Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, đến chiều, trời mưa càng nặng hạt hơn. Hai người cầm dù ra khỏi nhà, Lâm Lang vừa kéo cổ áo vừa cười nói: “Trạm này có xe 33, xe 62, còn có xe 28, mình đi xe nào trước đây?”
“Không đi xe nào hết, đi xe số 6.” Hàn Tuấn cười ôm lấy cậu, khoác vai cậu ra ngoài: “Vai em hẹp quá, sau này ăn nhiều đồ bổ chút, trên người cũng chẳng có thịt.”
“Xe số 6? Em chưa đi bao giờ, phải đón ở đâu?”
Hắn không nói lời nào, chỉ ôm cậu sải bước ra ngoài. Vừa ra khỏi tiểu khu, Lâm Lang đã thấy một chiếc xe buýt tương đối cũ đậu trên vỉa hè ven đường. Thân xe màu vàng trắng, màu sắc đã phai đi nhiều, nom có vẻ cũ kỹ. Hàn Tuấn cười cười: “Cố ý thuê một chiếc lâu năm đấy, nhìn có cảm giác lắm đúng không?”
Lâm Lang càng kinh ngạc: “Đây không phải xe buýt hả?”
“Chính là xe buýt, nhưng chỉ có hai ta thôi, không còn ai nữa.”
Lâm Lang nào biết xe buýt cũng có thể làm vậy, nếu không dừng dọc đường, người dân trách cứ thì sao?
Hàn Tuấn nhận ra cậu nghi ngờ, bèn giải thích: “Từng thấy xe tập lái chưa, trước khi vào cương vị, tài xế luôn phải lái thử vài lần, những xe như vậy đều treo một tấm bảng đằng trước, em qua coi thử đi.”
Lâm Lang bán tín bán nghi, vòng lên đầu xe ngó thử, trước kính chắn gió quả nhiên có tấm bảng viết “Xe tập lái, không chở người“.
“Xe buýt bình thường đông người lắm, lên cũng chưa chắc có ghế, nếu chen chúc dữ quá thì đừng nói ngắm cảnh, ngay cả đứng cũng là vấn đề. Như vầy tốt biết bao nhiêu, yên tĩnh.”
Lâm Lang đã từng gặp người lái xe, là tài xế của Hàn Tuấn, lâu rồi không gặp khiến cậu có chút lạ lẫm, có chút xấu hổ, chẳng nói chẳng rằng lên xe, ngồi xuống ghế hai người đằng đuôi. Mưa làm ướt cửa kính, cũng chẳng thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, chỉ nhìn thấy sắc xanh thê lương kéo dài suốt dọc đường, hoa nhỏ nhỏ chút thì dạt dào sức sống, hoa lớn quá lại nom hơi ủ rũ. Đang ngắm mê mẩn, Hàn Tuấn bỗng nhiên nắm tay hắn, cậu thoáng giật mình, quay đầu cười khẽ, rồi lại xoay mặt ra cửa sổ: “Có lần trời mưa, em ngồi xe vào nội thành mua đồ, xe buýt chạy sát rạt lề đường, cành lá của mấy cây hoa này quệt hết lên cửa sổ, cả đám đều đọng nước, nhìn đẹp lắm.”
Chẳng ngờ cậu mới dứt lời, hắn lập tức nói to với đằng trước: “Lái sát bên phải một chút.”
“Hả.” Lâm Lang lôi cánh tay hắn xuống, lúng túng không chịu được: “Anh làm gì thế, em chỉ thuận miệng thôi.”
Hắn căn bản không lưu tâm, vui vẻ chỉ lên cửa sổ: “Lâm Lâm em nhìn kìa.”
Lâm Lang quay sang nhìn, đám cành lá quả nhiên cọ hết lên cửa sổ, giọt nước sáng long lanh trượt xuống ô cửa.
Lâm Lang cực thích cảnh này, ngây ngẩn nói không nên lời. Xe lái đến đường Phú Xuân, cây hoa hai bên đường biến mất, tất cả thay bằng ngô đồng Pháp cao lớn, chạc cây già che khuất bầu trời, trời tối đi nhiều, chỉ còn tiếng mưa rơi rào rào xuống đất, ánh đèn trong hàng quán ven đường cũng rõ nét hơn. Phố xá hội tụ đủ mọi cửa hàng, lớn có nhỏ có, bảng hiệu viết chữ đỏ tươi. Trên con đường phủ ánh sáng xanh ngọc cũng có đủ kiểu người, già có trẻ có, hai người một dù, hoặc một người cúi đầu bước đi. Lâm Lang tựa lên cửa sổ, nhìn hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lướt qua mí mắt. Cậu nắm chặt tay Hàn Tuấn, nhẹ giọng nói: “Đường này hồi trước em cũng từng đi rồi, giờ lá cây vẫn chưa mọc hết đâu, chứ như mùa hè là rợp kín bầu trời, vừa mưa to một cái là trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đẹp hơn cả lúc này.”
