“Ác mộng à?”
Lâm Lang mơ mơ màng màng lắc đầu, Hàn Tuấn ấn đầu cậu vào ngực mình: “Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, nhân sinh quan bi quan của em nên sửa đi.”
“Em muốn tiếp tục học khiêu vũ với vẽ tranh, được không?”
Hàn Tuấn ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi: “Sao tự dưng nghĩ đến cái này?”
Lâm Lang lui khỏi lòng hắn, đỏ mắt hỏi: “Anh đừng quan tâm, cứ nói được hay không thôi?”
“Đương nhiên là được, tôi gọi điện báo một tiếng là xong.” Hắn mím môi bật cười, hỏi khẽ: “Thế yoga thì sao?”
Lâm Lang da mặt mỏng, hắn nói vậy chẳng qua chỉ muốn chọc cậu. Nhưng bất ngờ là Lâm Lang dù đỏ mặt, song vẫn thành thật gật đầu: “Đi.”
“Hay thôi đi, học một lúc nhiều quá em cũng không tiếp thu nổi, vầy đi, học vẽ với yoga trước, khiêu vũ thì khỏi, bình thường cũng đâu cần dùng.”
Lâm Lang gật gật đầu, không nói gì. Mưa có xu hướng yếu đi, xe ngừng lại, Lâm Lang tưởng đã đến cổng tiểu khu, cửa xe mở ra mới phát hiện là một nơi lạ hoắc. Hàn Tuấn bung dù xuống xe, vẫy cậu: “Còn không mau xuống đi.”
“Đây là chỗ nào?”
“Mình từng đến một lần rồi mà, quên à?”
Lâm Lang nhảy xuống từ trên xe, lảo đảo ngã vào lòng hắn. Cậu luống cuống đứng vững lên, bấy giờ mới nhận ra họ tới cửa rạp chiếu phim. Cậu sực nhớ đến cái ngày họ rời khỏi rạp, ôm hôn nhau trên con phố dài giữa đêm hôm khuya khoắt, hình như cũng đang độ hoa xuân nở rộ.
Lòng bàn tay ẩm ướt nắm lại, cậu thấp giọng hỏi: “Mình đi xem phim hả?”
Hắn lấy ra hai tấm vé trong túi: “Nếu đã ra ngoài chơi, khó lắm mới gặp đúng hôm cuối tuần thì nên chơi cho thỏa thích, xem hết phim vừa lúc đi ăn tối luôn.”
“Ừm.”
Hai người vào rạp, Lâm Lang đang tính xếp hàng vô phòng chiếu, thì hắn đột nhiên níu cậu lại: “Em không đi toilet à?”
Lâm Lang ấp úng sợ hãi, hai người bên nhau lâu như vậy mà chưa đi toilet chung lần nào, bình thường ở nhà có thể thay phiên nhau, chưa từng xảy ra trường hợp cả hai cùng muốn đi vệ sinh. Dù hai người đã thân mật đến mức ấy, loại chuyện như tiểu tiện vẫn khiến cậu hơi xấu hổ. Cậu đỏ mặt lắc đầu, lấy dù từ tay hắn: “Em... Em không đi, anh đi đi, em đứng đây chờ anh.”
Dè đâu hắn chẳng hề nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn cậu. Lâm Lang ngượng không thể tả, chịu hết nổi phải đẩy hắn đi: “Lẹ đi.”
“Em không đi thật hả?”
“Không đi.” Lâm Lang lắc đầu như trống bỏi, màu đỏ trên mặt càng hiện rõ: “Hôm nay em cũng chẳng uống bao nhiêu nước nên chưa muốn đi, mình anh vô đi, đừng lằng nhằng nữa.”
“Đừng nói em thẹn thùng nha, có cái gì đâu?”
“Ai... Ai... Ai thẹn thùng... Rốt cuộc anh có đi không, còn nói nữa em không đợi đâu.” Người đi xem phim qunh đây đều lục tục tiến vào phòng chiếu, hai thằng con trai lại đứng chình ình trước cửa toilet, đúng là khiến trí tưởng tượng của người ta bay xa mà. Nhưng hắn tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn kéo cậu vào, ghé sát tai cậu bảo: “Quan hệ kia cũng có rồi, còn xấu hổ cái gì? Dạo trước em kể thầy Sinh cấp ba bọn em bảo nhịn tiểu một giờ tương đương hút một gói thuốc lá mà, em làm thế này hại sức khỏe lắm.”
Lâm Lang bị câu “quan hệ kia cũng có rồi” dọa cho mém nghẹn thở, bèn đập lên cánh tay hắn: “Hàn Tuấn!”
