Cổ Vô Song nắm chặt
hai quả đấm, bấm ngón tay tới mức trắng bệch, sau đó bắt đầu hung hăng
mắng họ Chân khốn kiếp kia, mắng từ tóc xuống đến chân.
Xuân Đào thấy nàng đột nhiên trầm mặc, bất an nhẹ nhàng lôi kéo nàng.
"Đại ca các ngươi đâu?" Cổ Vô Song không để ý, hỏi.
"Đại tẩu nhớ đại ca sao?"
Nhớ con quỷ! Con rùa đen rút đầu! Lại phái một đám tiểu đệ tới phá rối!
Sau khi phát tiết xong, giống như là đột nhiên cảm nhận được lo lắng của
Xuân Đào, nàng hít sâu một hơi, liền bắt đầu cưỡng ép mình tỉnh táo. Sau đó nhanh chóng làm rõ tất cả thế cục, cố gắng tìm ra biện pháp giải
quyết, cuối cùng híp mắt, mềm mại hỏi, "Những biên lai khác của Lâm công tử, cũng là hôm nay đến kỳ hạn sao?"
"À. . . . . ." Lâm Văn Thăng cười cười, "Chỉ là lo lắng đến lúc đó đại tẩu không cách nào giao hàng."
Ừm. . . . . .
Cổ Vô Song nhìn Lâm Văn Thăng, sau đó vừa nhìn hai người kia, hô hấp điều
chỉnh tâm tình đang xúc động, phát hiện từ lúc bắt đầu bọn người này
đang cố kích thích nàng. . . . . . Đột nhiên ý thức được mình mất khống
chế, phần lớn đến từ chính mâu thuẫn tâm tình với Chân Bất Phàm, tên kia không có ở đây thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy Cổ Vô Song càng thêm
tỉnh táo, bọn họ chính là muốn kích thích nàng, mới cố ý dẫn dụ nhiều
người như vậy tới xem náo nhiệt. Cho nên lúc mở miệng thêm lần nữa thì
ngữ điệu đã vững vàng, "Ta cho rằng, Lâm công tử tin tưởng Cổ gia chúng
ta, mới ký nhiều đơn đặt hàng như vậy. . . . . ." Tiếp đó bỗng nhiên
cười một tiếng, "Nếu đã ký rồi, công tử liền theo như ghi trên giấy
trắng mực đen đó, nên làm cái gì liền xử lý thế ấy."
Sau đó Cổ Vô Song nhìn vẻ mặt lo lắng của Tống chưởng quầy, ánh mắt mang theo trấn
an, lúc này mới vừa nhìn về phía Lâm Văn Thăng, "Bọn họ làm việc, ta tự
nhiên yên tâm."
Một câu nói đơn giản, liền trấn an được mấy người đang bất an.
Mọi người cũng vây ở bên cạnh, vễnh tai nghe nàng nói chuyện.
"Tống chưởng quầy, chuyện kế tiếp, liền giao cho ông rồi." Cổ Vô Song liếc ba người kia một cái, lại cùng Phó Hiểu Sinh ăn ý trao đổi ánh mắt.
Phó Hiểu Sinh thấy Tống chưởng quầy đang cảm thấy thẹn trong lòng vì chọc
phải phiền toái lớn như vậy, trên mặt có ưu tư, đột nhiên lại gần ông mở miệng, "Tống chưởng quầy lớn tuổi hơn ông chủ Cổ của chúng ta, kinh
nghiệm cũng nhiều hơn, tất nhiên còn phải học tập với ông rồi đúng
không?"
Thật ra thì Cổ Vô Song đang đứng ở một bên, nghe thế lại khẽ mỉm cười, giống như là cam chịu.
"Nếu đại tẩu đã nói như vậy, ta liền yên tâm." Lâm Văn Thăng thoáng dừng
lại, chân mày thu lại làm như đang suy nghĩ, tiếp đó cong khóe miệng,
nhìn về phía Tống chưởng quầy kia, "Mời ——"
Nhìn ra được Tống
chưởng quầy đang cảm động, thấy ông ấy đột nhiên theo quán tính bày ra
gương mặt tươi cười, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, "Vị công tử này, vải vóc của chi nhánh bán ra có vấn đề, nhưng tuyệt không phải 721 cuộn."
