Cổ Vô Song bắt đầu dưỡng bệnh, thẳng thắn mà nói, là ở lại Chân phủ dưỡng bệnh.
Xuân Đào rất là uất ức, không vui chút nào. Chỉ là bệnh của tiểu thư dù sao
cũng là ngoài ý muốn, cho nên liền chấp nhận mà thôi, bồi ở bên cạnh
tiểu thư.
Có thể nói người rãnh rỗi nhất Chân phủ là Cổ Vô Song,
bị cảm lạnh mấy ngày nay, cả ngày cũng chỉ nằm trên giường không có việc gì, thỉnh thoảng còn đi lại lung tung một phen, có lẽ cộng thêm chút
tâm lý phản nghịch, cho nên cả người bắt đầu lười biếng .
Về phần đám người Chân Bất Phàm, hai ngày nay cũng không biết đi nơi nào, đoán
chừng là nói chuyện làm ăn buôn bán ..., xem ra tin đồn bên ngoài nói
bọn họ luôn đoàn kết cũng không phải là không có căn cứ.
Ngược
lại nhà xí của Chân phủ được dọn dẹp sạch sẽ hơn trước kia nhiều, mặc dù hắn không có ở đây, mỗi ngày cũng có người dọn dẹp định kỳ, lúc này mới phát hiện ra lời nói lúc trước của hắn. . . . . . Thì ra cũng không
phải là nói cho vui.
Chỉ là, ngoài cửa Chân phủ luôn có mấy người canh chừng, trên mặt không hề che giấu, rõ ràng là tuyên bố nàng không
thể rời khỏi Chân phủ, trước kia đi theo Lý đại thúc đến đây, giống như
là bởi vì không cách nào tận tụy với công việc, đau lòng chạy đến đây. . . . . . Theo ý nàng, hẳn là Chân Bất Phàm quyết tâm không để nàng rời
khỏi.
Ừm. . . . . . Cổ Vô Song lại nhớ lời nói của hắn đêm đó. . . . . .
—— Ta cưới nàng.
—— Sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện.
. . . . . .
Cộng thêm hắn ra lệnh cho mọi người ném Quân Bảo ra ngoài lúc đó trên mặt
mấy người kia không che giấu được giật mình, xem ra là Chân Bất Phàm phá tiền lệ. (Tiền lệ: là lệ đã có trước nhé)
Tổng hợp lại, Cổ Vô Song nghĩ tới nghĩ lui, liền cho ra kết luận là Chân Bất Phàm nói muốn cưới nàng. . . . . .
Hẳn là nghiêm túc. . . . .
Không, hắn đúng là nghiêm túc.
Ừm. . . . . .
Cổ Vô Song từ từ lặp lại trong miệng, mới vừa uống thuốc xong, miệng còn
rất đắng. Nhíu mày, mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Xuân Đào trực một bên
đã ngủ gật, mấy ngày liền tiểu nha đầu này chăm sóc cho mình thật khổ
cực, đột nhiên nở nụ cười, lại phát hiện mọi chuyện cũng không hỏng bét
như trong tưởng tượng.
Bởi vì, Chân Bất Phàm muốn thành thân với nàng đấy.
Này. . . . . .
Thật là không thể tốt hơn.
Là phương thức báo thù không thể nào tốt hơn.
Sao lúc trước nàng lại ngu như vậy, nói ra những lời khiêu khích làm gì?
Nhìn tuổi cũng đã lớn rồi. . . . . . Cổ Vô Song mở mắt, lại khép lại,. . . . . . Lớn tuổi, đầu óc cũng không được tốt cho lắm.
Chậm rãi mở miệng, "Xuân Đào."
"A. . . . . . Tiểu thư!" Xuân Đào chợt ngẩng đầu, dụi dụi con mắt, xốc lại tinh thần.
"Đợi ta viết phong thư, xế chiều ngươi đi tìm hiệu buôn tên Thiên Hi ở thành Nam, thay ta đưa thư cho ông chủ một chuyến."
"À, vâng." Xuân Đào nháy mắt mấy cái, "Hiệu buôn Thiên Hi? Ai? Lúc nào thì tiểu thư biết ông chủ đó?"
Không biết, đều cùng là thương gia phương Bắc, mới có thể nhờ cái giao tình.