“Đi thôi đi thôi, chần chừ nữa là trễ thật đó, phim này dài lắm, lỡ em nhịn không được ra ngoài giữa buổi sẽ quấy rầy người ta xem phim.” Dứt lời, hắn liền kéo cậu về hướng toilet, vừa khéo có người ra ngoài, suýt nữa đụng trúng hai người họ. Hai tên đực rựa lại lôi lôi kéo kéo trước cửa toilet, Lâm Lang cảm giác ánh mắt người kia chĩa vào họ cứ như nhìn thấu gian tình của cả hai, cậu hoảng quá, bèn đẩy hắn vô thẳng bên trong: “Em đi, em đi là được chứ gì?”
Hàn Tuấn hài lòng, đi đến bồn tiều cởi quần. Toilet chả có mống nào, không hiểu sao Lâm Lang cảm thấy hai người cùng đi vệ sinh rất xấu hổ, tim cậu đập dữ dội, tiến thẳng tới ô tuốt trong cùng. Cậu đang định tháo dây lưng thì hắn thình lình lớn tiếng hỏi: “Tôi có làm gì em đâu, em cách xa thế chi vậy?”
Lâm Lang thẹn muốn chết, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào, cậu ngoái đầu dòm dòm phía sau, rồi hạ giọng bảo: “Ai mượn anh quan tâm.”
Hắn vậy mà vô liêm sỉ, cứ thế vác hạ thân lõa lồ lại đây, thứ gì đó lúc la lúc lắc theo động tác, như đang cố ý khoe khoang nó dù mềm nhũn cũng khó lòng phớt lờ kích thước. Mặt Lâm Lang đỏ như tụ máu, mắng khẽ: “Đồ cuồng khoe thân, không biết xấu hổ.”
Người nọ dừng kế bên cậu, nở nụ cười gian xảo. Lâm Lang đỏ mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng trong toilet quá đỗi im lặng, tiếng đi tiểu của hắn mạnh bạo mà vang dội, kích thích khiến tay cậu run bần bật. Lâm Lang kiềm chẳng đặng mà nghĩ đến vài hình ảnh tươi mát, hồi tưởng thứ đang đi tiểu kia từng khiến cậu sống dở chết dở ra sao, hung mãnh và bạo ngược nhường nào. Nghĩ đến nỗi hô hấp dồn dập, lại nhớ mình cũng là đàn ông, ấy mà tiểu vừa yếu vừa nhỏ, so với Hàn Tuấn đúng là có chút mất thể diện. Đương lúc đầu óc choáng váng, người nọ bỗng quay sang dòm cậu, chẳng biết xấu hổ mà trêu chọc: “Lâm Lâm, đây vẫn là lần đầu hai ta cùng đi toilet nhỉ...”
Lâm Lang “ừm” một tiếng, âm thanh phát ra lại dọa cậu hết hồn, cổ họng như bị nhét gì đó, cứ ồm ồm, nghe phát là biết đang kiềm nén tâm tư kia. Cậu hắng giọng một cách bối rối, hắn lại bất ngờ sáp qua, gọi khẽ: “Lâm Lâm, chỗ đó của em phát triển cũng thanh tú ghê...”
Bấy giờ Lâm Lang triệt để cạn lời, cậu gục đầu, vành tai nổi một tầng đỏ ửng, cõi lòng ngưa ngứa, như có cái gì muốn chạy xuống hạ thân. Thần trí cậu đang mơ màng thì Hàn Tuấn tự dưng vừa thở dốc vừa thì thào: “Lâm Lâm, tôi cứng rồi...”
Lâm Lang xấu hổ run bắn người, nước tiểu dây cả lên mu bàn tay. Cậu thiếu điều hét thành tiếng, bèn lớn tiếng bảo: “Anh... anh đừng nói gì nữa!”
Cửa bị người động vào, có người muốn đi vệ sinh, nhưng bị tiếng quát đột ngột của Lâm Lang dọa sợ, liền nhìn thoáng qua hai người họ.
Lâm Lang luống cuống kéo quần lên, giả vờ trấn định đi rửa tay, lôi ra một đoạn giấy vệ sinh, đen mặt ra ngoài.
Cậu thực sự hối hận đến xanh cả ruột, âm thầm lập lời thề, từ nay chết cũng không đi toilet với Hàn Tuấn nữa, lúng túng quá thể, da mặt cậu lại mỏng, Hàn Tuấn thi thoảng kích thích một hai câu đã khiến cậu xấu hổ chết lên chết xuống.
