Nước ở hồ này có thể
nói là lạnh thấu tim, Cổ Vô Song cảm thấy có chút lạnh, cộng thêm sặc
nước làm cho chóp mũi ngứa ngáy, cho nên nhảy mũi liên tục không ngừng.
Cổ Vô Song vẫn bị hắn ôm, định trực tiếp nắm áo của Chân Bất Phàm, lau nước mũi một chút, quản hắn khỉ gió gì.
Chân Bất Phàm cũng không so đo cùng nàng những thứ này, lại gọi tuấn mã đầu
đen, hơn nữa lần này còn thả Cổ Vô Song ra trước, sau đó mới nhảy lên,
ngồi ở nửa trước yên ngựa. Tiếp hắn kéo tay Cổ Vô Song từ phía sau vây
quanh hong của hắn, ý đồ, là muốn giúp nàng chắn gió.
Sau đó cho
ngựa chạy, Cổ Vô Song nghĩ tới từ trên lưng ngựa té xuống hậu quả không
chừng so chết chìm còn nghiêm trọng hơn, cho nên ôm thật chặt, chính là
cảm thấy hắn cũng ướt nhẹp, rất không thoải mái.
Còn đang nghĩ,
hắn đột nhiên đưa một tay ra, chế trụ hai tay của nàng, để trên phần
bụng của hắn, ừm. . . . . . Sợ nàng ngộ nhỡ ngủ mơ hồ té xuống sao?
Trời mới biết.
Quả nhiên lúc trở lại Chân phủ, Cổ Vô Song đã ở trạng thái mê man, mặc dù
hắn chặn lại rất nhiều gió, nhưng loại gió này rất khó khống chế, nhất
là lưng ngựa lắc lư, cũng không dễ chịu. Chỉ muốn Xuân Đào chuẩn bị một
thùng nước nóng, tắm rửa mà thôi.
Lại nghĩ lúc này không biết đi
theo Chân Bất Phàm ra ngoài bao lâu, nha đầu kia đột nhiên không thấy
bóng dáng của nàng, sợ rằng lo muốn chết.
Quả nhiên, vừa tới cửa
Chân phủ, đã nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc, bóng người lắc lư, bỗng
dưng nghe được một tiếng rống to, "Đã trở lại!"
Một tiểu nha đầu
không sợ chết từ cửa chính vọt ra, Chân Bất Phàm cau mày, "Xuỳt——" một
tiếng kéo cương ngựa, tuấn mã giương chân lên, tư thế tiêu sái tuấn dật, tránh được nàng.
Vậy mà chỉ khổ cho Cổ Vô Song ngồi phía sau,
chỉ thấy là đầu tiên nàng ngửa lui về phía sau, tiếp đó chân ngựa rơi
xuống đất, đầu nàng lại hung hăng đụng vào lưng cứng như sắt của Chân
Bất Phàm ——
"Ai u. . . . . ." Nhất thời bảy tám ngôi sao bay đầy
đầu, đau. . . . . . Nghĩ muốn xoa xoa, cố tình hai tay lại bị Chân Bất
Phàm giữ. . . . . .
Con mẹ nó, thì ra là đây mới là dụng ý của Chân Bất Phàm!
Không có tinh thần trấn an gì Xuân Đào lại khóc nức nở, hiển nhiên Chân Bất
Phàm cũng không có ý định ứng phó đám huynh đệ của hắn, chính là cảm
giác ánh mắt của tên Tiền Quân Bảo kia rất bí hiểm, khóe miệng cười
không biết biểu đạt ý gì.
Dù sao vừa giằng co một canh giờ, Cổ Vô Song mê man phân phó Xuân Đào một câu, "Ngươi thu thập một chút, ngày
mai chúng ta về nhà. . . . . ."
Làm hại tiểu nha đầu người ta tâm tình từ đại bi đến đại hỉ, hưng phấn đến cả đêm khó ngủ.
Không biết có phải là ngủ không được yên ổn hay không, ngày hôm sau Cổ Vô
Song đã thức dậy rất sớm, có chút mờ mịt, không lên tinh thần nổi, Xuân
Đào không có ở bên cạnh, cũng không biết là canh mấy rồi.
Tự sờ
trán mình cảm thấy nong nóng, nghĩ thầm mình nhất định là không quen
thủy thổ ở đây cộng thêm áo ướt gió thổi, sợ rằng đã bị phong hàn rồi. . . . . .
