Toàn bộ mọi người trơ mắt nhìn đống đồ trên mặt đất liền nhanh như chớp đi
vòng qua cái bàn, vẻ mặt bất ngờ xuất hiện trong nháy mắt.
Trong
nhất thời không người nào dám đánh vỡ trầm mặc, sau đó Chân Bất Phàm
nhìn xung quanh một lần, liền đi từ từ đến giữa đại sảnh.
Chỉ thấy hắn lạnh mặt, gằn từng chữ một, "Chờ."
Rồi sau đó xuyên qua đại sảnh, đi tới cửa chính, một nhóm bốn người đuổi theo.
Liền nghe Chân Bất Phàm lạnh lùng mở miệng, "Ngũ, cưỡi ngựa thông báo với Liễu đại nhân, đóng cửa thành."
"A!" Trương Ngũ Kinh vốn đang nhìn Lâm Văn Thăng, muốn biết tại sao đại ca
lại phát hỏa lớn như vậy, cho nên thần kinh đang đơ, cho đến khi Chân
Bất Phàm ra lệnh, liền không dám chần chờ, cũng không dám hỏi nguyên do, nhanh chóng rời đi, chỉ biết là lần này đại ca rất tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
"Lưu Đại, dẫn người trong phủ tiếp tục tìm xung quanh."
"Tìm. . . . . ." Lưu đại sờ sờ đầu, vẻ mặt mờ mịt. . . . . .
"Đào thê." Mơ hồ nghe được trong lời của hắn cực kỳ tức giận.
"À. . . . . .Vâng!" Lưu Đại cũng vội vàng lĩnh mệnh.
"Tứ, hỏi người trông chừng nàng, mấy ngày nay nàng đi qua những nơi nào, đã làm gì."
"Vâng!" Trương Tứ Thư gật đầu một cái, liền triển khai khinh công, nhảy một cái liền không thấy.
Lâm Văn Thăng trầm mặc đi theo sau lưng Chân Bất Phàm, vừa đi một đoạn,
thấy đại ca không nói lời gì nữa, trong chốc lát, đột nhiên mở miệng,
"Tối nay không thấy Quân Bảo."
"Hắn sẽ không đi."
"Đại ca. . . . . ." Lâm Văn Thăng trầm mặc, thật ra thì hắn ngoài ý muốn nhất
chính là cách cư xử của đại ca, rõ ràng. . . . . .Tức giận.
Chân
Bất Phàm đã thoáng bình tĩnh lại, nhưng mà sắc mặt vẫn duy trì vẻ mặt
không thay đổi như lúc trước, lại đi hai bước, hắn mở miệng, "Ta biết rõ nàng sẽ không ngoan ngoãn đợi gả." Cho nên những ngày này, hắn lấy tĩnh chế động, để nàng tùy tiện khuấy động. Tóm lại tối nay mặc kệ nàng tính toán cái chủ ý gì, hắn cũng có thể tiếp nhận, trừ đào hôn!
Chân
Bất Phàm cũng ngoài ý muốn tâm tư của mình, mấy ngày nay hắn mặc kệ tất
cả, cũng chỉ có trong lòng hắn biết trong lòng hắn đang sôi sục, mỗi một ngày gần tới, hắn mong đợi. từng ngày từng ngày. . . . .
Nghĩ đến đây, hắn lại nắm chặt thành nắm đấm.
Lâm Văn Thăng im lặng một hồi lâu, "Đại ca, bây giờ nên đi đâu?"
Chân Bất Phàm tiếp tục đi về phía trước, rồi sau đó chậm rãi nói, "Mỗi lần có người đào hôn, Quân Bảo ở đâu?"
Lâm Văn Thăng hơi mím môi, "Trầm Các."
. . . . . .
Chân Bất Phàm đứng ở dưới nhìn lầu hai Trầm Tư Các, không có ánh đèn.
Hé mắt, tối nay Cổ Vô Song không thể nào bằng sức một mình chạy trốn được, hơn nữa còn mang theo Xuân Đào, trừ phi có người giúp một tay. . . . . .
Sai rồi, trừ phi là Quân Bảo giúp một tay.
