồ cho qua. Quan Bằng tức gần chết, xách túi về thẳng lớp mình. Lâm Lang bị hắn quậy một trận, những phiền muộn lâu rồi chưa nghĩ tới lại ùa ra, bèn tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến phía sau một tảng đá ngồi.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Quan Bằng đã chạy về, than thở ngồi xuống kế bên cậu, lầu bà lầu bầu: “Thương thay thân tôi, bà xã chạy mất, anh em cũng xa lạ, haiz.”
Điệu bộ hắn trông rõ khôi hài, Lâm Lang kiềm không được phải bật cười, xoay qua bảo: “Tớ còn tưởng cậu nhịn giỏi lắm chứ, chưa đầy mười phút đã chạy về là sao.”
Quan Bằng liếc cậu một cái, nói: “Nghĩ hay nhỉ, chọc tớ tức đến mức nhìn núi không ra núi, dòm nước chẳng thấy nước, xong một mình mò ra đây chơi vui nhỉ.”
Lâm Lang nằm lên tảng đá, hỏi: “Cậu với Tô Y Nhiên sao lại cãi nhau, tính chiến tranh lạnh mấy ngày đây?”
Quan Bằng ném cục đá trong tay xuống suối, hung hăng nói: “Mấy ngày gì, bọn tớ cắt đứt triệt để rồi.”
Lâm Lang cười cười, mắt đột nhiên trợn to, chỉ xuống nước, hô: “Rùa kìa!”
Quan Bằng hắt nước qua: “Này thì rùa!”
Mặt nước vừa dao động, rùa lập tức lặn xuống đáy. Lâm Lang cười, lau giọt nước trên mặt: “Cậu mà thề á, mười lần thì hết chín lần không tuân thủ, bảo tớ tin kiểu gì đây. Vả lại, Tô Y Nhiên người ta tốt thế kia, vừa xinh vừa hiền, cậu đừng có phúc mà không biết hưởng.”
Quan Bằng gục mặt: “Tốt hồi nào, tớ thấy còn chẳng biết thông cảm bằng cậu đâu, con gái toàn bụng dạ hẹp hòi.”
Từ ngày gặp Hàn Tuấn, Lâm Lang đâm ra cả nghĩ hơn trước, dĩ vãng cậu hoàn toàn không biết hai người đàn ông cũng có ám muội, hiện tại biết rồi, nên là nhìn ai cũng đề phòng, không chừa cả Quan Bằng. Cậu nằm xuống tảng đá lần nữa, híp mắt nhìn tia nắng len lỏi qua kẽ hở trong rừng cây thấu lại đây. Quan Bằng duỗi chân đá cậu hai phát, thấp giọng hỏi: “Cậu có chuyện gì gạt tớ không đó?”
Lâm Lang gối lên mu bàn tay, xoay đầu qua, làm bộ nghe không hiểu, cười hỏi: “Tớ gạt cậu nhiều vụ lắm, cậu muốn hỏi vụ nào?”
“Cậu biết rõ tớ muốn hỏi vụ nào mà.” Quan Bằng dứt khoát nghiêm túc: “Tớ nghe Tô Y Nhiên kể Mạc Tiểu Ưu theo đuổi cậu cỡ ấy mà cậu chả phản ứng gì, cậu lại ở miết nhà Hàn Tuấn, nghe tụi trong ký túc xá nói đùa, nói cậu...” Quan Bằng nghiêng đầu qua, căng thẳng hỏi: “Cậu... đừng nói cậu không thích con gái nha?”
Lâm Lang ngồi bật dậy, làm Quan Bằng giật mình. Cậu trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng ngẩng đầu lên, mặt nghẹn đến đỏ rực: “Vậy... vậy nếu... nếu tớ thích con trai, cậu sẽ khinh thường tớ sao?”
Quan Bằng rối rít đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn cậu, có chút không tin nổi: “Cậu... cậu thực sự...”
“Không phải!” Lâm Lang phủ định như đinh đóng cột, đanh mặt bảo: “Từ nay cậu đừng nói thế nữa.”
Quan Bằng hoảng hốt nhìn cậu, gật đầu: “Cậu đừng giận, sau này tớ không nói nữa.”
Lâm Lang vẫn thở dốc không ngừng, đứng lên khỏi tảng đá, có chút kinh hoảng thất thố. Quan Bằng nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng kêu: “Lâm Lang, Lâm Lang.”
