Có lẽ hôm trước
quá mức mệt mỏi, cho nên mới nằm xuống liền không biết gì, khi tỉnh lại
thì người đã nằm trên giường, xung quanh im lặng, không có chút gió nào. . . . . .
Tự nhiên sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc đã lâu chưa có.
A, vì sao trong mắt nàng lại có nước mắt? Bởi vì nàng đã yêu mến mảnh đất này rồi!
Vì sao nàng yêu mến như vậy? Bởi vì nàng đã đứng vững trên đôi chân của mình!
Nhưng mà. . . . . .
Cách một ngày mà vẫn còn di chứng, cả thân thể mềm nhũn không chịu nổi,
thoáng dịch thân thể muốn đổi tư thế, có lòng nhưng lại không đủ lực,
lại thêm cả sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi vô cùng khó chịu, mới yếu ớt
gọi một câu, "Xuân Đào. . . . . ."
"Nàng còn sống."
Gần
như lời nói của nàng vừa dứt, cửa liền bị đẩy ra, bóng đen của một người cao lớn nhất thời bao phủ toàn bộ không gian, đồng thời trả lời.
Lại là nam nhân khốn nạn này. . . . . .
Cổ Vô Song nhíu lông mày, xúi quẩy! Tại sao nàng vừa mới dậy thì phải đối
mặt với hắn? Nhưng vẫn là hít một hơi nói: "Công tử có gì muốn nói?"
Dù sao nàng cũng đã có kinh nghiệm, nụ cười biến mất, nhưng giọng nói vẫn còn bình tĩnh.
"Xem ngươi còn sống hay không."
". . . . . ."
Chẳng biết tại sao, lời của hắn bao giờ cũng nói trúng chỗ đau của nàng. . . . . . Cổ Vô Song hít sâu một hơi, tránh cho bản thân mình nghe xong lại
nghiếng răng nghiến lợi, "Không nhọc ngài quan tâm!"
"Ừm. . . . . ." Hắn suy nghĩ cẩn thận lần nữa, chỉ thấy mồ hôi làm sợi tóc dính chặt trên mặt nàng, hai mắt vẫn có thể nhìn rõ lòng người như cũ, ngược lại
hơi buồn bực vì bộ dạng suy yếu của nàng, nhìn lâu một chút. . . . . .
Ừm, coi như thuận mắt. . . . . .
Vì vậy thu hồi tầm mắt, bổ sung một câu, "Nên nhớ, lời hứa đáng giá nghìn vàng."
"Chân công tử. . . . . ." Cổ Vô Song nghiến răng, đột nhiên ý thức được nếu
mình có thể mặt không đổi sắc khi đối mặt với hắn, đoán chừng từ đó đi
khắp thiên hạ cũng không sợ. Giả bộ cười, khẽ hừ một tiếng, "Vậy thì cám ơn vì đã nhắc nhở, yên tâm. . . . . . Cái gì nên trả, nhất định sẽ
không thiếu của ngài!"
Chính là một câu hai nghĩa.
"Ừm."
Cũng không biết Chân Bất Phàm có nghe hiểu hay không, gật đầu một cái,
lại nhìn nàng một cái, không trả lời nữa, xoay người rời đi.
Cổ Vô Song nhắm mắt lại nhớ bộ dạng của hắn ——
Cái đồ khốn kiếp!
**
Coi như Chân Bất Phàm có chút nhân tính, sau hôm đó cũng không trở lại
phiền nàng, để cho nàng có không gian nghỉ ngơi. Dù sao cũng không đuổi
nàng đi, cũng không còn thúc giục nàng giao đồ.
Ngược lại thuốc
bổ gì gì đó cũng không để nàng đói bụng, nhân sâm, sừng hươu... Dược
liệu quý, mỗi ngày đều cho nàng uống như nước lọc. . . . . .
Thật ra thì, nàng có thể bỏ ra hai tờ ngân phiếu trước mặt hắn, sau đó phất tay áo rời khỏi mà không mang một cọng rơm.
Nhưng Cổ Vô Song còn nhớ rõ lời thề vào hôm trước—— người nam nhân này thật sự là quá thiếu dạy dỗ!