Cổ Vô Song lại đưa viên đá quý ra, "Còn nữa..., ngươi chuẩn bị một chút."
"Chuẩn bị cái gì?"
Cổ Vô Song cười cười, "Chuyện tốt."
**
Cùng ông chủ của hiệu buôn Thiên Hi ở giữa khai thông, còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng. . . . . .
Cổ Vô Song ngồi bên cạnh cái bàn đá trong đình viện, bóng cây vừa lúc che ở trên đầu, hưởng thụ gió thổi từ từ, liền nở nụ cười, lại nhìn phong thư hồi âm trong tay.
"Vô Song tỷ."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, Cổ Vô Song quay đầu nhìn lại, lại thấy Tiền Quân
Bảo, liền không chút hoang mang cất phong thư đó đi, "A, là đệ."
"Nhìn cái gì chứ?"
"Bảng giá." Cổ Vô Song cười cười, "Cho Xuân Đào đi hỏi, hiểu rõ đại khái giá
tiền thương phẩm của phương Bắc ở thành Vanh Đường."
Tiền Quân Bảo cười mà không nói, ánh mắt lại không rời khỏi nàng.
Cổ Vô Song liếc hắn một cái, "Đang cười cái gì?"
"Chỉ là không ngờ tỷ tỷ vẫn nguyện ý nói chuyện cùng đệ. Sẽ không sợ đệ hiểu lầm là vẫn còn hi vọng sao?"
"Ừm. . . . . ." Cổ Vô Song chọn một quả trái cây màu đỏ đưa vào trong miệng, "Quân Bảo đệ bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"Xác thực không nhớ rõ, nhưng đúng là nhỏ tuổi hơn tỷ tỷ một chút, "Rồi sau
đó hắn cười, "Cho nên cái gì Quân Bảo cũng theo tỷ tỷ . . . . . ."
"Hừm. . . . . ." Thúi lắm, còn dễ nghe hơn lúc nói chuyện, Cổ Vô Song nhìn
sang hắn nở nụ cười ấm áp, "Lúc đệ tìm tới ta, cũng không định nói như
vậy."
"Trong khoảng thời gian này Vô Song tỷ chịu uất ức rồi." Hắn nói sang chuyện khác.
"Đúng vậy." Cổ Vô Song cảm giác Tiền Quân Bảo đang ám chỉ cái gì đó. Mấy ngày nay khi ở chung với mấy người bọn hắn, không thể không đoán ra, đệ ấy
luôn ở vị trí cô lập với mọi người. Nhưng đệ ấy vẫn vui vẻ chịu đựng,
khoan thai tự đắc với tình cảnh đó.
Ừm, Cổ Vô Song lại chọn một quả trái cây màu đỏ, giơ giơ lên, "Rất ngọt, sao đệ không nếm thử một chút?"
Tiền Quân Bảo gật đầu một cái, nhưng vẫn không có hành động gì, chỉ là tươi cười, giống như là chờ đợi nàng. . . . . .Đút?
Cổ Vô Song nhíu mày, "Lần này không cùng đại ca đệ ra ngoài?"
"À. . . . . ." Hắn cười cười, "Đã trở lại."
". . . . . ." Trở lại?
Quả nhiên, sau một khắc giống như chứng minh lời nói của hắn, cánh tay Cổ
Vô Song bỗng chốc bị kéo lại, tiếp đó người bị kéo khỏi ghế đá, đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Lại là hắn!
Cổ Vô Song trước tiên ở trong lòng trợn trừng mắt, chỉ là bởi vì hai ngày nay chuẩn bị đầy
đủ, cho nên tâm tình cực kỳ vui mừng, liền lười cùng hắn so đo, ngược
lại còn chủ động tiến vào lồng ngực của hắn, ung dung mở miệng, "Dù sao
tuổi của hai ta cũng lớn rồi, ta liền không quanh co lòng vòng nữa. . . . . ." Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ta đã suy xét kỹ, Chân công tử lúc
nào thì chuẩn bị cưới ta qua cửa?"
"A. . . . . ." Trương Ngũ Kinh bị nữ nhân thay đổi thất thường hù sợ.
Ánh mắt Lâm Văn Thăng tối lại, không có lên tiếng.
Thấy Chân Bất Phàm nhất thời không trả lời, nàng nói tiếp, "Nếu Chân công tử không muốn, ta liền không ở trong phủ quấy rầy."