"Hả?"
"Bông vải tháng trước được đưa vào, cửa hàng có một thói quen, phía trong cùng của mỗi cuộn vải, đều có ký hiệu, để
dễ dàng ghi vào sổ sách, vải vóc tháng này được ghi vào sổ có chừng 209 cuộn, còn lại, đều là của tháng trước, chất lượng là tuyệt không vấn
đề."
"Hả?"
"Nếu không tin, khách quan có thể tùy ý cầm một cuộn lên, xem một chút phía trong cùng, có một ký hiệu nhỏ hay không?"
"Thần kỳ như vậy?" Trương Ngũ Kinh lại thật sự tiến tới cầm một cuộn, "Ở đâu?"
Chưởng quầy tiến lên chỉ dẫn.
"Mẹ nó, thật đúng là có!" Trương Ngũ Kinh nhún nhún vai.
"Chỉ là. . . . . ." Tống chưởng quầy đột nhiên nhìn bọn họ, "Khách quan này, một bên cùng chúng ta đạt thành hiệp nghị, một bên khác lại đặc biệt
cho người thu mua vải vóc của chúng ta—— không biết. . . . . ." Ông đặc
biệt nói lớn tiếng, "Khách quan. . . . . .Có mục đích gì?"
"A,
chỉ là nghe đồn cửa tiệm Cổ gia các ngươi sắp đóng cửa, để ngừa ngộ nhỡ
thôi." Lâm Văn Thăng cũng không gấp, giống như là tuyệt không ngoài ý
muốn, "Nguyên nhân chủ yếu nhất, ta muốn đại tẩu rõ ràng ——" Lại đem tầm mắt đối mặt với Cổ Vô Song.
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Tiểu thư nhà ta cùng Chân công tử kia, còn chưa có bái đường!" Xuân Đào thấy hắn một câu đại tẩu hai câu đại tẩu, gấp gáp, khi trở về còn nghe nói
có người cầu hôn tiểu thư!
"Vậy sao?" Lâm Văn Thăng cười yếu ớt,
"Nhưng ngày đó ở trong Giai Uyển, mấy người chúng ta chính tai nghe đại
tẩu nói muốn gả cho đại ca. Cái này không phải là. . . . . ." Lâm Văn
Thăng đột nhiên chỉ chỉ mấy xe vải vóc sau lưng, đột nhiên thay đổi nói, "Còn đây là sính lễ."
". . . . . ." Cổ Vô Song nheo mắt lại.
"Tiền đặt cọc đã giao, còn lại tiền hàng, sẽ được đưa đến."
Trương Ngũ Kinh tùy tiện cười một tiếng, "Đại tẩu, ta xem tỷ nên thuận theo thôi!"
Lưu Đại đột nhiên mở miệng, tiếng nói giống như chuông ngân vang, "Đến rồi!"
Nguyên bản là đường phố không rộng, vốn là đầy ắp người, mà nay cứng rắn
nhường ra một lối đi, một cái đội ngũ, từ bên kia chậm rãi mà đi vào.
Tiếng vó ngựa vững vàng đạp trên mặt đất, người cầm đầu, dáng người anh tuấn, một thân áo choàng đen, thật dài thắt ở đầu vai, cưỡi ngựa thong thả đi về phía trước, gió thổi áo choàng động, rất có tư thế oai hùng. Người
này trời sinh mang theo cảm giác áp bức, làm cho người ta không tự chủ
ngừng thở, không thể nào di dời được ánh mắt.
Vậy mà nam tử kia,
mắt ưng lạnh như băng, giống như từ nơi xa khóa chặt mục tiêu, không
nghiêng không lệch, lạnh lùng mà sắc bén.
Từ từ, theo người nào đó đến gần, mọi người cũng phân biệt rõ ánh mắt của hắn khóa chặt là ở đâu ——
Rõ ràng chính là Cổ Vô Song!