Tiếp đó Xuân Đào khẽ đẩy cửa vào, đoán chừng là bởi vì
đêm qua khóc quá nhiều, hai mắt sưng vù, còn quầng thâm mắt thật dày. . . . . .
"Tiểu thư, người đã tỉnh? Cái gì cũng thu thập xong rồi!"
Thật ra thì cũng không có đồ gì, Xuân Đào nghĩ thầm. Giọng nói mang theo giải thoát cùng hưng phấn. Đang mong đợi tiểu thư phát hiệu lệnh, khải
hoàn về nhà.
Cổ Vô Song lại sờ cái trán, muốn đứng dậy, toàn thân lại mềm nhũn, định buông tha nằm lại trên giường, cảm thấy mình cùng
Chân Bất Phàm thật là chữ bát (八) đối hướng với nhau, nếu không làm sao
từ lúc nàng bắt đầu bước lên thành Vanh Đường, lại không có một ngày nào tốt cả?
"Ta ngủ tiếp một lát." Cổ Vô Song đột nhiên kiên định
tín niệm về nhà, không muốn phức tạp nữa, cứ nghĩ như vậy nằm xuống lần
nữa, lại ngủ mất.
Nhưng Xuân Đào lại muốn tiến lên đỡ nàng, tuy
nói là chậm một bước, cứ như là đụng phải nước nóng, sắc mặt đại biến,
"Ai nha thật là nóng, ta đi gọi đại phu!" Người liền hưu một tiếng chạy
ra ngoài.
Cổ Vô Song không còn kịp nữa ngăn cản, đành phải nhắm
mắt dưỡng thần, lại cảm thấy có người tiến vào, còn chưa kịp phản ứng,
một bàn tay trực tiếp đặt lên trán nàng, trong lời nói lộ ra lo lắng,
"Sao Vô Song tỷ không biết chăm sóc bản thân như vậy?"
Là Tiền Quân Bảo. . . . . .
Cổ Vô Song mới mở mắt ra, liếc hắn một cái, nhìn trên gương mặt mềm mại
của hắn không hề che giấu quan tâm, muốn mở miệng, ". . . . . ." Lại
không biết nên nói những gì.
Cũng không biết là khi nào thì bắt
đầu, cảm thấy Tiền Quân Bảo này có cái gì đó không đúng, vốn là cảm thấy hắn chỉ cố ý tỏ vẻ thân mật, muốn kích thích đại ca hắn, nhưng sau đó
lại cảm thấy không hoàn toàn là như thế, tâm tư của hắn cũng không phải
là đơn thuần như vậy. . . . . .
Có lúc nàng thậm chí cảm thấy,
những gì hiện ra trên mặt của Tiền Quân Bảo, là thành thục cùng. . . . . . Mưu tính. . . . . không phù hợp với tuổi của hắn.
Có lẽ là trực giác của nàng hơn người, mấy ngày nay cũng không muốn cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, còn có bài xích.
Nàng ngày trước cũng là dựa vào cái loại trực giác này, để chọn bạn hợp tác
làm ăn. Trước thấy Tiền Quân Bảo không tồi, nhưng sau khi đến Vanh
Đường, rõ ràng hắn đối với nàng cũng không tệ lắm, nhưng cảm giác càng
ngày càng không ổn. . . . . . Mà vẫn không nói ra được đến tột cùng là
kỳ lạ ở chỗ nào.
Được rồi, kỳ quái hơn chính là, loại cảm giác này cũng không nhằm vào Chân Bất Phàm.
"Đêm qua đệ không có ở đây, nhưng nghe nói là hôm qua đại ca dẫn Vô Song tỷ ra ngoài?"
Trí nhớ đêm qua nhất thời tái hiện lại, Cổ Vô Song vô lực nhắm hai mắt lại, "Quân Bảo đệ có lòng, ta muốn nghỉ ngơi. . . . . ." Đã có ngụ ý đuổi
khách.
"Sao đại ca vẫn không hiểu được thương hoa tiếc ngọc vậy. . . . . ." Tiền Quân Bảo nghe thấy liền ngẩn người, đột nhiên lui về phía sau vuốt trán của nàng, chống lại tầm mắt, ấm áp cười một tiếng, vô
cùng thân mật.
Nếu nói lần trước tứ chi tiếp xúc là bởi vì thay
nàng bôi thuốc, như vậy lần này Cổ Vô Song không nghĩ ra bất kỳ lý do
gì. . . . . .