Người sống cả đời vì sao? Ăn, uống..., chơi, vui mừng. . . . . . Chủ yếu nhất vẫn là vì tôn nghiêm! Cho nên Cổ Vô Song nghĩa bất dung từ* lưu lại.
(*có thể hiểu là vì không thể từ chối được nên mới lưu lại)
Vì đại kế báo thù vĩ đại.
Không bao lâu lại phát hiện Chân phủ quản lý sai sót chồng chất, không có
người quản sự, không có kế toán, ghi chép sổ sách ..., đại khái là Lâm
Văn Thăng cùng Trương Tứ Thư xử lý, một ví dụ đơn giản là nhà kho, chỉ
có một chìa khóa, đống vàng bạc châu báu bên trong, cảm giác ai cũng có
thể vào lấy. . . . . .
Cả Chân phủ, đại khái chỉ có mười mấy nha
đầu cùng gã sai vặt mỗi ngày đi dạo trong phủ, làm việc không nghiêm túc cũng không ra sức.
Thấy nàng cái người khách này cũng không có
thái độ tốt gì, cố tình Chân phủ lại lớn, cỏ hoang trong đình viện không người nào xử lý, có lúc tìm nha đầu hỏi đường, đối phương cũng mang vẻ
mặt mở mịt không biết gì, Cổ Vô Song bốc hỏa trong lòng, mặc dù không
liên quan gì đến nàng, nhưng trong nhận thức của nàng, tiền cũng không
phải để hoang phí, nhất định phải làm việc có giá trị.
Lấy tài
nghệ này của Chân Bất Phàm lại có thể ngồi vững ở vị trí thủ phủ (giàu
có nhất) thành Vanh Đường, Cổ Vô Song đột nhiên hoài nghi mình có phải
hiểu biết nông cạn quá hay không. . . . . .
Nói đi cũng phải nói
lại, nhắc tới một nơi đáng để tiêu tiền nhất trong Chân phủ, chính là
đầu bếp, món ăn thật đúng là phong phú đa dạng, nguyên liệu nấu ăn toàn
là tìm được ở những nơi không thể nghĩ tới trên trời dưới đất, khẩu vị
vào nam ra bắc, có rất nhiều món ăn nàng chưa bao giờ nghe qua.
Cổ Vô Song suy nghĩ một chút, ngày khác rời đi, nhất định phải nghĩ biện
pháp kéo đầu bếp theo, để cho bọn họ tức giận! Bi thương đi!
Nhưng chuyện của Chân phủ thật đúng là không tới phiên nàng trông nom, cho
nên cứ xem như là không biết, Cổ Vô Song cũng chỉ nhắm một mắt mở một
mắt*, sau đó bắt đầu may áo cho Chân Bất Phàm.
(*Nhắm một con mắt mở một con mắt: chuyện gì có thể bỏ qua được thì bỏ qua)
Nhân tiện cẩn thận suy nghĩ xem có biện pháp gì, có thể nhanh chóng khiến
cho Chân Bất Phàm uy phong quét sân, không để mắt tới hoàn cảnh.
Xuân Đào ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn Cổ Vô Song tỉ mỉ may áo.
Nhìn tiểu thư quen thuộc xâu chỉ vào cây kim, không khỏi cảm thán trong
lòng, trước kia tiểu thư dựa vào tay nghề này mà kiếm cơm!
Hừ hừ, không phải nàng thổi phổng! Mỗi năm tiểu thư đáp ứng thêu một cái khăn
tay cho một phu nhân nhà giàu ở thành Tây, tay nghề có thể sánh ngang tú nương tốt nhất thành Nhữ An, nhất là đóa hoa mẫu đơn xanh non ướt át,
tài nghệ thiêu thùa may vá xuất thần nhập hóa, Lô Hỏa Thuần Thanh!
Cho nên nàng đối với tiểu thư ngưỡng mộ như nước miếng của trẻ sơ sinh liên miên bất tận, lại lầm lỡ bộc phát sau này càng không thể thu hồi được!
A! Tiểu thư!
Sùng bái người quá!