Trương Tứ Thư cũng cưỡi một con bạch mã, đi theo phía sau.
Còn phía sau, không phải vải vóc, mà là gánh từng rương một, thanh thế to lớn, khiến mọi người xôn xao.
Cho dù là Phó Hiểu Sinh, cũng sờ sờ vào bộ ria mép, sau đó liếc trộm Cổ Vô
Song một cái, coi như là hiểu mục đích những người này, cũng đại khái
đoán được nguyên nhân gây ra chuyện này.
Chỉ là, đã đến giai đoạn đàm hôn luận gả rồi sao?
Phó Hiểu Sinh khẽ nhếch khóe miệng, nhạy bén cảm nhận được Cổ Vô Song trong nháy mắt căng thẳng, xem ra, là đụng phải đối thủ.
Cổ Vô Song không nói tiếng nào nhìn Chân Bất Phàm đến gần, chỉ cảm thấy toàn thân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Sau đó nắm chặt quả đấm, tự nói với mình hôm nay là ở trên địa bàn của
mình, không cần sợ hắn, tiếp đó nặn ra nụ cười, vẫn không nói như cũ,
còn quyết định lấy bất biến ứng vạn biến*.
(*Lấy bất biến ứng vạn
biến: có thể hiểu là lấy cái không thay đổi ứng phó cái thay đổi và ý
của câu này là: khi làm việc phải quan sát kĩ)
Con ngựa kia vừa lúc đi tới đằng trước mọi người, giống như có ý tứ tự chủ, liền dừng lại.
Từ ngoài đường đi vào bố trang, có hai bậc thang, vì vậy Cổ Vô Song đứng ở trên, vốn là có chút mùi vị nhìn từ trên cao xuống, vậy mà một tuấn mã, khí tràng lúc này chuyển đổi, hơn nữa thân thể Cổ Vô Song vốn đã lộ vẻ
nhỏ bé, khách quan so sánh, ngựa đen áo choàng đen kia, ngay cả ánh mắt
của nam nhân cũng đen không thấy đáy, khí thế này trấn áp nghìn quân.
Cái gì cũng đen, Cổ Vô Song âm thầm nghĩ, cũng chỉ là một khối than mà thôi!
Chân Bất Phàm cũng không nói, không nói một lời nhìn Cổ Vô Song, cũng không
quá mức áp bức, chỉ là Cổ Vô Song cũng cảm nhận được trong tầm mắt kia
có chút nóng rực, nàng phải bất đắc dĩ dời đi tầm mắt, quét qua môi mỏng của hắn, không tự chủ được lại nghĩ tới nụ hôn hôm đó, chợt cảm thấy
miệng có chút đắng lưỡi khô, thần kinh hơi căng thẳng.
Hắn thật sự đuổi đến Nhữ An rồi!
Nàng cũng chỉ trở lại mới mấy ngày, vốn cho là. . . . . . Đời này cũng không cần gặp hắn thêm lần nữa!
Sau đó Chân Bất Phàm từ trên xuống dưới liếc nhìn nàng, giống như tuấn mã
nhận thấy được cái gì, hơi dịch chuyển, nghe hắn trầm giọng: "Đã lâu
không gặp. . . . . ."
Sau đó đang lúc nàng bỗng dưng ngẩng cao đầu chống lại tầm mắt của hắn, thấy hắn nói to tên của nàng ——
"Cổ Vô Song."
"Cổ Vô Song."
Một câu thôi, hai người trầm mặc, nhìn nhau không nói gì.
Vẫn nhìn nhau. . . . . . Cổ của Cổ Vô Song có chút đau đầu. . . . . . Đoán chừng là thần kinh căng thẳng gây ra.
Nàng khẽ cúi đầu, liếc mắt nhìn tuấn mã lặn lội vượt qua ngàn dặm cũng không lộ vẻ mỏi mệt, làm ra quyết định, lúc này ngẩng đầu hướng hắn nâng cao
khóe miệng, nói, "Không bằng không thấy." Tiếp đó nháy mắt ra dấu cho
Phó Hiểu Sinh, gọn gàng xoay người đi vào trong.