****************Ta là dấu cách phân hai đầu đừng ghét bỏ ta*************************
Lúc Cổ Vô Song tỉnh lại, Xuân Đào còn ngủ mê man bên cạnh, trên thân mình
đổi một thân nam trang, nằm ở trên một cái giường đơn giản. . . . . .
Trí nhớ từ từ tràn vào, trước đó nàng rõ ràng vẫn còn sửa sang lại hành lý, sau đó. . . . . . Nàng. . . . . . Bỗng chốc ngồi dậy, đẩy nha đầu bên
cạnh một cái, đối phương vẫn còn ngủ say như heo, không có chút phản ứng nào.
Dù sao Cổ Vô Song cũng đã sống nhiều năm, hơn nữa trên
người lại không có dây thừng trói chặt, suy nghĩ lại, quyết định muốn
biết tình huống bây giờ, chính là xuống giường, trong phòng rất là tối,
chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rất im lặng.
Cổ Vô Song đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. . . . . .
Tiền Quân Bảo vòng tay đứng ở dưới ánh trăng, ánh sáng màu bạc chói lọi sâu
kín bao phủ hắn, làn da thường ngày trắng noãn, bây giờ lại có mấy phần
trong suốt, thật là mỹ nam tử.
Chỉ là vẻ mặt của hắn vốn trang nghiêm, liếc thấy nàng một cái liền đổi lại vẻ mặt trong sáng, chính là nở nụ cười ấm áp.
Cổ Vô Song biết hắn đã phát hiện ra mình, còn chưa mở miệng, Tiền Quân Bảo đã mở miệng trước, "Những người kia bị đánh thuốc mê, đệ mới hỗ trợ tỷ
đào hôn được."
"Ừm, sau đó?" Cổ Vô Song lười phải đi ra ngoài,
cũng không muốn hỏi đến tột cùng là đang ở đâu, liền đứng ở cửa sổ, cũng học hắn cùng nhau ngước nhìn bầu trời, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.
Lúc ở cùng Chân Bất Phàm tuyệt đối không hưởng thụ được sự yên tĩnh này.
"Chỉ là muốn ngăn cản tỷ khiêu khích đại ca ở trước mặt mấy người kia." Hắn
cười cười xoay người lại, "Thứ nhất tỷ không phải có khả năng thành
công, thứ hai mặc dù tỷ thành công, cũng tuyệt đối không trốn thoát
được."
Cổ Vô Song dừng một chút, "Ừm, ta không hiểu Quân Bảo tiểu đệ đang nói cái gì."
Tối nay nàng vốn là tính toán đi tới đại sảnh, nếu là khách mời tới không
khớp với danh sách của nàng, nàng liền quang minh chính đại hủy bỏ hôn
lễ.
Nếu là tới đúng người, dù sao Chân Bất Phàm cũng quen nàng
không ra chiêu theo lẽ thường, liền tạm không bái đường, trực tiếp kêu
"khách mời", viện cớ khích bác châm ngòi tranh chấp, nàng có lòng tin,
theo như tư liệu trong tay nàng, để cho bọn họ xảy ra tranh chấp không
phải việc khó. Cộng thêm hôm nay phần lớn khách mời đều là hạng người
rất hung ác, tham gia náo nhiệt, thích lo chuyện bao đồng, hăng hái náo
loạn, khẳng định sẽ nổi lên tranh chấp, chuyện như vậy bình thường là
không thể thu thập được, cục diện sẽ mất khống chế, khẳng định tất cả sẽ thành một trận hỗn loạn, Chân Bất Phàm liền không thể không trông nom
rồi.
Đến lúc đó nàng tùy cơ ứng biến, dùng đủ lượng thuốc mê đánh ngã hắn, liền có thể lấy thân phận thê tử của hắn, dìu trở hắn về phòng nghỉ ngơi.
Còn lại Lâm Văn Thăng và Trương Ngũ Kinh này, tự nhiên sẽ giúp trấn an khách mời, sẽ không quá đa tâm chú ý đến nàng.
Lúc đó, khẳn định sẽ có người rời đi, cửa chính cũng sẽ không bị quản quá
nghiêm, như vậy nàng cùng Xuân Đào thay một thân nam trang, xen lẫn
trong khách mời, nhất định có thể thuận lợi chạy trốn. . . . . .