Hắn vung tay ướt đuổi theo, cười cười túm cậu lại: “Lâm Lâm, Lâm Lâm!”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Lâm Lang hết dám nổi đóa trước bàn dân thiên hạ, dừng chân, im lìm đứng trên lối vào, hai má vẫn hồng hồng, làn da có vẻ càng thêm mềm mại, là sự non nớt chỉ thuộc về thanh thiếu niên. Hắn vươn tay qua, nói: “Tay tôi ướt rồi, cho miếng giấy đi.”
Lâm Lang vo vún giấy vệ sinh trong tay rồi quẳng vô thùng rác bên cạnh, trong lòng có khoái cảm trả thù nho nhỏ: “Giờ em cũng hết rồi.”
Hàn Tuấn cũng chẳng giận, cười ha ha bảo: “Không có thì thôi, phơi tí là khô, dù sao tôi cũng đâu tiểu lên tay...”
Lâm Lang suýt nữa thì sặc không khí, lập tức móc ra bịch khăn giấy cậu vẫn chuẩn bị mỗi ngày trong túi, tức tối ném qua: “Cho đó cho đó! Anh cứ...”
Cậu chưa nói xong đã bị poster lớn trên lối đi hấp dẫn, đập vào mắt đầu tiên là gương mặt mỹ lệ đến quỷ dị của Phạm Băng Băng, váy liền thân đỏ thẫm, sắc thái tròng mắt cũng không bình thường lắm, chẳng khác nào hồn ma. Kế đó là vài chữ đen viết bằng bút lông, “Trong lòng có quỷ“.
Cậu thoáng đờ ra, có chút không tin nổi, lại lờ mờ cảm thấy bị dụ vào tròng: “Mình xem phim này hả?”
Hắn gật gật đầu, ra bộ rất chi không thẹn với lương tâm: “Đúng vậy, phim này công chiếu từ cuối tháng hai, giờ muốn xem không dễ đâu, sắp hết suất chiếu rồi.”
Lâm Lang muốn quay đầu bỏ đi, nhưng bị hắn kéo tay lại, mơ mơ hồ hồ bị lôi vô rạp. Kỳ thực đây là phim yêu đương khoác áo ma quỷ, chủ yếu mang phong cách duy mỹ. Lưu Nhược Anh là ngôi sao yêu thích của Lâm Lang, Phạm Băng Băng cũng mỗi năm một xinh đẹp, nào còn là Tiểu Kim Tỏa năm xưa cả ngày bám đuôi Tử Vi gọi “tiểu thư tiểu thư“. Lâm Lang nghe được mùi ngon, dạng phim tình yêu vừa duy mỹ vừa hơi kinh dị này đúng khẩu vị cậu rồi.
Song Hàn Tuấn bên cạnh lại có vẻ ngồi không nổi, thậm chí phải nói là hơi thất vọng. Hắn đâu ngờ phim này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối nát, giương cờ phim kinh dị thuần túy chỉ để lừa người. Nếu là phim tình yêu thì tìm hẳn phim nào ấm áp, dù chỉ có vài ba động tác nóng bỏng, hắn cũng xem như không uổng công. Nhưng cái kiểu mặn chẳng mặn, nhạt không nhạt như vầy là sao đây? Lâm Lang chăm chú xem khiến hắn hận cái rạp này thấu xương, kế hoạch hoàn mỹ của hắn coi bộ vô vọng triệt để rồi, định quay về sẽ giáo huấn cô thư ký một trận nên thân, sai tìm phim nào ghê rợn chút, chờ cả buổi lại tìm một phim như vậy, đúng là đáng giận mà.
Hàn Tuấn ôm hy vọng rất lớn với bộ phim, sở dĩ hắn dẫn Lâm Lang đi xem phim, đơn giản chỉ vì hai điều: Thứ nhất, đây là phim kinh dị, hắn đã chuẩn bị tinh thần dâng hiến bả vai hoặc lồng ngực trong trường hợp Lâm Lang sợ hãi, đứng ra làm núi dựa kiên định nhất thế gian; Thứ hai, hắn đã nhìn thấu cái tính chết cũng phải giữ sĩ diện trước công chúng của Lâm Lang, muốn nhân lúc Lâm Lang dựa vào để chiếm hời. Ngặt nỗi, hắn bị bộ phim tên không hợp thực này lừa một vố, liền mất hứng tựa lên ghế, có chút ghen tị mà bắt lấy tay Lâm Lang, niết mạnh một cái.