Hàn Tuấn không đáp, có lẽ do ánh sáng yếu, tia sáng bên ngoài xuyên qua cửa kính rọi vào, khiến nụ cười của hắn dịu dàng quá đỗi, gần như là rực rỡ. Xe chạy bon bon qua từng con đường, do trời mưa nên vừa quá trưa, người đi đường đã dần dần vơi bớt. Đến khu Tú Thủy thành Tây, trừ thỉnh thoảng có chiếc xe lướt qua, đường phố cơ hồ chẳng còn ai. Phòng ốc khu này đẹp vô cùng, hình như là kiến trúc thời kỳ đầu dân quốc, đậm chất cổ kính, hai bên đường toàn cây hòe già cao to. Xe ngừng tại một ngã tư, hắn kéo tay cậu đứng lên: “Mình ra ngoài một lát đi, khu này đẹp lắm.”
Lâm Lang chưa từng tới đây lần nào, chỗ này đã cách trung tâm rất xa, cách nhà họ càng xa, gần như trọn một thành phố. Cậu xuống xe, gió thổi qua có chút lành lạnh. Hàn Tuấn nhanh chóng bung dù theo xuống, chỉ chỉ đằng trước: “Đi qua dãy nhà phía trước sẽ thấy một cái hồ, bờ hồ được lát gạch khá lâu rồi. Chúng ta qua xem rồi về.”
Lâm Lang ngó nghiêng bốn phía, cười bảo: “Chỗ này đẹp ghê, còn yên tĩnh nữa chứ.”
“Đa số phòng ốc khu này đều xây trước thời dựng nước, em đừng thấy bên ngoài trông có vẻ cũ kỹ, thực ra trong nhà trang trí xa hoa lắm, phần lớn người ở đây đều lắm tiền. Mấy năm trước tôi cũng mua một căn, nhưng lại chẳng biết trang hoàng thế nào, em thích thì vài hôm nữa tôi sai người dọn dẹp, hai ta rảnh rỗi lại đến đây ở vài ngày.”
Lâm Lang vừa nghe liền ngẩng đầu cười rộ: “Anh đang trá hình khoe giàu với em đó hả, trước mới nói người ở đây đều lắm tiền, sau đã bảo anh cũng có một căn?”
“Em khoan nói đã, đàn ông có bản lĩnh hay không, tiền nhiều hay ít là tiêu chuẩn xét duyệt quan trọng. Tôi chỉ đang nhắc nhở em thôi, em đang đi theo một nhân sĩ thành công.” Hàn Tuấn sờ đầu vai cậu, bật cười: “Em lanh trí quá nên nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Lang híp mắt cười khẽ. Hai người sóng vai tiến lên. Trời mưa càng lớn, nước không kịp chảy xuống cống, đọng thành từng vũng từng vũng nước nông trên đường. Lâm Lang toan bước lên con đường đá ven đường, lại đột nhiên bị Hàn Tuấn túm lấy tay trái, cậu hơi kinh hãi, đỏ mặt rút tay ra: “Anh làm gì?”
“Bầu không khí như vầy thì nên nắm tay mới đúng.” Hắn nắm tay cậu không buông, tiếp tục châm dầu vào lửa: “Em nhìn đi, phía trước phía sau đều không có ai, em sợ cái gì? Khu này có tiếng là yên tĩnh, ai hơi đâu ra ngoài đi lung tung.”
Lâm Lang vẫn có vẻ không tình nguyện, nhưng không giãy giụa nữa. Hàn Tuấn móc lấy ngón tay cậu, mười ngón đan nhau, một mực nhìn cậu cười ngô nghê. Lâm Lang nuốt ngụm nước miếng, thì thầm: “Vậy... Vậy anh nhớ coi chừng người đó.”
“Không sao đâu, trời đang mưa mà, chúng ta lại che dù, người khác thấy cũng thế thôi.”
Tim Lâm Lang đập thình thịch, ngay cả lồng ngực cũng được sự thân thiết quang minh chính đại này sưởi ấm. Cậu khẽ gia tăng sức lực tại nơi cả hai giao nhau, hắn cảm nhận được phản ứng của cậu, nắm lại thật chặt. Hai người tay trong tay rẽ vào hẻm nhỏ, men theo con đường đá xanh đen đến bờ hồ. Lúc đi qua một cổng lớn trông như khu tập thể, con chó vàng nằm trước cổng đột ngột đứng lên, Lâm Lang sợ tới mức “ơ” một tiếng, trốn ra sau lưng Hàn Tuấn, khẩn trương nói: “Chó... Chó kìa!”
Hắn nhoẻn cười, ôm rịt lưng cậu, cười bảo: “Em sợ chó thế à, nó cũng đâu sủa em.”
Lâm Lang thấp tha thấp thỏm, núp sau lưng hắn bước qua thật nhanh, đi rồi mà vẫn chưa hết sợ hãi, ngoái đầu nói: “Có con không sủa vẫn cắn người, anh coi nó hung chưa kìa, đến giờ vẫn còn nhìn tụi mình!”