Về phần mọi chuyện sau đó, tân lang trước mặt mọi người té xỉu, cộng thêm
tân nương phẫn nộ đào hôn, hơn nữa còn là bị một lão nữ nhân đào hôn. . . . . .
È hèm, chẳng phải Chân Bất Phàm mất hết mặt mũi sao?
Sau đó liền. . . . . . Trước đó vài ngày ông chủ hiệu buôn Thiên Hi có
thương đội trở về phương Bắc, liền nhân tiện để cho hắn mang theo tin
trở về đưa cho Phó Hiểu Sinh, hiện tại Phó Hiểu Sinh hẳn là đang trên
đường tới, nàng chỉ cần theo giao ước lúc trước đi tới nơi giao hẹn, là
có thể cùng Xuân Đào thuận lợi trở lại thành Nhữ An, mọi thứ ở thành
Vanh Đường này đều không liên quan tới nàng rồi, cho dù Chân Bất Phàm có trả thù, cũng chỉ chèn ép nàng trên phương diện buôn bán ở phương Nam,
nhưng nàng có giao thiệp cực kỳ rộng lớn, cũng không thể đánh đổ danh
hiệu thương nhân của nàng được, huống chi ông chủ của Thiên Hi, đã cùng
nàng lập thỏa thuận, cho nên chuyến đi Vanh Đường lần này, cũng không
phải là không thu hoạch được gì. . . . . .
Nhưng mà. . . . . .
Tiền Quân Bảo. . . . . .
Cổ Vô Song yên lặng nhớ tới tên của hắn, cười cười, "Ngược lại tỷ rất muốn biết đệ thật sự bao nhiêu tuổi rồi."
"Bao nhiêu tuổi cũng không chứng minh được cái gì, lúc trước đệ cũng cho là Vô Song tỷ rất thành thục."
Nụ cười của Cổ Vô Song thoáng dừng lại, rồi sau đó lại cười, "Đúng vậy, Xuân Đào cũng bị tỷ làm cho điên rồi."
"Lần này là lỗi của Quân Bảo."
"Sao?"
"Lộ trình lúc trước của Vô Song tỷ, không phải là Vanh Đường."
"Không sao, " Cổ Vô Song chậm rãi di chuyển tầm mắt từ mặt trăng về phía Tiền
Quân Bảo, "Chỉ là hiện tại tỷ cũng không hiểu ý tứ của Quân Bảo tiểu đệ. . . . . ."
"Vô Song tỷ mau chạy đi." Hắn cười cười, "Đệ biết bây giờ đại ca đang rất tức giận."
"Vì sao phải trốn?"
"Không trốn. . . . . ." Tiền Quân Bảo đi từ từ về phía nàng hai bước, "Đời này. Vô Song tỷ. . . . . Liền trốn không thoát được."
Cổ Vô Song nhìn hắn, dưới ánh trăng cái khuôn mặt kia, nụ cười ngây thơ như lúc đứa trẻ mới sinh.
Nàng lại nhìn một chút, tính toán đại khái thời gian bây giờ, cúi đầu nghĩ
tới lúc trước nhờ ông chủ Thiên Hi tìm xe ngựa chờ ở ngoài cửa thành,
liền nói, "Xuân Đào còn chưa tỉnh."
"Không sao." Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một vật, "Chỉ cần tỷ cho nàng ngửi là được."
**
Cách đó không xa, có ba con ngựa đang dừng lại, lúc Xuân Đào lên ngựa, quả thật muốn khóc.
Tiền Quân Bảo lại trấn an nói, "Không sợ, đây là ngựa ta đặc biệt lựa chọn,
tính tình cực kỳ ôn thuận, chỉ cần ngươi không phải cố ý đả thương nó,
nắm chặt dây cương, bảo đảm trên đường không bị gì."
Cổ Vô Song
không nói một lời lên ngựa, ba người cưỡi ngựa trên đường, con đường này cực kỳ vắng vẻ, bốn phía đều không có người, có thể Xuân Đào cảm thấy
sợ, từ từ đi được mấy bước, mới nhìn thẳng trên con đường đá, vậy mà
quanh mình vẫn có cảm giác gì đó không đúng.
