Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Như hình với bóng




Lúc xe ngựa đi vào thành Nhữ An, Cổ Vô Song không có cảm giác gì đặc biệt.

Có lẽ là vì đi đường xa nên mệt mỏi, cho đến khi Xuân Đào hết vẻ mệt mỏi hưng phấn nhảy xuống xe, sau đó nắm tay một đám nha đầu nhảy nhót loạn lên, Cổ Vô Song mới tìm được cảm giác về nhà.

Ừm. . . . . .

Quả thật mệt mỏi.

Mỗi người Cổ phủ đều rất cố gắng làm việc, dùng lời Cổ Vô Song đã nói, không tốn tiền nuôi người rảnh rỗi. Cho nên vừa về tới bên trong phủ, liền được hầu hạ thoải mái dễ chịu.

Cổ Vô Song ngày trước cũng chịu qua cuộc sống khổ cực, cho nên thường thông cảm cho đám hạ nhân, vì nàng tích lũy nhân tâm. Lần này trở về, gần như trên mặt mọi người đều hưng phấn, thật quá nể mặt nàng mà.

Cũng không khỏi không nói một chút bản lãnh của Phó Hiểu Sinh, lúc nàng không có ở đây, đã lo liệu rất thỏa đáng, vì vậy lại để cho nàng hưởng thụ cảm giác làm người rỗi rãnh . . . . . .

Quả nhiên, vẫn còn có chút trống rỗng.

Chỉ là trải qua chuyện của Chân Bất Phàm, hăng hái lập gia đình của nàng đã giảm thấp. Vậy mà vẫn có người tới cửa cầu hôn, vả lại đối phương còn là một người có điều kiện không kém, ít nhất danh tiếng tốt hơn Chân Bất Phàm rất nhiều. . . . . . Nhưng lại thấy không sao cả.

Lần thứ nhất trải qua đủ để chứng minh, người kia, là người đứng vững ở trên chính địa bàn của mình. Cho nên cũng không quản có phải đối tượng là cô nương lỡ thì hay không, Cổ Vô Song để cho Phó Hiểu Sinh truyền lời, nói trước tiên đưa người tới xem một chút.

Chọc cho cả đám nha đầu gã sai vặt nghe mà toát mồ hôi hột.

Nói tóm lại, Cổ Vô Song lại trở về những ngày không lo lắng giống trước đây.

Hôm nay cùng phu nhân nhà này đánh một ván bài, ngày mai cùng tiểu thư nhà kia uống chút trà, ngày mốt cùng thương nhân Thành Tây nghe một chút tiểu khúc*, cũng không có việc gì lại đi dạo quanh thành Nhữ An, chuyện lập gia đình cũng lười nhắc lại, nhân tiện quên luôn những chuyện trôi qua hai tháng ở thành Vanh Đường.

(*Tiểu khúc: những ca khúc đơn giản vui vẻ)

Lại nói buôn bán hai mùa, tất nhiên cũng có lỗ lãi.

Dù sao Cổ Vô Song cũng là người làm ăn, mặc dù tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, nhưng chi nhánh ở thành Nam còn xảy ra một chút vấn đề.

Trước đó vài ngày, thời điểm cửa hàng vừa mở thì có một người tới, mua tất cả vải vóc bên trong cửa hàng, cũng hạ đơn đặt hàng, dự định mua 300 vải vóc, nói là năm ngày sau sẽ đến lấy hàng.

Chưởng quầy ở chi nhánh thấy có đại khách, cân nhắc xong vui vẻ đáp ứng.

Sự tình ngay sau đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Không biết được vì sao, sau ngày đầu tiên tán khách* chợt nhiều lên, một khi tới cửa phần lớn đều thắng lợi trở về, một ngày sau, hàng tích trữ đã ít đi hơn phân nửa.

