Lâm Lang thoáng ngẩn ra, ngơ ngác đứng giữa tuyết, cậu không ngờ Hàn Tuấn lại tới đây giờ này, sắp Tết đến nơi rồi, hắn cũng phải về nhà kia mà?
Hàn Tuấn kéo cổ áo xuống, để lộ khuôn mặt anh tuấn, cười hỏi: “Vừa rồi trượt chân à?”
“... Ừ.” Lâm Lang phủi phủi tuyết trên người, ngây ngốc hỏi: “Anh... anh sao lại tới đây?”
Hàn Tuấn cười, đi đến trước mặt cậu, nhưng chưa kịp trả lời thì bà nội Lâm đã gấp gáp ra đón: “Thầy Hàn đến đấy à, mau vào mau vào, bên ngoài lạnh lắm.”
Trời đổ tuyết lớn, nền đất cũng rất trơn, Lâm Lang bị dọa hết hồn, cuống quýt chạy về đỡ bà nội Lâm: “Bà đi ra làm gì?”
Hàn Tuấn cười chào bà nội Lâm, trên đầu hắn phủ lớp tuyết thật dày, xem ra là đội tuyết đi suốt dọc đường. Lâm Lang dìu bà nội Lâm vô nhà, đầu óc cậu giờ đây vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vừa vui sướng vừa khẩn trương. Hàn Tuấn thả túi xuống, Lâm Lang lập tức đi qua, nhẹ giọng nói: “Khom người.”
Nghe thế, Hàn Tuấn liền mỉm cười cúi xuống, Lâm Lang mím môi giúp hắn phủi tuyết trên lưng. Bà nội Lâm nhanh chóng bê ghế ra, đặt trước mặt Hàn Tuấn, cười hỏi: “Sao thầy Hàn lại đến giờ này thế?”
“Lần trước con đi bà vẫn còn nằm viện, con cứ canh cánh mãi không yên tâm, đợt này vừa lúc đến thị xã S công tác, tiện đường qua thăm bà luôn, ai ngờ đi nửa đường lại gặp tuyết rơi.”
Trong mắt bà nội Lâm, Hàn Tuấn là dân đọc sách, người thành phố, ấy mà vẫn nhớ tới sức khỏe của bà già này, bà đương nhiên vừa vinh dự vừa cao hứng, vội vàng sai Lâm Lang bưng trà với hạt dưa lên. Lâm Lang nghẹn đến đỏ bừng mặt, có chuyện mà chẳng dám nói ra, hơn nữa thấy hắn bị cóng không nhẹ, tay cũng lạnh ngắt, trong lòng lại có chút khó chịu. Đột xuất có khách đến thăm, lại đúng giờ nấu cơm tối, bà nội Lâm nắm tay Hàn Tuấn hỏi vài câu rồi tất tả vô bếp nấu cơm, thậm chí còn lục tủ chén lấy thịt bò để dành ăn Tết và nhiều món khác ra.
Tuổi tác lớn dần, bà nội Lâm bắt đầu thích nắm tay người khác nói chuyện, lải nhà lải nhải không ngớt, đây xem như thói quen thường thấy ở người già, nhưng lúc này rơi vào mắt Lâm Lang lại có vẻ quái dị không sao tả xiết. Trái lại, Hàn Tuấn chỉ cười tủm tỉm, kiên nhẫn nghe bà nội Lâm nói, chẳng những thế còn hỏi gì đáp nấy, đích thị là con rể nhị thập tứ hiếu. Lâm Lang ngượng đỏ mặt, thấy bà nội Lâm vào bếp rồi, cậu rốt cuộc nhịn hết nổi phải mở miệng hỏi: “Nói mau, anh đuổi tới đây làm gì?”
“Tôi nhớ em quá nên đến đây, sao, em không vui à?”
Lâm Lang lúng túng quá đỗi, cậu là người ăn mềm không ăn cứng, giả như Hàn Tuấn tỏ ra bá đạo hung hăng, cậu còn dám cả gan phản bác vài câu, nhưng chỉ sợ hắn mặt dày, lớn già đầu còn làm bộ hờn mát như trẻ con, vậy cậu đúng là hết cách. Tục ngữ nói không ra tay đánh người đang cười, huống hồ cậu luôn luôn thua kém Hàn Tuấn tại một vài phương diện. Cậu đỏ mặt, mím chặt môi, đè giọng thật thấp: “Anh, anh... lại còn đến đây công tác, chớ thấy nội tôi không ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy bao giờ, chỉ giỏi ăn hiếp người già không rành chuyện bên ngoài...” Dường như nghĩ đến điều gì, cậu liền chuyển đề tài: “Tết mà anh không về nhà hả? Nay hai chín rồi.”