Phàm là cửa thành vào nửa đêm đều đóng lại, lần này đi từ từ tới gần, liền có mấy người từ xa nói dừng lại.
Chỉ là cảm giác, cùng ngày thường có chút khác, mà là thần sắc khác nhau, lộ ra mấy phần nghiêm cẩn. (nghiêm túc+cẩn thận)
Tiền Quân Bảo cười cười, cho ngựa tiến lên, hiển nhiên là đã biết, lại nói bên tai người kia gì đó, liền được cho qua.
Vừa ra khỏi thành, quả nhiên có một chiếc xe ngựa đợi ở ngoài thành, Tiền
Quân Bảo cũng không kinh ngạc, trực tiếp xuống ngựa, nhìn Cổ Vô Song,
"Vô Song tỷ bảo trọng, yên tâm, ngày mai là có thể đến Lạc Hoa."
". . . . . ." Lạc Hoa. . . . . . Là nơi nàng cùng Phó Hiểu Sinh giao ước. "Đệ thì sao?"
"Chắc là đại ca đang tìm đệ." Hắn cười cười, tiếp đó nhảy lên ngựa, "Sau này còn gặp lại."
". . . . . ."
Cổ Vô Song lên xe ngựa, nhíu lông mày, sau này. . . . . .còn gặp lại?
Cổ Vô Song ngồi ở
trên xe ngựa càng nghĩ càng không đúng, ít nhiều có chút không yên,
nhưng mà người đang trên đường về nhà, quay đầu trở lại chính là chịu
chết, nếu lần này hắn còn ném nàng vào trong nước, đoán chừng chỉ có thể vớt được thi thể, cho nên chuyện bỏ trốn này vẫn phải tiến hành thôi.
Chỉ là. . . . . . Cổ Vô Song quay đầu lại nhìn thành Vanh Đường bị bao phủ
bởi một mảnh hắc ám phía sau, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Chân Bất Phàm.
Nhớ tới lúc đó nàng đưa hỉ phục và ba bộ đồ mới may cho hắn, liền thấy khóe miệng hắn đột nhiên nở nụ cười. . . . . .
Vỗ vỗ đầu, nếu hắn biết được nàng đào hôn thì vẻ mặt của hắn sẽ thế nào
nhỉ, tức giận? Giận quá hóa cười? Hay là đã tập mãi thành thói quen,
không chút nào phản ứng?
Ừm, thật ra thì nàng rất muốn biết tình
hình lúc đó thế nào, nhất định là đặc sắc cực kỳ, đoán chừng lúc không
thấy tân nương thì sẽ làm ầm ĩ lên, nghĩ đến cũng khiến cho Chân Bất
Phàm đau đầu, cho nên khóe miệng của nàng không ngừng giật giật.
Bằng lương tâm mà nói, cái khuôn mặt kia thật ra thì có thể nhìn được, đáng
tiếc tính tình thì khiến cho người ta không dám khen tặng, chính là lập
tức nhớ tới tình cảnh lúc hắn ném nàng xuống nước, chậc, lần này tốt
nhất là cả đời không qua lại với nhau.
Vì vậy quay đầu lại, nhìn thấy Xuân Đào đang uể oải, nở nụ cười, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.
Về phần tình cảnh của Chân phủ. . . . . .
Những khách mời kia không duyên cớ bị gạt sang một bên trong đại sảnh, mấy
chủ nhà Chân phủ, lại không có một người tới tiếp đón bọn họ, chỉ có một đám hạ nhân bên ngoài Chân phủ, tận lực co lại một bên, làm bộ như mình không tồn tại.
Cho nên những người này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, dù sao Chân Bất Phàm là một người không thể đắc tội,
nếu đột nhiên trở lại lại thấy trong đại sảnh không một bóng người
thì . . . . . .
Cho đến một người trong đó đột nhiên nói to, "Ăn!"
Cả đám bắt đầu động đũa, vẫn tiếp tục náo loạn như cũ, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Trương Tứ Thư tìm được tám người trông chừng kia, thì bọn họ đã bị điểm huyệt, sau một hồi giải huyệt hỏi thăm, bọn họ đều không thấy rõ mặt
của người điểm huyệt. Hắn nhíu nhíu mày, người có bản lãnh này, trong
mấy người bọn hắn, trừ tối nay ở đại sảnh, chỉ còn lại một người. . . . . .