"Ta cưới." Hắn mở miệng, nói năng có khí phách.
"Vậy thì mùng hai tháng tám đi, thích hợp gả cưới."
Hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, "Tùy nàng."
Cổ Vô Song liền chụp lấy tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng vỗ, giọng điệu mang theo khuyên bảo, "Vậy sau này cũng đừng thô bạo như vậy nữa, tránh cho
ta không hề cam tâm tình nguyện."
". . . . . ."
"Đến, cười một cái."
Ngược lại Tiền Quân Bảo từ trên ghế đá đứng dậy, cười cười nói, "Chúc mừng đại ca, chúc mừng Vô Song tỷ."
Mặc dù vẫn không thể thoát khỏi trạng thái bị hù dọa vừa nãy, nhưng Trương
Ngũ Kinh vẫn ha ha kêu la, "Cái gì Vô Song tỷ, gọi đại tẩu!" Lại không
khỏi tán thưởng trực giác của mình, quả nhiên rất chính xác.
"Đệ
mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước." Tiền Quân Bảo cười cười, sau đó xoay người, cùng Lâm Văn Thăng liếc nhau một cái. Tiếp đó liền nhíu mày, ừm, là lúc nên đi dạo qua hiệu buôn Thiên Hi kia một chút.
Chân Bất Phàm hé mắt, thả cánh tay của nàng ra, "Nàng là nữ tử kỳ quái."
Cổ Vô Song liền từ trên bàn đá lấy một quả trái cây màu đỏ, cũng không
quản quanh mình có người, đưa đến bên miệng Chân Bất Phàm, cười nói, "Há mồm nào, a ——"
Chuyện này cứ như vậy mà định xuống.
Nếu để cho Xuân Đào dùng một từ để hình dung tình cảnh lúc này của tiểu thư nhà nàng cùng Chân Bất Phàm, không phải là “quỷ dị" thì còn từ gì nữa.
Hôn nhân đại sự, bình thường là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, chỉ cần
phù hợp "nam muốn thành thân, nữ nguyện gả", liền có thể ăn nhịp với
nhau, tựu thành chuyện tốt.
Vậy mà nàng Cổ Vô Song cùng Chân Bất
Phàm đều đã mất song thân, cũng không mai mối, cộng thêm thái độ người
trong cuộc, đầu tiên là nhà gái nói gả, lại kêu la không lấy, cuối cùng ở trước mặt mọi người nhắc lại muốn gả. . . . . . Chân Bất Phàm cũng mù
quáng làm theo, chẳng hiểu được mặc kệ chế nhạo, sảng khoái đáp ứng hôn
sự.
Tất cả mọi chuyện, vô cùng quỷ dị, làm cho cả thế cục tràn đầy biến số, tùy thời đều có khả năng lật bàn.
Nhưng nói đến Cổ Vô Song, kể từ lúc cùng ông chủ hiệu buôn Thiên Hi khai
thông, cả người đều thả lỏng, thậm chí còn thật sự bắt tay vào chuẩn bị
những thứ cần thiết khi thành thân. . . . . .
Chân Bất Phàm cứ như là một người ngoài cuộc, bận việc thì cứ bận việc, vẫn vó ngựa không ngừng như cũ.
Chính là tân nương đợi gả lại tự mình trang trí lễ thành thân, bận việc trong trong ngoài ngoài, thậm chí tự mình bôn ba đi mua lễ hỏi. . . . . .
Không thể không nữa câu cảm thán, nữ tử này, thiên hạ —— Vô Song. . . . . .
**
"Thật sự gả sao. . . . . ." Xuân Đào vừa cùng Cổ Vô Song lựa chọn vải, vừa không nhịn được hỏi.
Cổ Vô Song chỉ cười không nói, tiếp tục so sánh mấy tấm vải trong tay.
Chất liệu vải vóc phương Bắc, xác thực bền hơn chút, nhưng màu sắc, cảm
giác ở phương diện này, đều không bằng phương Nam. Nhưng mà có rất nhiều điều đáng giá để học tập tham khảo như tay nghề.
"Ngay cả bà mối thu xếp trong ngoài cũng không có. . . . . ." Trong tay Xuân Đào cầm một tấm vải, lẩm bẩm oán trách.