(*Tán khách: những kháchh hàng mua với số lượng ít)

Chưởng quầy ở chi nhánh suy nghĩ, liền cho bố phường* làm suốt đêm không nghỉ, vậy mà ngày thứ hai khách lại tăng không giảm, hàng nằm ở trên kệ, cũng không thể chặn khách ở ngoài cửa được. . . . . . Buổi tối vào kho hàng xem một chút, chưởng quầy cảm giác có chuyện kỳ quặc, thời điểm ở ngày thứ ba khống chế số lượng bán vải vóc, nói cho chi nhánh khác tạm trữ hàng. Nhưng ngay tại đêm đó, đầu tiên là chuyện các chi nhánh có nhiều khách vào mua với số lượng lớn, tất cả hàng tích trữ trong các chi nhánh đều không còn lại mấy, trở lại bố phường, báo là nguyên liệu chưa đủ.

(*Bố phường: nơi sản xuất vải thời cổ đại)

Ngày kế, không ngờ lại có một thương nhân truyền ra tin đồn bất thiện. Rất nhiều người tới cửa đều nói là có nghe một lời đồn "Có một Cổ bố trang nào đó sắp đóng cửa, vì không kịp giao hàng".

Chưởng quầy mệt mỏi ứng phó, dù sao đã dính đến vấn đề danh dự của thương nhân, nhận thấy được sự tình đã nghiêm trọng.

Chỉ là, sau khi Cổ Vô Song biết được chuyện, hiểu rõ toàn bộ thế cục, thì mắt thấy cách ngày giao hàng, chỉ còn một ngày.

**********

"Chuyện này tuyệt đối là có người cố ý."

Hoàng hôn ngày hôm đó, ở đại sảnh Cổ phủ tụ tập vô số quản sự ở các chi nhánh, chỉ thấy mọi người oán giận.

Cổ Vô Song im lặng không lên tiếng nghe mọi người nghị luận, vừa nghe chưởng quầy của chi nhánh Thành Tây nói, "Chuyện này nên trách ta, tờ đơn đặt hàng lớn như vậy, mà không lưu tâm, xảy ra chuyện còn cho là mình có thể giải quyết, không kịp thời xin chỉ thị."

Cổ Vô Song nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tống chưởng quầy không cần tự trách, chuyện này đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, ngươi xử lý cũng thích đáng." Dù sao cũng là nàng ủy quyền xuống phía dưới. Dùng người thì không nên nghi ngờ người đạo lý này, nàng hiểu.

Chính là đứng lên, nhìn Phó Hiểu Sinh một cái, hỏi, "Mấy ngày nay, trong thành Nhữ An có thương nhân vùng khác tiến vào không?"

Phó Hiểu Sinh lắc đầu một cái, "Cũng không nghe nói. Mặc dù có, cũng chỉ là mua bán nhỏ, không đủ gây bất lợi."

"À?" Cổ Vô Song khẽ nâng khóe miệng lên, "Cái này thì kỳ quái. . . . . ." Nàng nhìn người trước mặt, thần sắc cũng không hốt hoảng, "Nếu là cùng ta có mối hận cũ, vì sao không thừa dịp lúc ta đi ra ngoài mà xuống tay? Lại chọn sau khi ta trở về, tại sao lúc trước lại không phát hiện nửa điểm động tĩnh?"

Nàng híp mắt, nụ cười mang theo chút đùa giỡn, thật ra thì nàng ở thành Nhữ An, người quen thuộc nàng đều biết, nàng cho tới bây giờ chính là ăn cơm của nhiều gia đình, nếu là hướng mũi nhọn vào nàng, cũng sẽ không rung chuyển đến cây đại thụ chân chính.

Cho nên thương gia chân chính, phần lớn nguyện ý cùng nàng hợp tác, ngược lại có thể hợp tác mở đường dây buôn bán.

Huống chi hôm trước, nàng còn tưởng rằng con người mình không tệ đấy. . . . . .

Chỉ là chuyện này rõ ràng nhằm vào nàng mà đến, nhất thời cũng không nhớ ra nguyên do.

Ừm, phàm là thương gia coi trọng nhất đúng là danh dự. . . . . . Cổ Vô Song lại mở miệng, "Việc cấp bách, là bảo đảm ngày mốt có thể giao hàng đúng thời gian. Tống chưởng quầy, ngươi có thể cùng hai nhà Kim, Trần bố trang liên lạc qua hay không?"