Lưu Đại mang hạ nhân trong phủ tiếp tục tìm. Mà lúc Trương Ngũ Kinh từ nha môn chạy về, vừa lúc chạm mặt Tiền Quân Bảo. Cũng không
nghĩ quá nhiều, nhắm đầu vào mà hỏi, "Đệ đi đâu?"
Tiền Quân Bảo cười cười, "Đệ đi gặp Hoa đại ca."
************************************
Chân Bất Phàm đang ở Trầm Tư Các.
Vẫn không có ánh đèn như cũ.
Vậy mà trong không khí giống như sắp chết này bên trong đại sảnh lại ồn ào, giống như mắt nhắm lại rồi mở ra, có thể nhìn thấy màu đỏ tràn đầy
trong mắt, chẳng qua không còn không khí vui mừng như lúc trước.
Chân Bất Phàm đứng ở bên cửa sổ, vòng tay trước ngực đứng thẳng, vậy mà thân hình cao lớn lại chặn lại ánh trăng, chỉ còn dư lại một tầng quang ảnh
dựa theo thân thể của hắn hình thành một vòng hào quang đơn giản.
Lâm Văn Thăng cũng yên lặng không lên tiếng chờ ở một bên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của hắn hồng hậu mà trầm thấp, phá vỡ trầm mặc, "Đệ cảm thấy nàng thế nào?"
Lâm Văn Thăng dừng một chút, "Đại ca muốn đệ xưng hô với nàng ta thế nào?"
Hắn không có lên tiếng.
"Nếu là đại tẩu, thì rất tốt."
"Tốt thế nào?"
Lâm Văn Thăng đột nhiên thoáng cười, "Có lẽ nàng ta quá già."
Chân Bất Phàm trầm mặc một hồi, nghiêm mặt nói, "Trẻ tuổi không tốt, " Dừng lại một chút, "Nàng ấy không có tốt."
". . . . . ." Lâm Văn Thăng nhẹ nhàng gật đầu, đã hiểu rõ trong lòng.
Lại nghe thấy bên dưới có âm thanh, liền đoán được thân phận người đó.
Quả nhiên, lên cầu thang, chính là kẻ cùng tân nương không thấy bóng dáng
tối nay - Tiền Quân Bảo. Sau khi hắn lên lầu cũng không kinh ngạc, cười
cười, "Tại sao không đốt đèn?" Liền đi tới một bên, lấy ra hỏa chiết
tử*, đốt ngọn đèn dầu lên.
(*Hỏa chiết tử: ai có xem phim cổ trang, khi nào nhân vật trong phim muốn đốt lửa đều lấy cái này ra thổi thổi là có lửa ý.
Là một dụng cụ cần kỳ thô sơ, người ta cuộn giấy lại, để vào trong một cái ống nhỏ, đem cuộn giấy đó đốt nó lên đến một lúc nào đó thổi tắt, tuy
lúc đó không thấy ngọn lửa nhưng vẫn có thể thấy màu đỏ ẩn bên trong,
khi nào muốn dùng thì chỉ cần thổi thì nó sẽ cháy trở lại.)
Chỉ một thoáng, sáng lên, bóng người chập chờn trong phòng.
"Nàng ấy đâu?" Chân Bất Phàm vẫn đưa lưng về phía hắn như cũ, trong giọng nói không nghe ra hỉ nộ.
"Đi rồi."
Chỉ thấy một luồng khí đột nhiên xuất hiện, ngọn đèn dầu kia nhất thời tắt
ngúm. Chân Bất Phàm ở trong bóng tối từ từ xoay người, "Đệ biết rõ, nàng ấy không thể."
Tiền Quân Bảo thẳng tắp chống lại ánh mắt của
hắn, "Tỷ ấy đã sớm liên lạc với ông chủ Thiên Hi, ý đồ cùng thương đội
kia rời khỏi Vanh Đường, tin tưởng không lâu sẽ có động tĩnh, dưới tình
huống này còn cố làm ăn buôn bán, suy tính quyền lợi của nữ nhân, cộng
thêm tỷ ấy đã sớm mưu đồ đào hôn, đệ không có lý do lưu tỷ ấy ở lại."