Đang muốn tránh, ngoài cửa liền có tiếng vang, theo âm thanh nhìn lại, lại thấy Chân Bất Phàm mang vẻ mặt trắng đen đứng ở cửa.
Ngoài ra còn có mấy tên kia.
Cổ Vô Song cũng không nghĩ ngay lúc này lại nhìn thấy hắn, định nhắm mắt lại.
Tiền Quân Bảo cũng không quản, đầu tiên là mím môi cười một tiếng, sau đó
ánh mắt mang theo kiên nghị nhìn Chân Bất Phàm, không có chút nào sợ hãi nói: "Đại ca. . . . . ."
Chân Bất Phàm bước một bước vào bên
trong phòng, tầm mắt rơi vào trên người Cổ Vô Song nằm trên giường, mím
chặt môi mỏng, không nói một lời.
Lâm Văn Thăng không biến sắc
dựa vào cạnh cửa, đứng ở sau lưng Chân Bất Phàm, khóe miệng khẽ nhếch
cười, nhưng nụ cười lại không ở trong đáy mắt, "Quân Bảo, nếu huynh nhớ
không lầm, thì đó là đại tẩu đệ tìm về . . . . . ."
Trương Ngũ
Kinh ngày trước luôn luôn hướng về bên ngoài, hôm nay nhìn thấy Tiền
Quân Bảo ngồi bên giường Cổ Vô Song, nói một câu, "Quân Bảo, thế này thì không hợp quy củ!"
"Vô Song tỷ đích xác là đệ từ thành Thữ An
thuyết phục tới. . . . . ." Hắn dừng một chút, "Chỉ là hiện tại tỷ ấy
không muốn, ước định trước đó dĩ nhiên là không tính rồi."
"Không tính gì?" Trương Ngũ Kinh trợn to mắt, còn có chuyện như vậy?
Lâm Văn Thăng mở miệng, "Cho dù là thế, cũng không nên do đệ tới phát ngôn."
Tiền Quân Bảo cười cười, không lên tiếng nhìn Chân Bất Phàm, giống như là sử dụng ánh mắt nhắc nhở đã từng nói ——
Sẽ tặng cho hắn nếu hắn thích.
Bọn nam nhân này thật ầm ĩ, Cổ Vô Song nhíu lông mày, ở trên giường lật người.
"Không tính gì?" Là giọng nói của Chân Bất Phàm, đột nhiên xuy một tiếng, "Ném ra."
Ném ra?! Cổ Vô Song bỗng dưng mở to mắt, vén chăn lên, đang muốn đứng dậy.
Tiền Quân Bảo đỡ nàng, ngăn động tác của nàng lại, nhìn Chân Bất Phàm, "Lúc này, đại ca không nên đối xử với bệnh nhân như vậy."
Xong rồi không để ý Chân Bất Phàm, nháy mắt.
Vẻ mặt Lâm Văn Thăng hiện rõ ngoài ý muốn, chần chờ một hồi lâu, nháy mắt mấy cái xác nhận, Chân Bất Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn mới tiếp tục ám hiệu cho Lưu Đại ——
Hai người cứ như vậy, cùng nhau ném Tiền Quân Bảo từ cửa sổ ra ngoài. . . . . .
Hả? Trương Ngũ Kinh lấy làm kinh hãi, từ khi hắn có ấn tượng tới nay, đại
ca là người nhân nhượng Quân Bảo nhất, thậm chí không nói nặng nửa câu
với đệ ấy ….
Vừa lúc nhìn thấy Chân Bất Phàm khom người muốn ôm lấy Cổ Vô Song, ánh mắt sáng lên, "Đại ca! Trên cổ huynh có dấu răng!"
Dấu răng của nữ nhân!
Chân Bất Phàm không lên tiếng, mà là bế Cổ Vô Song lên, cằm để trên trán
nàng, một động tác rất nhỏ, nhưng làm cho người ta suy nghĩ. . . . . .
Đại tẩu!
Quả nhiên chính là ngươi rồi, đại tẩu!
Xong rồi Chân Bất Phàm ôm Cổ Vô Song giả chết đi ra ngoài, Trương Ngũ Kinh
lại liếc một cái, thuận tay cầm áo đặt ở trên mặt bàn trong phòng lên,
giọng nói cao vút, "Hắc, cừ thật, lại thêu con mèo!"
Lại cầm lên nghiên cứu một hồi lâu, "Sao. . . . . . Ưng này là lạ?"
Lâm Văn Thăng chỉ hơi liếc một cái, kiến thức rộng rãi đáp:
"Ngốc ưng."