Lớp trưởng lớp Lâm Lang kéo hắn lại, cười hì hì bảo: “Nè nè nè, đừng có mà bắt nạt Lâm Lang nhà bọn tui nha.”
Mấy người bên cạnh đều bật cười, Lâm Lang đỏ bừng cả mặt, chạy ba bước thành hai bước lên phía trước.
Suốt quãng đường tiếp theo, Lâm Lang không nói câu nào với Quan Bằng nữa. Lúc gần lên đỉnh núi, rốt cuộc cũng thấy thắng cảnh quan trọng nhất của chuyến leo núi này, tên là “Nhất Tuyến Thiên” – một thác nước đẹp tuyệt trần, du khách phía dưới qua lại như dệt cửi.
Một thác nước thật dài treo giữa non xanh nước biếc, quả thực không khác gì miêu tả trong thơ cổ, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên. Ai nấy khen không dứt miệng, chụp ảnh liên hồi, kinh hô liên miên. Lâm Lang đứng dưới bóng cây, bất chợt thầm nghĩ, nếu Hàn Tuấn cũng ở đây thì hay biết mấy. Phong cảnh đẹp quá chừng, tiếc là hắn không thể nhìn thấy. Dường như niềm tiếc nuối ấy khiến vui sướng trong cậu giảm đi phân nửa, cứ thấy vắng vẻ như thiếu thứ gì.
*nghi thị ngân hà lạc cửu thiên: Tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây (Tương Như dịch), một câu thơ trong bài “Vọng Lư Sơn bộc bố” của nhà thơ Lý Bạch
Quan Bằng thò ra từ sau lưng cậu, nhỏ giọng nài nỉ: “Cậu đừng giận mà.”
Lâm Lang quay lại, im lặng một hồi mới nói: “Tớ không giận cậu, chỉ là tâm trạng không tốt thôi, không liên quan đến cậu.”
Quan Bằng ngồi xổm bên cạnh cậu, lẳng lặng không nói gì. Lâm Lang xoay qua nhìn hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, cất giọng uể oải: “Cậu ngồi xổm ở đây làm chi, không chụp hình lưu niệm à?”
Lúc này Quan Bằng mới vui lên, cười hì hì từ lấy ra máy ảnh trong ba lô: “Nào nào nào, tớ chụp cho.”
Lâm Lang ngoan ngoãn đứng trước thác nước cười rạng rỡ, dáng vẻ có chút chói mắt. Một nữ sinh bất ngờ chạy tới, không ngờ là Mạc Tiểu Ưu, cô cười hỏi: “Mình chụp chung với được không?”
Quan Bằng nhìn nhìn Lâm Lang, Lâm Lang chưa bao giờ từ chối người khác, đành phải cười cười, xem như đồng ý. Mạc Tiểu Ưu cao hứng lắm, đứng kế Lâm Lang chụp một tấm. Cô lấy đồ ăn vặt trong túi cho Lâm Lang với Quan Bằng, hai người đều mỉm cười cự tuyệt. Quan Bằng đợi cô đi xa mới nói nhỏ: “Cậu nói sao chứ hồi nãy hai người đứng chung nhìn xứng thấy mồ.”
Lâm Lang giật giật khóe miệng, nhận máy ảnh từ tay Quan Bằng: “Lại đây, tớ chụp cho cậu.”
Quan Bằng giải thích đơn giản về cách dùng máy ảnh, rồi ra đứng bên dưới thác nước. Hắn đứng rất gần, hơn nửa giày đều ngâm trong nước. Lâm Lang cười ha ha, gọi: “Coi chừng trượt chân xuống nước bây giờ.”
Từng cụm, từng cụm mây trắng trôi lãng đãng trên bầu trời, chẳng biết có phải do điều kiện môi trường không mà mây nơi đây thoạt nhìn trắng muốt dày xốp, ánh mặt trời bị mây che khuất, khung cảnh lập tức tối đi. Hành trình sắp tới điểm cuối, đường núi bỗng trở nên dốc đứng lạ thường, Lâm Lang gần như cho rằng mình sắp té thẳng xuống, chỉ đành nắm chặt lan can bên cạnh. Quan Bằng đằng trước chìa tay xuống: “Đưa tay cho tớ.”
Nghe tiếng cười của bạn học phía sau, mặt Lâm Lang đỏ lên, lắc đầu bảo: “Khỏi, tớ tự đi được.”