Sau đó Xuân Đào nghiêng đầu tò mò hỏi, "Tiểu thư, sao ưng này lạ thế?" (ưng này là chim ưng nhé)
"Ừm." Cổ Vô Song nhẹ cắn đầu sợi chỉ, hài lòng nhìn áo màu đen mỉm cười, "Là ngốc ưng."
**
Cổ Vô Song không làm thì thôi, một khi làm tốc độ kinh người, đảo mắt đã
là cái áo thứ hai, hai ngày nay không biết mấy cái đại nam nhân này chạy đi đâu rồi, cả Chân phủ, cũng chỉ còn lại mấy nha đầu, không nhiều lắm, nàng phân phó cái gì cũng dựa theo mà làm, mặc dù, làm không tốt lắm. . . . . .
Ngay cả Tiền Quân Bảo cũng không thấy bóng dáng.
Lần này Cổ Vô Song tâm huyết dâng trào, quyết định thêu con hổ, dù sao việc tinh tế này phải làm chậm, nàng cũng không vội.
Sau đó nghĩ tới nếu khiến cho họ Chân kia thay đổi chủ ý chủ động mở miệng
muốn cưới nàng, lấy xu hướng phát triển trước mắt, chỉ là khả năng không lớn, chính là vừa thêu vừa hỏi Xuân Đào, "Xuân Đào, ngươi nói xem nam
nhân sẽ thích nữ nhân như thế nào?"
"Hả. . . . . ." Xuân Đào ngẩn người, đột nhiên bắt đầu hồi hộp, này, đây là lần đầu tiên tiểu thư hỏi nàng! Dường như rất nghiêm túc, vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu, rất
cẩn thận trả lời, "Trẻ tuổi. . . . . . Tướng mạo đẹp?"
Cổ Vô Song dừng lại công việc trên tay, đột nhiên cười một tiếng, "Ta không trẻ tuổi. . . . . ."
"A?" Nhất thời Xuân Đào có chút hoảng sợ, liên tiếp xua tay, "Tiểu, tiểu thư. . . . . ."
"Còn gì nữa không?" Cổ Vô Song tiếp tục thêu.
"Còn có. . . . . ."
"Nấu cơm được không?"
"Dĩ nhiên!"
"Vậy được, " Cổ Vô Song để kim chỉ xuống, "Bái sư."
Ừm. . . . . . Tiểu thư lại có ý định gì? Suy nghĩ một chút lại nhìn bán
thành phẩm đặt trên mặt bàn, con hổ này cũng là lạ . . . . . . Giống
như, giống như. . . . . .
Mèo!?
**
Ngày hôm đó gần tối, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn.
Tiếp đó là là liên tiếp có tiếng dừng ngựa, cộng thêm tiếng ngựa kêu ré.
Là đám Chân Bất Phàm trở lại.
Vẫn phong trần mệt mỏi như cũ.
Vừa mới vào cửa, lại thấy trên bàn có một bàn thức ăn khác với thường ngày.
Đúng lúc thấy Cổ Vô Song đi từ màn cửa sau ra, trên tay còn bưng một đĩa
thức ăn, thấy nàng thanh nhã cười một tiếng, không có chút mùi dầu mỡ
nào, nghe được nàng cười nói: "Trở lại? Khổ cực rồi, hôm nay ta nấu cho
mọi người một chút thức ăn, tới nếm thử một chút."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Không ai lên tiếng.
Ngược lại Tiền Quân Bảo đi cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười có thâm ý khác.
Mắt thấy hắn vừa mới bước ra một bước, Chân Bất Phàm đã bước ra một bước dài đi qua, ngồi xuống bàn tròn.
"Chậm!" Trương Ngũ Kinh đột nhiên rống to ra tiếng, tiếp đó lại móc ra một cái
ngân châm, đưa trước mặt Chân Bất Phàm, vẻ mặt nghiêm khép hờ mắt, từ từ nói: "Đề phòng có trá!"
Cổ Vô Song nhẹ nhàng nhíu mày, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười như cũ, chính là tự mình ngồi xuống cạnh bàn——
Tạo thành trường hợp lưỡng cường giằng co quỷ dị. (lưỡng là 2; 2 này là chỉ nu9 và na9 nhé)
Tiếp đó nàng cầm đũa lên, tay trái nhẹ cầm ống tay áo tay phải, nhẹ nhàng gắp lên một món ăn, đưa vào trong miệng, nhai từ từ.