"Hôm nay vải dùng bên trong thành là vải bông, đều là do Huyện Hoài An cung ứng, chỉ là tháng trước trời giáng mưa rào, khiến cho sản lượng đều giảm bớt. Chỉ là trước đó vài ngày ta đã hỏi bố phường, ứng phó 500 cuộn là không có vấn đề, cộng thêm vải vóc trong kho hàng, xác nhận đủ để ứng phó, ta mới dám đón lấy việc buôn bán này. Không nghĩ tới mới mấy ngày này, bông vải ở các chi nhánh dư lại không bao nhiêu!"

Thái chưởng quầy thành Bắc đột nhiên cau chân mày lại, nói, "Khó trách sinh ý ở các chi nhánh chúng ta đột nhiên tăng mạnh, sau bảy tám ngày, một ngày đều bán hơn mười cuộn, cộng thêm hai ngày nay. . . . . .Mẹ nó, thì ra là có người cố ý an bài!"

"Không biết là người phương nào gây nên, lại tài đại khí thô như thế?"

(* Tài đại khí thô là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.

"Cũng không hiểu là có mục đích gì!"

"Còn không rõ ràng sao? Đối phương là muốn cho chúng ta mất sạch danh dự!"

". . . . . ."

Có người náo loạn lên, Cổ Vô Song vẫn không trả lời, mà là nhẹ nhàng nhìn Phó Hiểu Sinh hỏi, "Phó sư gia, trong thành gần đây. . . . . . Có người bán ra vải vóc không?"

Phó Hiểu Sinh vuốt ria mép, lải nhải nói, "Ta lúc trước cũng cho là như vậy, dù sao nhiều vải vóc như vậy kiếm chỗ giữ cũng là vấn đề. Cho nên ta đoán là có người muốn từ bên trong vơ vét một số lớn, thật ra thì cũng thường chuẩn bị tiền, chỉ là sáng nay ta đã sai người đi ra ngoài nghe ngóng, vẫn chưa có người có hành động."

Cổ Vô Song cúi đầu như có điều suy nghĩ, đi đến gần Phó Hiểu Sinh, kê vào lỗ tai hắn, "Ngươi âm thầm tra một chút hướng đi của vải vóc."

Phó Hiểu Sinh gật đầu một cái, ý bảo đi trước một bước.

"Như vậy. . . . . ." Cổ Vô Song trở về chỗ ngồi ngồi, nghĩ một chút, chậm rãi nói, "Ngày mai các vị phát ra thông báo trong thành, nói bởi vì lúc trước mưa to, chất lượng bông vải có kém hơn ngày trước, nói xin lỗi. Cho nên chỗ vải vóc tháng này, sẽ hoàn lại tất cả số tiền, nhưng phải đăng ký ghi tên lại, còn được tặng miễn phí một cuộn vải mới khi nào hàng về tới. Dựa vào tên được ghi tên trong sổ sách, đều tặng một cuộn vải mới. Hơn nữa, bởi vì có vấn đề, cho nên dừng bán tất cả vải vóc, tất cả đơn đặt hàng chưa giao hàng tạm ngừng giao tiếp, khi nào hàng mới tới, cam kết hoàn trả lại tất cả, hoặc tăng thêm vải vóc."

Nàng suy nghĩ, "Đúng rồi. . . . . . Mấy ngày nay đồng ý buôn bán nhỏ lẻ, nếu có người mang theo đại lượng vải vóc tới cửa, nhớ lưu lại người nọ, ta đi gặp qua." Dứt lời nhìn mọi người xung quanh một vòng, cười nhạt một tiếng, "Đều hiểu rồi chưa?"

Mấy người đang ngồi hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ xem ý trong lời nói của nàng. . . . . . Không sai! Đây cũng là biện pháp có thể xem là quang minh chính đại hoãn lại kỳ hạn giao hàng. . . . . .

Chỉ là. . . . . . Không duyên cớ bị người cắn một phát, thật là không cam lòng!

Lại có một người nói, "Nếu là đối phương nói không để ý, nhất định lấy ra đơn hàng thì sao?"

Cổ Vô Song cười một tiếng, "Không thể, đây là nguyên tắc."

Uống một ngụm trà, Cổ Vô Song dương dương khóe miệng, thật không có quá đa tâm. Dù sao nàng đang muốn đưa tơ lụa phương Nam vào . . . . . . Tặng miễn phí, cũng xem là một biện pháp.