Khụ. . . . . . Người không thấy nữa. . . . .
Không khí trong nháy mắt hơi có vẻ đông lại.
Chân Bất Phàm nhíu chân mày, giọng nói mang theo mấy phần uy hiếp, "Ra ngoài."
Vừa nói ra, tuấn mã có vẻ có chút nóng nảy, chắc là do thủy thổ khí hậu khác biệt, có chút ảnh hưởng đến cảm xúc của nó.
Phó Hiểu Sinh hắng giọng, biết là thời điểm nên ra sân, một bên bước ra,
vượt qua ngăn ở trước cửa tiệm, chân mày bí mật mang theo hứng thú khẽ
mỉm cười, chắp tay một cái, "Tại hạ Phó Hiểu Sinh, gặp qua chư vị." Sau
đó giống như là chắc chắn đối phương sẽ không đáp lời, ngay sau đó tự
quen thuộc cười nói, "Tuy nói lần đầu gặp nhau, nhưng vẫn là không mời,
có thể để cho Phó mỗ ——Biết chuyện gì xảy ra không?"
Ban đầu Cổ Vô Song chỉ nói nhận người, không nghĩ tới lại bỏ sót chuyện xưa đặc sắc như vậy.
Hắn lại không có tham dự trong đó nữa, đáng tiếc quá đáng tiếc mà.
"Thân phận của ngươi là gì?" Trương Ngũ Kinh thấy thậm chí có nam nhân ra mặt nói chuyện thay Cổ Vô Song, giọng nói mang theo tức giận.
Phó
Hiểu Sinh theo thói quen sờ sờ bộ ria mép, "Không liên quan tới ngươi."
Cũng là hạng người không biết trời cao đất rộng, lại từ từ nói, “Ta cùng Cổ cô nương. . . . . . Chính là đại tẩu trong miệng các ngươi—— giao
tình không nhỏ, quan hệ thân mật, tình cảm không giống bình thường. . . . . .Ối!!" Hắn bỗng dưng nghiêng người né tránh, mặt thoáng chạm qua ám
khí đang đánh tới, cố làm kinh ngạc trợn to hai mắt, "Mạnh bạo vậy sao?" Ngay sau đó lui một bước vào trong tiệm, sờ sờ ngực nói câu hơi sợ,
liền nói to, "Tống chưởng quầy, đóng cửa!"
Trương Ngũ Kinh thấy bị người cợt nhã, rất là khó chịu, liền định đi tới dạy dỗ một phen.
Lâm Văn Thăng nhìn ra người này cũng không phải là nhân vật bình thường, ý
bảo Trương Ngũ Kinh bình tĩnh chớ nóng, nhìn Chân Bất Phàm chờ chỉ thị.
Mà tầm mắt của Chân Bất Phàm từ đầu đến cuối đều dừng lại tại nơi nào đấy, không rõ chân tướng, thậm chí có loại ánh mắt sáng quắc xuyên qua
tường.
Sau đó Chân Bất Phàm mới chậm rãi nhìn Phó Hiểu Sinh, quan sát một phen, bởi vì nàng lâm trận bỏ chạy mà sinh ra không vui, giọng
nói mang theo dứt khoát, "Hạ sính."
Hai chữ, như phá vỡ bầu trời, mọi người xôn xao, tiếng ồn ào lớn khó ổn định.
"Hừm, dùng của Cổ phủ, cưới nữ nhân Cổ phủ, công tử có quá không thành ý rồi
hay không?" Phó Hiểu Sinh cũng không thật sự đóng cửa thả chó, mà là
nhìn một chút từng đống gì đó phía sau hắn, nhún nhún vai, "Cô nương nhà ta, sợ rằng không vui vẻ."
"Cái gì nhà ngươi nhà ngươi, đại tẩu
gả tới đây, chính là người của Chân gia!" Không thể động quả đấm đã bất
mãn rồi, tất nhiên phải mở miệng tỏ rõ bất mãn.