Trải qua đoạn leo trèo gian nan cuối cùng, đoàn người rốt cuộc tới đỉnh núi. Mọi người hớn hở chạy lên cầu treo, cúi xuống nhìn hẻm núi sâu thẳm mỹ lệ. Gió trên đỉnh núi rất lớn, Lâm Lang đè lại tóc trên trán, nhìn quang cảnh núi non mênh mang. Quan Bằng nhặt viên đá nhỏ ném xuống đầm sâu bên dưới, Lâm Lang vội ló đầu xem. Viên đá trắng lượn xuống mà như thể lơ lửng, Lâm Lang cảm giác tim mình cũng chìm theo, vì quá sâu nên cậu chỉ loáng thoáng nge được tiếng nước cực nhỏ. Quan Bằng cảm thán: “Sâu quá trời.”
Lâm Lang ngơ ngác nhìn một đàn chim đen từ xa bay tới, quẩn quanh bồi hồi giữa bầu trời sắc núi nửa xám nửa tím. Quan Bằng cười nói: “Hôm nay trời đẹp, ngay cả chim nhỏ cũng bay ra rèn luyện thân thể nè.”
Lâm Lang nhịn không được bật cười, môi bị gió thổi khô, tóc cũng rối bù. Quan Bằng móc ra hai chai nước khoáng trong ba lô, vặn nắp một chai đưa cho cậu. Lâm Lang rất thông minh ở một số phương diện, song lại ngốc đến kinh người ở một vài phương diện khác, tỷ như chả mấy khi dựa vào sức mình mở hết thảy những chai đồ uống có nắp đậy, chơi với Quan Bằng lâu, việc ấy cơ hồ thành nhiệm vụ của Quan Bằng luôn.
Ngày trước Lâm Lang cũng không thấy sao, giờ đây lại nhạy cảm chú ý tới. Cậu nhận lấy rồi uống một ngụm, hỏi khẽ: “Cậu nói thật đi, có nhiều lúc tớ giống nữ sinh lắm đúng không?”
Cậu rất muốn nghe được đáp án phủ định từ Quan Bằng, nhưng Quan Bằng lại nói chẳng chút nghĩ ngợi: “Dù sao tớ cũng đối đãi với cậu như với nữ sinh mà, cậu bị chiều hư rồi.”
Lâm Lang ngẩng phắt lên, nhíu mày nói: “Tớ bị chiều hư hồi nào?”
“Không bị chiều hư mới lạ, ăn cơm thì món này không ăn món kia không ăn, kén ăn muốn chết. Lần nào qua đường tớ chả phải đứng sau dẫn, cậu chẳng có chút ý thức an toàn giao thông nào cả. Mua đồ thì sợ trả giá, thấy người lạ lên tiếng cái là cấm dám nói thêm câu nào, còn dễ đỏ mặt, hở tý là...”
“Ngưng!” Lâm Lang hối hận muốn cắn lưỡi: “Sao giờ cậu lắm mồm thế nhỉ.”
Quan Bằng trợn to mắt, thấy mặt Lâm Lang đỏ phừng phừng mới biết mình lại đắc tội cậu, khẽ hừ một tiếng: “Tại cậu muốn tớ nói mà.”
Lâm Lang gục đầu xuống, mãi sau mới ngẩng lên lần nữa, đưa mắt trông về nơi xa. Di động trong túi chợt vang lên, Quan Bằng lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Cậu có di động hả, hồi nào vậy, sao tớ không biết?”
Lâm Lang thất kinh, ấp úng đáp: “Cao... Cao Chí Kiệt cho tớ mượn xài, anh ta mua di điện thoại mới nên đưa cái này cho tớ.”
Quan Bằng “à” một tiếng: “Cậu không bắt máy à?”
Lâm Lang đỏ mặt, chạy vài bước đến chỗ vắng người, “ừm ờ” dăm câu liền cúp. Cúp máy xong, phát hiện Quan Bằng vẫn bất động quan sát mình. Lâm Lang tự dưng thấy áy náy và bất an, trước đây cậu thân với Quan Bằng biết bao nhiêu, mà hiện tại lại thường xuyên gạt hắn. Kỳ thực nói dối là lời nói khó khăn nhất, nói một câu phải nhờ câu khác bù vào, nếu nói nhiều, nói hết câu này đến câu khác, cuối cùng sẽ gộp thành vết rách.