Trương Ngũ Kinh nhìn nàng, lại nói hai ngày nay theo đại ca ra bên ngoài nói
chuyện buôn bán, đặc biệt nhớ lại, những tin tức bát quái về nàng. Mới
phát hiện ngày trước nhận thức hạn hẹp như vậy, thì ra nàng thật sự là
một người ngoan độc!
Tối độc phụ nhân tâm*, nàng đột nhiên lấy lòng nhất định có mưu đồ!
(*Tối độc phụ nhân tâm: dùng để nói đến những nữ nhân có tâm địa ác độc)
Hừ hừ, lần này nhất định đại ca sẽ khen ngợi hắn nhìn thấu mọi việc, quan sát kỹ càng!
Ừm. . . . . .
Trương Ngũ Kinh hé mắt nhìn nàng nuốt món ăn trong miệng xuống bụng, mới vội
vàng lấy ly rượu bên cạnh đưa ra, "Vậy ngươi thử thêm cái này nữa!"
Trương Tứ Thư trực tiếp trợn trừng mắt, cảm thấy cùng người nào đó lớn lên từ
trong bụng mẹ rất mất thể diện, trực tiếp đi đến phía sau người nào đó
đạp cho một cước.
Lúc này Tiền Quân Bảo đã cười cười ngồi xuống, trực tiếp nói, "Vô Song tỷ, cực khổ rồi."
Bây giờ Cổ Vô Song đã tỉnh táo, coi như là khôi phục lại sự sáng suốt ngày
trước, mắt liếc Tiền Quân Bảo, nhìn ra nguyên nhân tại sao hôm đó trên
thuyền thái độ của Tiền Quân Bảo đột biến như thế——
Người này nói những lời mập mờ, lại cứ thích cất giấu khiêu khích trong đó, chắc
chắn, là muốn chơi con ngốc ưng đang ngồi bên cạnh.
Nghĩ như vậy liền không coi lời nói của Tiền Quân Bảo là quan trọng, mà là tiếp tục
đi trên con đường hiền thê lương mẫu, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, khẽ đứng dậy, liền gắp một khối thịt mỡ để vào trong chén cho Chân Bất
Phàm.
Ừm, là thịt mỡ.
Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt.
". . . . . ."
". . . . . ."
Tại chỗ có mấy người bị hành động của Cổ Vô Song làm cho chấn động.
Sao lại có tình cảnh ân cần thế này, cái này thoạt nhìn không được tự nhiên cho lắm?
Cổ Vô Song để vào chén của hắn, ngồi xuống, vừa cười, "Mời dùng chậm."
". . . . . ."
". . . . . ."
Chân Bất Phàm không biến sắc liếc nhìn trong chén, sau đó đột nhiên nhấc đũa gắp thịt, mặt không đổi sắc đưa vào trong miệng, nhai thật kỹ.
Một lát sau hắn cũng đột nhiên đứng lên, gắp lên một chân gà, tùy ý ném
qua, liền nhìn thấy chân gà kia chính xác rơi vào trong chén của Cổ Vô
Song!
Cái chén bởi vì thế mà thoáng lắc lư, lại thấy Xuân Đào thở dốc vì kinh ngạc.
Coi như là hiểu ý định của Trương Ngũ Kinh, nàng cũng muốn lấy châm bạc ra thử!
Mà nói đến Trương Ngũ Kinh này, trong lòng không biết có cảm giác gì, đại, đại ca lại gắp thức ăn cho người ta!?
Mẹ nó! Hắn đi theo đại ca hơn mười năm, đại ca chưa bao giờ gắp cho hắn một món ăn!
Đừng nói chân gà, ngay cả phao câu gà cũng không có!
"Chân công tử quá khách khí rồi." Nụ cười trên mặt của Cổ Vô Song có thể nói
là ngọt đến ngấy cả người. Sau đó lại đứng lên gắp đầu gà dùng để trang
trí vào trong chén của hắn.