Ngược lại. . . . . . Cổ Vô Song khẽ cau mày, nếu người nọ thật là vì nàng mà đến, kế này không được chắc chắn sẽ tiến hành thêm kế nữa, nàng ở ngoài sáng địch ở trong tối, xem ra sau này phải đề phòng nhiều.

Chỉ là Cổ Vô Song cũng không biết vì sao, trong lòng có chút hưng phấn.

Mà nàng cũng không nghĩ ra, vì sao người nọ cố ý giữ lại năm ngày cho nàng? Đêm dài lắm mộng, chuyện này kéo càng lâu càng dễ dàng có biến cố, đối phương nên hiểu mới phải, sao lại. . . . . .

Chỉ là, không phải hắn nói năm ngày sau nhận hàng sao?

Nói không chừng có thể. . . . .

Thôi, cũng chỉ có thể binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.

Mọi người liền tiến hành theo cách nói của Cổ Vô Song, đầu tiên là các chưởng quầy dừng lại việc bán hàng, đưa ra tuyên bố, tiến hành đăng ký trả lại hàng.

Vào một buổi sáng nào đó, lời tuyến bố của một thương nhân nào đó cũng được truyền ra, mọi người đều biết. Vậy mà chuyện này quả nhiên giống như Cổ Vô Song dự đoán, người trả lại hàng cũng không quá nhiều.

Phó Hiểu Sinh cũng theo Cổ Vô Song phân phó, triển khai bí mật tìm kiếm ở trong thành Nhữ An, dù sao một lượng lớn vải vóc, không thể nào trong một ngày mà biến mất, làm hắn cảm thấy rất buồn bực . . . . . Lấy tai mắt của hắn ở Thành Nhữ An, lại không tìm được.

Những vải vóc kia lại có thể ngay dưới ánh mắt của hắn biến mất.

Lần này càng cảm thấy đối phương đến đây, càng suy nghĩ, càng cảm thấy chuyện ngày mai sẽ không đơn giản như vậy, nhanh đi về cùng Cổ Vô Song thương lượng kế sách để đối phó thôi.

Nhưng mà ngay lúc này thì có thể có đối sách gì nữa? Không phải là lấy tĩnh chế động, dùng khoẻ ứng mệt*. (dùng khỏe ứng mệt là đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công)

Cổ Vô Song đã sớm điều chỉnh tâm tình nằm ngủ rồi, ngày thứ hai quả nhiên dậy thật sớm, tắm một cái cho thoải mái, phải đi tham gia ký thỏa thuận giao hàng ở chi nhánh.

Không biết là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, đúng lúc, trong cửa hàng có chừng hai ba con mèo nhỏ, người trả lại hàng cũng không nhiều.

Ước chừng là cả chưởng quầy và gã sai vặt đều không có mở miệng, làm cho không khí trừ trầm mặc còn hơi áp lực, thỉnh thoảng có một trận gió thổi qua trước cửa, thậm chí lộ vẻ tiêu điều.

Xuân Đào thấy tiểu thư nhà nàng rất bình tĩnh, cũng thả lỏng, trước kia nghe người kể chuyện ở quán trà, cao thủ so chiêu đều là dáng vẻ như vậy!

Cửa hàng không có buôn bán, Cổ Vô Song cũng không trò chuyện cứ đợi như vậy, vừa vặn Phó Hiểu Sinh cũng ở đây, nói Xuân Đào chuẩn bị bàn cờ, thản nhiên đánh cờ.

Chỉ còn nghe tiếng quân cờ thả xuống bàn cờ trong không khí, thời gian cứ lẳng lặng mà trôi qua.

Đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng huyên náo, rộn ràng, sau đó thì có một đám người, chạy vội đến trước cửa tiệm, rõ ràng chính là một bộ dạng xem náo nhiệt.

Trong lòng Xuân Đào cũng ngứa khó nhịn, chỉ là tiểu thư vẫn còn cầm bạc trắng suy nghĩ, chỉ đành phải ngoan ngoãn hầu ở bên người nàng. Ánh mắt lại nhìn bên ngoài, tò mò muốn chết.

Sau đó tiếng huyên náo kia càng đến gần hơn, còn có tiếng động đặc thù của một chiếc xe gỗ, hơn nữa cảm thấy đội ngũ kia rất là nhiều người.