"Người là đệ tìm về." Lâm Văn Thăng đột nhiên mở miệng.
"Cho nên đệ đưa tỷ ấy trở về chỗ cũ thôi." Tiền Quân Bảo dừng một chút,
"Những khách mời tỷ ấy mời hôm nay, là ai trong lòng đại ca rõ ràng, mà
tỷ ấy tất nhiên biết. Các loại người thương nhân ở phương Nam, những
chuyện lớn nhỏ vụn vặt sợ rằng trong lòng tỷ ấy đã sớm biết, điểm này sợ là cũng rất nhiều người không làm được. Lại nói, dưới tỷ ấy còn một đệ
đệ, cũng là người nắm quyền tuyệt đối trong nhà, đệ không cảm thấy tỷ ấy cùng đại ca xứng đôi. . . . . ."
"Vậy mà chính đệ đã bắt nàng ta tới đây đấy thôi." Lâm Văn Thăng ôm ngực dựa vào cái bàn tròn, chậm rãi nói.
Tiền Quân Bảo cười cười, "Chúng ta cùng thành Hoán Sa buôn bán vẫn không ổn, ngày đó đệ hỏi thăm được có một đám người khơi thông con đường buôn bán ở đó, chính là thủ hạ dưới tay của tỷ ấy."
"Cổ Vô Song buôn bán, rắc rối phức tạp, khó nên trò trống."
"Đó là trước kia, những năm gần đây thanh danh của tỷ ấy đã từ từ có lực
ảnh hưởng. Hơn nữa, vải Giang Nam Giang Bắc rất có ảnh hưởng ở thành
Hoán Sa, nếu là phương Bắc khai thông con đường này, được lợi ích gì
cũng có thể thấy rõ. Đừng quên, tỷ ấy còn có một mục đích khác, kết
thân."
"Đệ nói là, điệu hổ ly sơn*?" Lâm Văn Thăng cười như không cười, "Bây giờ thì sao?" (* là một trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử)
"Cùng Thành Chủ thành Hoán Sa hợp tác. . . . . ." Tiền Quân Bảo đốt đèn lần nữa, dưới ánh đèn nói, "Đã ổn thỏa."
"Nàng đang ở đâu?"
Tiền Quân Bảo hơi mím môi, "Không biết khi đại ca tái giá, tỷ ấy sẽ trở lại uống ly rượu mừng hay không?"
Lâm Văn Thăng cũng cười một tiếng, "Đại ca nên phái người nhìn đệ mới đúng."
"Dọn dẹp hành trang."
Lâm Văn Thăng chợt nhíu mày, nhìn Chân Bất Phàm.
"Bắc thượng."
". . . . . ."
Chân Bất Phàm từ từ liếc nhìn Tiền Quân Bảo, "Không có lần sau."
Khí thế bức người.
**
Vì vậy một ngày sau đó.
Xuân Đào nhìn phương xa, lẩm bẩm, "Sao Phó sư gia còn chưa tới?"
Cổ Vô Song ngồi bên cạnh cái bàn ở trong đại sảnh, tự rót cho mình ly trà, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, vừa ngẩng đầu, đúng là Phó Hiểu Sinh. Lấy
lại bình tĩnh, cố làm ra vẻ không biết gì.
Mắt thấy Phó Hiểu Sinh đi vòng qua sau lưng Xuân Đào, đột nhiên lại gần bên tai của nàng ta nói to: "Xuân Đào tỷ!"
Làm Xuân Đào sợ tới mức run rẩy, quay đầu lại đuổi theo hắn đòi đánh.
Náo loạn một hồi, Phó Hiểu Sinh quan sát Cổ Vô Song một phen, ngồi xuống ở
bên cạnh, cười nói, "Đúng rồi, lúc ngươi không ở đây, có người nói muốn
kết thân."
Xuân Đào dừng lại, cả kinh trợn to hai mắt, "Người nào?"
"Liễu Nhất Hoan, Thành Tích Nghiệp."