Cừ thật! Trương Ngũ Kinh nghĩ thầm, đại tẩu không hổ là đại tẩu, có tiền đồ!
Đầu Cổ Vô Song vốn đã choáng váng, hôm nay lại bị hắn giày vò tới giày vò lui, càng thêm họa
vô đơn chí, hận đến cắn răng nghiến lợi, lại chỉ có thể vô lực mở miệng, "Chân Bất Phàm, có phải ngươi đã bỏ quên cái gì hay không?"
Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, "Cái gì?"
Cổ Vô Song liếc hắn một cái, "Thật ra thì ta là người. . . . . ." Mà không phải hàng hóa trên bến tàu!
". . . . . ." Chân Bất Phàm trầm mặc nhìn nàng.
Cổ Vô Song nhắm mắt lại, "Hai chân ta có thể đi lại, không cần ngươi phí sức."
"Nàng không nặng." Hắn cũng không dừng lại mà bước tiếp.
". . . . . ." Cho nên? Nàng tức giận nghĩ, nếu là nàng vừa già vừa nặng thì. . . . . ."Mang ta đi đâu?"
"Khám đại phu."
"Bảo Xuân Đào đi gọi."
"Cho nên Tứ đang đi tìm nàng ta."
"Cái gì. . . . . ."
"Bên trong phủ có đại phu." Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, "Hết, ta lại hôn nàng."
**
Trương Ngũ Kinh ở trong phòng nhìn qua hai lần, đi tới phòng khách. Mà Lâm Văn Thăng cũng lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn Tiền Quân Bảo ngồi trên mặt đất đã lâu, bây giờ mới từ dưới đất đứng
dậy, khoan thai vỗ vỗ áo, cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Văn Thăng,
quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, nụ cười kia vẫn ấm áp như cũ,
nhìn như không ngần ngại chút nào.
Lâm Văn Thăng biết, động tác
ném Tiền Quân Bảo vừa rồi, trong lòng cũng hiểu, lấy thân thủ của tiểu
tử kia, muốn thoát thật ra thì không khó. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn
không ngăn cản, ngoài mặt, giống như là một loại phương thức biểu hiện
vậy.
Chỉ là, Lâm Văn Thăng lại không cho là như vậy. . . . . .
Hắn không thể không thừa nhận, hắn thật ra thì nhìn không thấu cái tên
tiểu tử này.
Hắn và Tứ, Ngũ còn có Lưu Đại, mạng của bốn người
bọn họ, đều là đại ca cứu, mười mấy tuổi đi theo đại ca liều mạng, hôm
nay cũng đã qua mười mấy năm rồi.
Về phần Tiền Quân Bảo, nhỏ tuổi nhất, gia nhập cũng trễ nhất.
Vẫn nhớ mùa đông kia như cũ, Tiền Quân Bảo để lộ hai chân, ăn mặc rách
rưới, ăn mặc như ăn mày theo sát sau lưng đại ca, nhìn thấy bọn họ cũng
không sợ, mà lộ ra nụ cười ngây thơ, còn có một ánh mắt nhìn thấu thế
tục.
Khi đó hắn đã cảm thấy không ổn, chung đụng lâu dài, tuyệt
không tin tưởng một nụ cười như vậy, lại xuất hiện trên mặt của một đứa
bé ăn mày—— lại không có chút nào khiếp sợ, cũng không phải là nghé con
mới sinh, trong tươi cười ngược lại cất giấu mấy phần ý vị sâu xa.
Tiền Quân Bảo học rất nhanh, trong mấy người thì võ công của tiểu tử đó tiến bộ nhất, chỉ là hắn không hiểu sao đại ca lại tin tưởng Tiền Quân Bảo,
tới như vậy. . . . . . Không giống với lẽ thường.
Rất nhiều
chuyện buôn bán làm ăn, đại ca không nói lời nào liền giao cho một thiếu niên mới ra đời toàn quyền xử lý, thậm chí nói với bọn họ "Nếu Quân Bảo muốn, đều cho đệ ấy hết".
Cho dù là đại ca tỉnh táo lại, thì cũng nói như vậy.
Không nghĩ ra. . . . . .
Về phần Ngũ cùng Lưu Đại quá mức cứng đầu, chỉ cho Tiền Quân Bảo là một
hài tử có chút đơn thuần cùng thông minh mà thôi, không hề phòng bị.