Gã sai vặt đang canh bên ngoài cửa đột nhiên kêu lên, "Chưởng quầy, chính là vị khách ngày đó!"

Cổ Vô Song lúc này mới hé mắt nhìn bên ngoài một chút, sau đó xoay người lại "cạch" một tiếng để xuống một quân cờ, đột nhiên cười cười, "Phó sư gia, ngươi thua."

Phó Hiểu Sinh không thèm để ý liếc nhìn bàn cờ, sau đó nhìn nàng, "Ván cờ này, chưa định thắng thua."

Cổ Vô Song sửa lại áo một chút đứng lên, lúc này mới bước ra ngoài cửa, vậy mà vừa mới đứng trước cửa, mới phát hiện. . . . . .

Chuyện xa ngoài dự liệu của nàng.

Đội ngũ kia bây giờ kéo hơn phân nửa con phố, sau lưng trên xe để một đống vải vóc, số lượng rất nhiều, lấy một xe 50 cuộn mà tính, phía sau có hơn mười chiếc xe, tính toán đơn giản cũng ít nhất năm sáu trăm cuộn. Sợ rằng, mấy ngày nay vải nàng bán ra đều ở đây rồi.

Quanh mình có rất nhiều người xem náo nhiệt, nam nữ già trẻ, trên mặt của mọi người đều viết hai chữ "mong đợi".

Ở thành Nhữ An có thể nói mọi chuyện đều thái bình, những ngày qua cũng không được xem là chuyện gì đặc biệt. Hai năm qua đại sự duy nhất chỉ sợ là chuyện Cổ Vô Song ở Chân phu, hôm nay cũng coi như trời không phụ người có lòng, rốt cuộc ngửi thấy được mùi náo nhiệt, tự nhiên vui mừng hớn hở, gọi bạn bè tới xem.

Các chi nhánh của Cổ gia trải rộng khắp thành, nhưng chi nhánh nổi danh nhất là ở thành Nam.

Đội ngũ kiêu ngạo từ phía Bắc này, một đường đi đều ngẩng đầu mà bước, chỉ kém không có khua chiêng gõ trống, điều động tất cả quần chúng bát quái.

Có người vụng trộm hỏi chỗ vận chuyển hàng hóa, những người đó cũng không giấu giếm, còn báo thẳng tên.

Suy nghĩ một chút, bố trang Cổ gia hai ngày nay, thật đúng là không có nghỉ ngơi, một hồi nói là muốn đóng cửa, một hồi nói là giảm giá lớn, một hồi có vải vóc cũng không cho mua, kết quả mua rồi còn được trả lại hàng. . . . . . Ngươi nói đây không phải là ăn no liền không có chuyện gì làm, tìm cách giày vò sao?

Liếc nhìn người cầm đầu nho nhã yếu đuối của đội ngũ, cảm giác cũng có ưu nhã đi, nhưng mà đội ngũ đi với tốc độ không chậm.

Mắt thấy gần tới chi nhánh Cổ gia ở thành Nam, mọi người bắt đầu hồi hộp rồi.

Không có biện pháp, đoàn người này cũng thiếu hụt kinh nghiệm xem náo nhiệt.

"Dừng ——" Người cầm đầu nhẹ nhàng giơ lên tay, đội ngũ lớn cứ như vậy mà ngừng lại.

Nhưng mà con đường thành Nam này không rộng rãi cho lắm, thường ngày chỉ có thể chạy song song hai chiếc xe ngựa, cho nên có một số người phía sau không xem được náo nhiệt, liền chen lấn vào hai bên cửa tiệm, những thương gia kia sẽ không để ý, cũng tò mò muốn chết mà.

Nghĩ tới thương hộ lớn nhỏ ở thành Nhữ An có ai không biết Cổ Vô Song? Người người đều biết, mà còn nhận giao tình nữa, mấy năm trước Cổ Vô Song vẫn còn làm việc ở trong cửa hàng của ai đó!

Về phần những người phía sau chen không vào, liền bò lên nóc nhà, kết quả mọi người rối rít làm theo, rất nhanh liền bao vậy chi nhánh Cổ gia tới mức kín mít, gió thổi không lọt.