Hàn lão gia năm nay đã tám chín mươi tuổi, đã vậy tính tình còn không tốt, bình thường rất xem trọng những ngày lễ truyền thống, huống chi là dịp lễ lớn như Tết, khăng khăng muốn cả nhà đoàn viên mới vừa lòng. Cái khác không bàn, nghe nói bác cả của Hàn Tuấn và ông cụ giống nhau, đều là người xấu tính, nhưng đến Tết vẫn muốn về nhà. Đây cũng là nguyên nhân Lâm Lang kinh ngạc như vậy khi nhìn thấy hắn.
Hàn Tuấn cười cười, thở dài một tiếng: “Aiz, biết sao được, nhi đại bất do nương, tôi nóng lòng muốn tới đây, bọn họ có muốn cũng không cản được.”
*nhi đại bất do nương: con lớn rồi, cha mẹ không quản được nữa
Lâm Lang nhất thời có chút luống cuống tay chân, lần đầu tiên cậu thấy hắn mặt dày mày dạn thế này, hơn nữa khi hai người chia lìa mấy ngày trước, quan hệ trông thế nào cũng thuộc trạng thái không nóng không lạnh, chỉ khi lên giường mới nóng hơn chút. Hiện giờ Hàn Tuấn đột nhiên nhiệt tình, cậu nhất thời không kịp thích ứng. Lâm Lang hơi buồn bực, cậu tự nhận vì hoàn cảnh trưởng thành nên trên thực tế, cách đối nhân xử thế của cậu chín chắn hơn bạn đồng trang lứa, tiến thoái hữu lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc ở nhà mấy người họ hàng cũng hay khen cậu ngoan ngoãn lễ phép. Nhưng chẳng hiểu sao, hễ đụng tới Hàn Tuấn là cậu ỉu xìu, cứ như Lăng Đầu Thanh mới chập chững vào đời, chẳng những thiếu chủ kiến, mà ngay cả hoạt động não cơ bản nhất cũng trì trệ.
*Lăng Đầu Thanh: tương đương với “trẻ trâu”, làm việc không động não, hành động bốc đồng, nông nổi
Đang mải ngẩn người thì thấy hắn cười cười, xoa xoa đầu cậu: “Đừng đực mặt ra nữa, bà gọi em kìa.”
Bấy giờ Lâm Lang mới kịp phản ứng, mặt đỏ lên, vội vàng chạy vào nhà bếp, bà nội Lâm đang nhóm lửa, nói khẽ với cậu: “Con qua nhà Lâm Lão Thực kế bên hỏi mượn chai rượu ngon về đây, từ từ nhà mình mua trả sau.”
Do đã cuối năm, Lâm Lang lại mang không ít tiền về, thành thử đồ ăn trong nhà chay mặn đầy đủ, ngặt nỗi chẳng có lấy một chai rượu. Lâm Lang còn nhỏ tuổi, dĩ nhiên không uống rượu, qua năm bác trai với anh họ sang thăm cũng tự đem rượu theo, nên cực hiếm khi thấy rượu ở nhà họ. Lâm Lang dùng dằng không chịu đi, vừa hơ lửa vừa nói thầm: “Thầy không uống rượu đâu ạ.”
“Vớ vẩn, đàn ông đàn ang lớn ngần đấy rồi, ai lại không rượu, mà dù thầy Hàn không uống thì cũng phải dự trù một chai, mau đi mượn đi.” Nói đoạn, bà nội Lâm liền cười, làm bộ muốn lấy chùy đánh Lâm Lang. Lâm Lang cuống cuồng chạy ra, thấy người nọ đang ngồi tại cửa nhà chính nhìn mình cười, liền kiêu ngạo hất mặt đi, mũi phát ra tiếng hừ khẽ. Lâm Lang không muốn đi lấy rượu đương nhiên có băn khoăn của cậu, chỉ là không dám nói trước mặt bà nội thôi: Cậu sợ Hàn Tuấn uống say, đến tối lại làm bậy, nếu thực sự làm vậy thì cậu tiêu đời mất.
Ai dè cậu dợm đi hai bước, hắn đã gọi cậu lại hỏi: “Em đi làm gì?”