Cổ Vô Song bình thản ung dung, lấy hai tấm vài mình thích nhất, đưa cho ông chủ tính tiền.
Đối phương lại khoát khoát tay nói thẳng không cần, còn mang theo nịnh nọt
nói: "Những gì hôm nay phu nhân nhìn trúng, ta liền gọi người ngày mai
đưa đến trong phủ! Còn nữa..., chúc mừng đại hỉ của phu nhân!"
Mắt mù! Xuân Đào căm giận, "Cái gì mà phu nhân! Tiểu thư nhà ta còn chưa có gả!" Rống xong rồi vẫn còn mang một bụng oán khí như cũ.
Đối
phương cũng là uất ức, hai ngày trước Chân phủ cho người tới, nói rõ cho cả con đường này, gả hay không gả không phải là chuyện của mười ngày
sau sao. . . . . .
Hơn nữa trước mắt. . . . . . Tiểu thư, nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải, đều giống như phu nhân . . . . . .
Cổ Vô Song để tấm vải trong tay xuống, lại chỉ chỉ cuộn vải, sau đó cười
nói, "Vậy ngay cả cái này đều cùng nhau đưa tới phủ đi, cám ơn."
Sau đó liền xoay người ra khỏi cửa hàng, vừa ra tới, lại thấy bốn người
cưỡi ngựa đang chờ đợi. . . . . . Chậc, Cổ Vô Song khẽ chau mày lại, mặc dù sau khi nói xong chuyện thành thân, Chân Bất Phàm cho phép nàng đi
ra ngoài, cũng không biết từ đâu tìm được mấy tên này, bốn người đều mặt lạnh, mặt không chút thay đổi cùng vào cùng ra. Thật là vướng chân
vướng tay, phiền chết đi được.
Cổ Vô Song suy nghĩ một chút, đột nhiên cười cười, nói với người thủ lĩnh kia, "Vương Đại Sơn. . . . . ."
"Ở đây! Mời phu nhân nói."
"Ta đi mua một chút đồ, ngươi cùng mấy vị huynh đệ kia. . . . . . Giúp ta một chút."
"Vâng!"
Vốn là Cổ Vô Song mua đồ cũng không nhiều, kế tiếp lại khác hoàn toàn, tỏi
dưa chuột gạo, cộng thêm vải vóc son phấn, trâm cài đầu đồ trang sức đồ
cổ, tranh chữ tượng đất bánh nướng, một đường mua hết, treo đầy toàn
thân bốn đại huynh đệ kia. Cổ Vô Song đi từ từ phía trước, đi qua nơi
nào thì chắc chắn làm người khác chú ý, chính là quay đầu lại cười một
tiếng, sau đó nhìn Vương Đại Sơn chậm rãi nói, "Huynh đệ, hiện tại nếu
ta nhanh chân bỏ chạy, các ngươi mang theo đồ đuổi theo, hay là vứt bỏ
rồi đuổi theo?"
". . . . . ."
"Nếu là vứt bỏ, ta liền dừng lại, mấy đồ chơi quý giá này có tổn thất gì các ngươi có bồi thường được hay không?"
". . . . . ."
"Huynh đệ sắc mặt của ngươi hình như không được tốt lắm." Cổ Vô Song nhẹ nhàng cười một tiếng, "Xuân Đào, mua đủ rồi, chớ hưng phấn, chúng ta trở về." Công phu che giấu của tiểu nha đầu này còn chưa được, vẫn chưa về nhà
mà đã lộ rồi.
Trở lại Chân phủ, Cổ Vô Song nhìn sang bốn người
bọn họ, cười nói, "Những thứ đồ này cũng lấy về đi, đừng oán giận ta
nữa, giải tán đi, ngày hôm nay ta cũng mệt rồi."
Chính là vẻ mặt của mấy người này không biểu hiện gì, liền cười cười trở về phòng.
**
Trước ngày đại hôn bảy ngày, Cổ Vô Song đưa cho Chân Bất Phàm một phần danh
sách, nói là mời những khách mời này, đây là yêu cầu duy nhất của lễ
thành thân. Hắn nhìn cũng không nhìn một cái, nói được.
Lại một
ngày trôi qua, Cổ Vô Song đưa ba cái áo đã làm xong cho Chân Bất Phàm,
một cái cuối cùng là hỉ phục quà tặng đặc biệt cho hắn.