Loại chiến trận này lúc trước Xuân Đào ở thời điểm tiểu thư nhà nàng bị ném xuống sông đã lĩnh giáo qua, chẳng qua là khi đó ở bờ sông tương đối rộng rãi, cho nên không có dọa người như lần này. . . . . . Hơn nữa lần trước nàng miễn cưỡng coi như là xem náo nhiệt, lần này là bị người nhìn, cảm giác có chút khó thở.

Nhưng là. . . . . . Xuân Đào khó có thể tin trợn to hai mắt, nhìn người trước mắt, sao lại quen như vậy?

Là Lâm Văn Thăng.

Cổ Vô Song cảm giác đầu mình đột nhiên bị sét đánh rồi.

Lại là Lâm Văn Thăng?!

Vậy Chân Bất Phàm đâu? Chẳng lẽ hắn cũng tới!

Nhưng ở trước mặt mọi người, Cổ Vô Song ổn định tâm tình, nhưng nụ cười có chút vặn vẹo, nàng rõ ràng đã trở về mà. . . . . .

Lâm Văn Thăng cười nhạt tiến lên một bước, sau đó từ trong ống tay áo móc ra tờ đơn đặt hàng, sau đó đột nhiên nhíu mày, ngừng lại một chút, lại thấy Cổ Vô Song, nhẹ nhàng kêu lên, "Đại tẩu. . . . . ."

Oanh! Một đám người sôi trào.

"Nói chuyện nói chuyện rồi!"

"Nói gì?"

"Không nghe rõ sao, cái gì tẩu đó."

"Đại . . . . . .Tẩu?"

. . . . . .

"Này này, người trước mặt, rốt cuộc hắn ta nói cái gì vậy?"

"A a, ta nghe thấy, hắn ta gọi nàng là đại tẩu!"

"Cái gì? Đại tẩu? Cổ Vô Song đã lấy chồng sao?"

"Cái gì?"

"Lấy chồng, Cổ Vô Song đã lấy chồng!" Có người xé cổ họng la to.

. . . . . .

Khóe miệng Cổ Vô Song mơ hồ có chút co quắp, "Ta. . . . . . Còn chưa có gả cho đại ca ngươi."

Lâm Văn Thăng nghe xong giả bộ như không nghe thấy, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, chỉ chỉ vải vóc sau lưng, "A, đúng rồi, trước tiên trả hàng. Cái lời tuyên bố hôm qua chắc chắn chứ. . . . . ."

. . . . . .

"A a, đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, Cổ Vô Song nói còn chưa có gả, người nam nhân kia muốn trả lại hàng!!"

"Sau khi Cổ Vô Song gả liền rời khỏi đây, bọn họ muốn trả lại hàng đó!!!" Vừa nói xong, liền có người ra sức tiến hành truyền lại.

. . . . . .

"Phó sư gia, hai vị bên kia đã cực khổ, ngươi đi mời bọn họ uống chén nước trà." Cổ Vô Song nhíu mày, sau đó nghiến răng mở miệng.

Quay đầu lại nhìn Lâm Văn Thăng, hít sâu để khỏi phải tức giận, sau đó giả cười, "Tự nhiên chắc chắn."

"Tổng cộng là 721 cuộn."

"Ừm. . . . . ." Cổ Vô Song nghĩ thầm ngươi được đấy Chân Bất Phàm, lại có thể ác như vậy, nàng lại không duyên cớ gì đưa hắn 721 xấp tơ lụa, khốn kiếp!! "Tống chưởng quầy, kiểm tra hàng, rồi đưa tiền cho Lâm công tử."

"Đúng rồi. . . . . ." Lâm Văn Thăng lại nhíu mày, "Nếu đại tẩu đã ở——"

Chính là đột nhiên từ nóc nhà bay xuống hai cái bóng, đứng ở trước mặt nàng.

"Cũng đem mấy cái đơn đặt hàng ở các chi nhánh khác, giải quyết luôn. . . . . ." Liền lấy từ trong ống tay áo ra một chồng lớn.

Cái gì? Cổ Vô Song cả kinh.

Lưu Đại cùng Trương Ngũ Kinh. . . . . .

Mẹ nó! Chân Bất Phàm còn chưa có ra sân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.