Hàn Tuấn quay lại nhìn, con chó săn to xác quả nhiên vẫn phấn chấn tinh thần, cách lớp lưới sắt nhìn chòng chọc bọn họ. Lâm Lang túm chặt tay hắn: “Hồi nhỏ em bị con chó nhà hàng xóm táp một phát, tới giờ trên cánh tay vẫn còn sẹo đây này.”
Hàn Tuấn sợ hết hồn, quay sang nhìn cậu: “Trên cánh tay? Sao tôi không thấy?”
“Tại anh không để ý thôi, em phải tiêm phòng mất mấy tháng đó, cứ nửa tháng lên thị trấn một lần, từ đó nhà tụi em không nuôi chó nữa, em nhác trông thấy chó là chân mềm rũ rồi.” Đoạn, Lâm Lang còn lấy làm may mắn: “Hên là anh không thích chó mèo gì, bằng không em chẳng ngại bắt anh không được nuôi đâu. Chó mèo có gì hay, mất vệ sinh, còn nguy hiểm nữa.”
Hàn Tuấn mỉm cười: “Đó là chó vùng quê, bây giờ chó của mấy nhà giàu trong thành phố còn quý hơn cả người, sao lại mất vệ sinh. Ngày xưa tôi cũng từng nuôi một con, hồi còn ở nhà cũ ấy, chó quân đội, thông minh lắm.”
“Sao giờ không nuôi nữa?”
“Nó chết nhiều năm rồi, chết già.”
“Vậy sao“. Lâm Lang cúi đầu, cậu vốn định nói tuy cậu không thích chó, nhưng nếu Hàn Tuấn thích thì cậu vẫn có thể chấp nhận: “Đúng là đáng tiếc.”
“Đúng vậy. Lúc ấy tôi còn đau lòng một trận.” Hắn tựa hồ có chút thương cảm: “Ngày bé tôi không mấy hòa đồng, chủ yếu chỉ chơi chung với nó.”
Lâm Lang “à” một tiếng, đi hai bước, tự dưng lại bật cười, toét miệng quay đầu đi. Hàn Tuấn cười, đẩy đẩy vai cậu: “Em cười cái gì?”
“Không có gì.” Nói đoạn, Lâm Lang lại cười dữ hơn.
“Còn cười nữa hả? Nói, đang suy nghĩ lung tung cái gì?”
“A!” Lâm Lang bỗng dừng chân, ra chiều kinh hỉ tột độ: “Anh nhìn kìa nhìn kìa, trên hồ có hai con vịt hoang!”
Hắn đẩy một phát: “Bớt giả bộ đi. Em còn chưa trả lời đâu.”
Mặt Lâm Lang không hề đổi sắc, tròn mắt nói: “Thành phố F bảo vệ môi trường tốt ghê, đâu cũng có vịt hoang.”
“...”
“Không khí tuyệt quá.”
“...”
Cuối cùng, Hàn Tuấn cũng không hỏi Lâm Lang cười cái gì, Lâm Lang hay nghĩ miên man, ý tưởng nảy ra trong đầu đôi khi cách xa chuyện trước mắt vạn dặm, chẳng biết cậu rốt cuộc nghĩ đến cái gì nữa.
Mấy bữa nay hai người làm hơi nhiều, cơ thể Lâm Lang có chút ăn không tiêu, hôm qua lại thiếu ngủ, cộng thêm ban ngày dằn xóc quá lâu, thành ra trên đường trở về, cậu dựa lên cửa sổ, bất tri bất giác ngủ mất. Một thoáng trước khi thiếp đi, cậu híp mắt, phảng phất thấy sắc trời càng thêm u ám, mưa nặng hạt hơn, cửa sổ mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy mỗi đèn xe lướt qua.
Sau đó, cậu mơ một giấc mộng đẹp mà bi thương, trong mơ chẳng hiểu vì sao Hàn Tuấn không cần cậu nữa, cậu cầm dù rượt theo xe Hàn Tuấn, chạy như điên trên con đường rợp bóng ngô đồng. Trên đường không một bóng người, cũng chẳng trông đến sắc trời, cả thế giới chìm trong tiếng mưa rơi ào ạt, ngã tư đường dài hun hút, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi.
Lúc cậu sắp chạy hết nổi, đột nhiên có người khẽ gọi tên cậu, cậu nghe ra là giọng Hàn Tuấn, cõi lòng chua xót, tỉnh giấc khỏi mộng mị, té ra Hàn Tuấn đang gọi cậu thật. Khóe mắt vẫn ươn ướt, nỗi khiếp sợ trong mơ chưa nguôi, cảm giác đau đớn chân thật xiết bao, như thể sớm muộn gì cũng xảy ra trong tương lai.
Cậu chẳng nghĩ ngợi gì, mở miệng hỏi ngay: “Hàn Tuấn, sau này anh sẽ không rời bỏ em chứ?”