Lại qua hai ngày, Cổ Vô Song đã may xong hỉ phục.
Mắt thấy cách ngày đại hôn chỉ còn ba ngày, Cổ Vô Song bắt đầu trang trí màu đỏ cho Chân phủ.
Liệt kê ra tất cả công việc đưa cho đội ngũ rước dâu, mới phát hiện người đã ở Chân phủ, những thứ này có thể miễn hoàn toàn.
Đảo mắt chỉ còn lại một ngày, lại viết phong thư giao cho Xuân Đào, để cho nàng đưa cho ông chủ hiệu buôn Thiên Hi.
Thời gian như nước trôi qua, mắt thấy đã đến ngày đại hôn.
Nói thật, chuyện đón dâu, Chân phủ đã làm không chỉ một lần, nhưng là mỗi
lần đều là công dã tràng, bởi vì tân nương tử chạy lấy người. . . . . .
Tuy nói lần đầu tiên thấy tân nương tử nhiệt tình như vậy, từ đầu tới cuối
một mình ôm lấy mọi việc, cảm giác cũng không có vấn đề mới đúng, nhưng
suy nghĩ một chút, lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. . . . . .
Có thể bởi vì hôn sự lúc trước, đều là đóng cửa lại rồi giản lược tất cả, hôm nay lại bắt đầu từ lúc xế chiều, liên tục có khách
trình diện, làm hại bọn hạ nhân Chân phủ, không biết nên theo ai . . . . . .
Trương Tứ Thư cùng Lâm Văn Thăng liếc nhau một cái, trong ánh mắt bao hàm ngàn vạn ngôn ngữ.
Bởi vì hôm nay có khách tới, có rất nhiều hạng người thương nhân không tốt, còn có rất nhiều đám ô hợp, nếu không phải là đông gia cùng tây gia có
ân oán, giáp thương cùng ất thương có xung đột lợi ích, hoặc là người
nào đó đối nghịch với người nào đó. . . . . .
Những người này, ngay cả chào hỏi cũng không có hứng thú. . . . . .
Mặc kệ Cổ Vô Song sắp xếp những này người cùng chung một chỗ là có mục đích gì, tóm lại đó không phải là ý kiến hay.
Hiển nhiên là Chân Bất Phàm cũng biết, chỉ là hắn mặc bộ quần áo màu đỏ, chuẩn bị làm tân lang—— hôm nay ngăn cản hắn thì chết.
Huống chi, hắn đã điều tám người canh giữ bốn phía phòng của tân nương, chính là để đề phòng nàng đào hôn.
Tóm lại là nàng có chạy đằng trời.
Tiếp đó hắn đứng ở chính giữa bên trong đại sảnh náo huyên náo, chờ tân nương tử đến.
Lễ thành thân này bày bảy bàn, hiện trường đã có người tranh cãi ầm ĩ,
nhưng Chân Bất Phàm vẫn bất động như núi đứng ở chính giữa đại sảnh,
trầm mặc chờ đợi. Vừa nãy đã nói bà mối đi dẫn người tới, vậy mà qua một lúc rồi, mà người vẫn chưa đến.
Hiện trường càng lúc càng náo nhiệt, đấu rượu, chơi đoán số, còn có người kêu gào mắng người. . . . . .
Chân Bất Phàm đứng ở trước đại sảnh, chữ "hỷ (囍)" đỏ thẫm sau lưng làm nổi
bật lên sắc mặt âm trầm của hắn, không khí càng thêm căng thẳng hết sức.
Càng ngày càng không có bộ dạng vui sướng khi làm tân lang.
Rốt cuộc bà mai đã tới, ấp úng nói là không tìm được người.
Hiện trường lại cực kỳ ồn ào, trong chốc lát vẻ mặt của Chân Bất Phàm không chút thay đổi.
Một lát sau, lại có gã sai vặt thông báo, nói Quân Bảo thiếu gia cũng không thấy bóng người.
Lúc này Chân Bất Phàm mới có động tĩnh, đi từ từ đến giữa đại sảnh, đột
nhiên hất ngã cái bàn đầy rượu và thức ăn, vẫn muốn tiếp tục hất ngã mấy cái bàn còn lại. . . . . .
Rượu và thức ăn văng khắp nơi, mọi người né tránh.
Toàn trường, im lặng như tờ.