Mặc dù Tứ cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng chung đụng mấy năm, quả
thật Tiền Quân Bảo không làm ra chuyện gì quá đáng, cho nên cũng làm hắn nghĩ không nên nghi ngờ quá nặng.
Chuyện duy nhất khiến mấy
huynh đệ có oán trách, là Tiền Quân Bảo luôn quyến rũ "đại tẩu tương
lai", có vài nữ nhân lựa chọn đào hôn, lại đồn ra bên ngoài bởi vì đại
ca dữ tợn đáng sợ, nhưng trên thực tế, những nữ nhân kia đều không chịu
nổi Tiền Quân Bảo mê hoặc.
Vậy mà đại ca lại ngầm cho phép, có lẽ Tiền Quân Bảo nói đúng, nếu dùng lời ngon tiếng ngọt có thể mê hoặc
được nữ nhân, cưới về cũng là một sai lầm.
Vì vậy lần lượt đào hôn, khiến đại ca độc thân đến nay.
Những thứ khác không nói, chỉ từ thủ đoạn Tiền Quân Bảo có thể thoát khỏi sự
dây dưa của các nàng, loại thủ đoạn này, tuyệt không phải người đơn
thuần có thể làm, không thể không khiến lòng người có đề phòng.
Cho nên lần này Tiền Quân Bảo đột nhiên ngàn dặm xa xôi đưa Cổ Vô Song từ
thành Nhữ An đến, mục đích của hắn là gì vẫn không biết được, không biết là có chủ ý gì. Bởi vì chưa biết rõ cả sự kiện, cho nên hắn không tỏ
thái độ. Cho đến lần trước ở trên thuyền, nhìn thấy Tiền Quân Bảo lại
một lần diễn lại trò cũ, mới nghi ngờ. . . . .
Cổ Vô Song, không phải là đệ ấy tự tìm đến sao? Vì sao. . . . . .
Nói đi nói lại, Lâm Văn Thăng cũng nhếch môi cười một tiếng, vừa nãy đại ca lại để bọn hắn ném Tiền Quân Bảo ra ngoài. . . . . .
Chuyện này đoán chừng là Tiền Quân Bảo cũng không ngờ, bởi vì lúc đang động
thủ kia, rõ ràng hắn thấy được trong nháy mắt vẻ mặt của Tiền Quân Bảo
thay đổi. . . . . .
Trở lại Cổ Vô Song này, cũng đoán không ra
rốt cuộc là nhân vật gì, thoạt nhìn là nữ tử mười phần khôn khéo, có lúc không cẩn thận quên mất tuổi thật của nàng. . . . . . Chỉ là có thể làm đại ca đối xử đặc thù với nàng như vậy, chỉ sợ cũng là như trong truyền thuyết, không phải là nhân vật đơn giản. . . . . .
Thấy Tiền Quân Bảo chẳng biết lúc nào đã rời đi, Lâm Văn Thăng thu lại suy nghĩ, cũng đi ra khỏi phòng, đi theo về phía trước.
Quả nhiên, Tiền Quân Bảo cũng không ngờ tới ý đồ của Chân Bất Phàm, trực tiếp đến Nam Uyển chỗ ở của Lý đại phu.
Cổ Vô Song bị Chân Bất Phàm ôm vào trong ngực, Lý đại phu đang bắt mạch cho nàng.
Tiền Quân Bảo hướng Chân Bất Phàm khẽ mỉm cười hành lễ, sau đó giọng nói
mang theo nũng nịu, "Vô Song tỷ như vậy, Quân Bảo thật đau lòng đấy."
Rõ ràng là giọng làm nũng của một nữ tử, thế mà Tiền Quân Bảo lại làm được, vừa đúng đánh vào lòng người.
". . . . . ." Cổ Vô Song cũng không biết nói gì.
Tiền Quân Bảo cũng không quản, trực tiếp đến gần hai người họ, cố gắng cầm
một cái tay khác của Cổ Vô Song, nhưng là bị Chân Bất Phàm không dấu vết đoạt lại. Hắn cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh, khẽ cười nói,
"Không bằng tỷ tỷ khỏi bệnh, liền gả cho Quân Bảo, để Quân Bảo chăm sóc
tỷ."
"Nàng quá già, không thích hợp với đệ." Chân Bất Phàm mím môi nhìn Lý đại phu.
"Ừm, " Cổ Vô Song cũng không tức giận, không tự chủ di chuyển thân thể, tìm
vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt lại nói, "Đại ca đệ nói đúng rồi."