"Này từ đầu đến
cuối, cô nương nhà chúng ta, đều không gật đầu." Phó Hiểu Sinh cùng hắn
đối nghịch, mở miệng một tiếng nhà chúng ta, lại vuốt ria mép cợt nhã,
"Nghĩ đến hẳn là chó không cắn người, trong ngày thường phải sủa gâu gâu hai tiếng vui mừng mới được."
"Ngươi là thứ gì?!" Trương Ngũ Kinh rõ ràng nổi giận, nhìn Lưu Đại một cái, mắt thấy liền muốn xắn tay áo.
"Ngươi thật đáng đánh, lúc đầu nên để cho Cổ cô nương chúng ta cho ta chữa
thương đi. . . . . ." Vừa dứt lời, Phó Hiểu Sinh lại nghiêng người một
bên, song lần này người xuất thủ hiển nhiên không có cho hắn cơ hội né
tránh, một cái kim ngân xẹt qua gương mặt của hắn ——
Chống lại ánh mắt ưng lạnh như băng của Chân Bất Phàm.
Phó Hiểu Sinh sờ sờ vết thương trên gò má, sau đó hơi thu lại ý chơi đùa,
mới tỉ mỉ quan sát Chân Bất Phàm một phen, tất nhiên không có chút nào
chịu lui bước.
Phó Hiểu Sinh nhếch khóe miệng, thức thời híp mắt, nhất thời xoay mặt hướng bên trong kêu, "Vô Song cô nương, tướng công
nhà ngươi đánh người rồi!"
Có lúc nam nhân còn trực tiếp hơn nữ
nhân, hơn nữa đã gặp nhiều người, trực giác dĩ nhiên là chính xác, chỉ
hơi nhìn một mắt ——lúc này Phó Hiểu Sinh quyết định, nam nhân này. . . . . . Nên để cho Cổ Vô Song tự mình ứng phó.
Chỉ là, câu trả lời bên trong là im lặng.
Thân thể Phó Hiểu Sinh nghiêng về phía sau, hướng trong điếm nhìn một chút,
sau đó đứng thẳng không nói gì nhìn sang Chân Bất Phàm, hơi ngẩn ra.
Bỗng dưng nhíu mày, vui vẻ! Hướng về phía Chân Bất Phàm cảm khái nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngươi lợi hại!"
Bởi vì, Cổ cô nương chạy từ cửa sau.
Không ngờ được biết nàng lâu như vậy, lại còn giữ một thủ đoạn như vậy.
Sau đó nhìn nam tử trước mắt một chút bỗng dưng trong mắt ngưng tụ tức
giận, Vô Song cô nương, ngươi vẫn là nên tự cầu nhiều phúc đi.
**
Đại trượng phu co được dãn được, huống chi, nàng chỉ là một nữ tử.
Mọi người đều tụ tập phía trước xem náo nhiệt, cho nên lúc đi, không người nào phát hiện.
Cổ Vô Song mím môi bỏ chạy, sở dĩ quyết định rời đi, cũng là một phen suy
nghĩ tường tận, thứ nhất nàng không có thói quen ở trước mặt mọi người
biểu diễn, thứ hai nàng vô cùng không thích loại cảm giác bất đắc dĩ
này, thứ ba đối phương rõ ràng ỷ người đông thế mạnh.
Chậc, tại sao hắn lại coi chỗ này như là địa bàn của hắn vậy?
Tài Đại Khí Thô khốn kiếp, bỏ vốn hại người, cộng thêm hắn nơi nơi hiển lộ
chấp nhất, tuyệt đối là đối tượng khó giải quyết, cũng không biết Phó
Hiểu Sinh có thể ứng phó bao lâu, nhíu nhíu mày, cảm thấy trở về Cổ phủ
không ổn, nhất thời dừng bước chân.
Xuân Đào vốn là theo sát ở
sau lưng Cổ Vô Song, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau, tiểu thư đột
nhiên dừng lại, liền đụng vào tiểu thư, sờ đầu một cái, vội vàng nhìn
tiểu thư có gì đáng ngại không.