“Nội tôi bảo thầy Hàn là khách quý, muốn tôi chiêu đãi bằng rượu xịn đồ ngon.” Lâm Lang nhe răng giả cười một cái, ngay sau đó lại nghiêm mặt, quay đầu mở cửa ra ngoài. Hàn Tuấn cười bất đắc dĩ, ngồi trên ghế ngó nghiêng đánh giá bài trí trong phòng. Nhà không thay đổi gì lớn so với hồi hè hắn đến, có lẽ do sắp Tết nên giữa tường treo một bức hồng mai nghênh xuân đỏ chói, vô cùng rực rỡ. Khiến hắn buồn cười là bên cạnh còn dán hai tấm giấy khen cuộc thi mà Lâm lang nhận được ở trường, cũng ánh vàng chói lóa. Lâm Lang trước nay không thích chơi trội, chắc hẳn đây đều là chủ ý của bà nội Lâm yêu cháu như mạng.
Hắn mới nhìn chốc lát đã nghe cửa kêu cái két, Hàn Tuấn vội quay mặt đi, rồi bắt gặp Lâm Lang trở lại cùng một cô gái trẻ. Cô bé mặc áo lông đỏ thẫm, vóc dáng rất cao, vừa thổi tay vừa đứng trước cổng liếc mắt vào trong nhà, cười hì hì nói dăm câu với Lâm Lang rồi về luôn. Lâm Lang cười cười, nhưng vừa đóng cổng tức thì, sắc mặt liền đanh lại. Hàn Tuấn đứng lên khỏi ghế, thân hình hắn cao lớn, đầu gần như muốn đụng khung cửa nhà họ: “Ban nãy là ai thế?”
“Một hàng xóm.” Lâm Lang tự dưng tự lành khó chịu với hắn, vào nhà đặt một chai rượu lên bàn, chẳng nói chẳng rằng bỏ vô bếp. Hàn Tuấn chưa từ bỏ ý định, bèn theo cậu đến trước cửa bếp, đứng giữa tuyết cười hỏi: “Vừa rồi cô bé tới cùng em là ai, sao chưa vào đã đi rồi?”
Lâm Lang không đáp, ngược lại là bà nội Lâm cười nhìn Lâm Lang, hỏi: “Con bé Lâm Hồng chứ gì?”
Lâm Lang hết cách, đành phải gật gật đầu: “Nhỏ ấy nghe nói nhà mình có khách nên tiện thể tạt qua ngó thử.” Nói rồi, cậu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Hàn Tuấn: “Lâm Hồng khen thầy Hàn đẹp trai đó nha.”
Lần này Hàn Tuấn rốt cuộc hiểu ra lý do Lâm Lang bực bội với hắn. Lâm Lang nhìn như lạnh lùng nhạt nhẽo, riêng với chuyện này thì hẹp hòi không để đâu cho hết, thời điểm hai người giận dỗi hoặc thân mật, cậu thường xuyên lôi mấy cô nàng hắn từng quen ra nói. Song ghen tuông rõ rệt, đã thế còn có chút kỳ quặc khó hiểu như này đúng là lần đầu tiên. Coi bộ cũng không uổng công hắn bất chấp giá rét chạy thẳng tới đây.
Kỳ thực, ban đầu Hàn Tuấn không định đến thôn Thập Lý Câu gặp Lâm Lang, Tết nhất nên hắn muốn về nhà xem sao, nhất là đêm giao thừa, dẫu hắn và người nhà quan hệ thường thường, song chưa năm nào làm trái tâm nguyện của ông cụ. Chung quy từ ba bốn năm trước, hắn đã chả mấy khi về nhà, ấn tượng của hắn với đám họ hàng vốn đã không tốt, tính tình lại tương đối lạnh nhạt, không có tiếng nói chung gì đáng kể với chú bác trong nhà hoặc bạn đồng lứa. Lần này Lâm Lang đi rồi, hắn bỗng cảm thấy trong nhà vô cùng lạnh lẽo, trước kia nhiều năm như vậy vẫn qua được, nay lại như một ngày cũng không chịu nổi. Thế là hắn lập tức thu dọn đồ, tính năm nay về sớm hơn vài ngày. Nhưng thời điểm lái xe ra khỏi thành phố F, chẳng hiểu sao hắn đột nhiên rất muốn gặp Lâm Lang, muốn đến mức tay run rẩy mất khống chế. Hắn đậu xe trước trạm vào cao tốc, cõi lòng khó chịu không thôi, cứ ngỡ mình mắc phải bệnh gì. Hắn muốn nhìn thấy Lâm Lang, kiềm chế lạnh lùng cái gì, tĩnh thủy lưu thâm cái gì, biến mẹ hết đi. Hàn Tuấn hắn sống biết bao năm rồi, mưa gió chi chưa từng gặp qua, hắn phải lòng Lâm Lang thì cứ yêu cậu thôi. Hắn từ lúc nào biến thành kẻ bị động chờ đợi chứ.