Thành thật mà nói, trong lòng
Xuân Đào có chút lo lắng, Chân công tử làm ra trận chiến lớn như vậy,
tiểu thư lại tạm thời bỏ chạy, chuyện này khẳng định còn có đoạn sau,
hơn nữa lần này thật đúng là khiến cho Tống chưởng quầy hoảng sợ rồi,
ừm. . . . . . Trong lòng nhất thời có loại dự cảm chẳng lành.
Không biết tiểu thư có đối sách hay không. . . . . .
"Xuân Đào, ngươi trở về một chuyến, nói cho đệ ta biết ta sẽ ở bên ngoài,
đừng lo. Sau đó ngươi thu thập vài món đồ nữ trang đi biệt uyển Liệu Hoa Sơn, ta sẽ cùng ngươi liên lạc. Cẩn thận một chút, đừng để người khác
phát hiện."
"Tiểu thư đây là?"
"Không cần quan tâm." Cổ Vô Song dừng một chút, "Ta phải đi trước, ngươi ở đây không tiện."
Cổ Vô Song liền nhấc váy áo, đi về phía trước, hướng thành phồn hoa nhất mà đi tới.
**
Thành Nhữ An ở phương Bắc, là thành buôn bán số một số hai, người người cơm áo không lo.
Bởi vì là thành giàu có, sợ quan không thanh liêm, cho nên đặc biệt cho
phép quan do dân đề cử, sau đó thương ủy sẽ bỏ phiếu biểu quyết, cái này đã thành quy tắc ngầm ở Thành Nhữ An, cho nên mấy mùa xuân thu, nhất
phái An Nhạc thành Nhữ An, chuyện trộm cướp lừa gạt xảy ra cực ít, một
vài tên ăn mày lưu lạc đến đây cũng có thể sống sung sướng tựa như thần
tiên.
Ăn uống no đủ, bên cạnh lại có tiền, tự nhiên cũng sẽ tìm
một số chuyện vui, nghe tiểu khúc, hoặc tìm mỹ nhân tiếp rượu mua vui
một phen, Pháo Hoa Lâu trong thành này, chính là nơi tốt nhất cho bọn họ chọn. Pháo Hoa Lâu tìm mọi cách làm cho người mơ màng, lại định ra quy
củ bán nghệ không bán thân, lại có thể gây ra tiếng vang lớn trong thành mỗi ngày đều vui vẻ ồn ào, đứng vững vàng không ngã trong Thành Nhữ An.
Tú bà của Pháo Hoa Lâu, người ta gọi là Tưởng tam nương.
Nói đến Tưởng tam nương này cũng là nhân vật truyện kỳ, nghe nói người này
gả qua ba lượt, một chết, một chạy, một từ hôn, năm năm trước đột nhiên
mang theo một đám mỹ nhân mở ra Pháo Hoa Lâu, mấy năm tiễn đưa nghênh
đón, đã am hiểu sâu tâm lý của nam nhân, được xưng không có nàng thì nam nhân không được.
Nhưng người nào cũng không biết, tú bà Tưởng
tam nương của Pháo Hoa Lâu, cùng Cổ Vô Song là bạn khuê phòng. Pháo Hoa
Lâu này, Cổ Vô Song cũng coi như là nửa ông chủ, cấp bậc lễ nghĩa của
nàng, phần lớn đều được Tưởng tam nương dạy.
Chỉ là hai người ngày thường cực ít gặp nhau, dù sao đều bận rộn, cũng đều là thanh danh không tốt.
Cổ Vô Song chuyến này, chính là muốn hướng nàng học hỏi kinh nghiệm. Dù
sao dã nam nhân Chân Bất Phàm kia, tiền nhiều sức lớn, cố tình đầu óc
không tốt, cộng thêm Lâm Văn Thăng và Trương Tứ Thư cũng là người biết
suy nghĩ, còn có Tiền Quân Bảo không rõ lai lịch.
Quẹo mấy cái ngã rẽ, lén lút từ cửa sau vào Pháo Hoa Lâu.
Mấy ngày này, nàng liền đợi tại nơi này, không tin hắn tìm được nàng!