Vừa định thu tay lại, Chân Bất Phàm
bất ngờ đưa tay trái đang cầm đũa lên kẹp chặt hai chiếc đũa của nàng,
áp chế ở trong chén, sau đó ngẩng đầu, từ từ liếc nhìn nàng.
Bất đắc dĩ ở phí trong, Cổ Vô Song chỉ đành phải duy trì tay trái giữa ống tay áo của tay phải, khẽ nghiêng người. . . . . .
Nụ cười bỗng dưng có hai phần cứng ngắc. . . . . .
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cổ Vô Song thoáng dùng sức, cũng không ngại đối phương là tay của người
thường xuyên cưỡi ngựa, căn bản là con kiến hôi lay đại thụ.
Chỉ
thấy tay phải Chân Bất Phàm nâng chiếc đũa, từ trong chén gắp đầu gà
lên, đưa đến bên miệng nàng. . . . . . Trong mắt mang theo mấy phần trêu đùa, nhưng vẻ mặt thì theo quán tính nghiêm túc như thường, "Không
khách khí, ngươi ăn đi."
". . . . . ." Cái đầu ngươi á!
Cổ Vô Song suýt nữa là không nhịn được, đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Hơn nữa đũa này hắn vừa mới dùng qua!
Bên này Trương Ngũ Kinh lại oán giận rồi, lại còn hôn, tay, cái này!? Ca ca hắn đột nhiên ôm mặt, trong lòng gào lên một tiếng: không sống được nữa không sống được nữa! Sống uổng phí rồi!
"Vô Song tỷ, tỷ thiên vị quá đấy." Tiền Quân Bảo đột nhiên thở dài, tiếp dùng bàn tay đỡ đầu,
sắc mặt như đưa đám, nhưng lại mang theo hưng phấn. Một cái tay khác cầm đôi đũa, giơ lên cao rồi lại hạ xuống đâm đâm vào trong chén, gây ra
tiếng vang.
Nghe vậy, Cổ Vô Song nhất thời buông ống tay áo ra,
rảnh đi một tay, cố gắng đẩy tay của Chân Bất Phàm hướng về phía Tiền
Quân Bảo, nói: "Vậy Quân Bảo tiểu đệ dùng trước đi."
Cánh tay của Chân Bất Phàm thật đúng là được làm bằng sắt, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Nhịn! Có câu bách nhẫn thành cương! (càng nhẫn nãi mới càng cứng rắn)
Cổ Vô Song nghĩ thông suốt liền buông đũa ra, hai tay trống trơn liền hai
tay trống trơn đi, sau đó ngồi lại chỗ cũ, giả bộ cười, "Chân công tử
đổi tính bất thình lình, làm cho ta rất không quen đấy."
Chân Bất Phàm khẽ ừ, coi thường châm chọc trong lời nói của nàng, đột nhiên tay
trái khẽ gạt, mắt thấy hai chiếc đũa nàng lưu lại bỗng chốc bay ra ngoài ——
"Hưu ——"
Cắm vào trong búi tóc của Cổ Vô Song .
. . . . . .
"Phốc. . . . . ." Trương Ngũ Kinh cười lớn một tiếng, nhưng bên trong lòng lại rối rắm, cho nên mặt mũi hơi vặn vẹo.
Xuân Đào hung hăng trợn mắt nhìn Trương Ngũ Kinh một cái, sau đó vội vàng giúp tiểu thư nhà nàng lấy chiếc đũa ra.
Hai tay Cổ Vô Song dưới gầm bàn nắm chặt lại, nắm chặt lại. . . . . .
Tiếp đó liền vỗ tay hai cái, nhìn tự nhiên như Lưu Hải* vạch ra hai bên, nói: "Công tử hảo thân thủ."
(*Lưu Hải: thật ra là tên của một kiểu tóc, kiểu tóc hai mái ấy)
"Ừ. . . . . ." Chân Bất Phàm để đầu gà xuống, sau đó gắp chút ít món ăn, đưa vào trong miệng.
Che giấu khóe miệng đang nhếch lên, không tự chủ nở nụ cười.
**
Lâm Văn Thăng thấy đùa giỡn đã không sai biệt lắm, cũng đi tới an vị.
Tiếp theo là Trương Tứ Thư vẫn còn đang luyện biểu cảm trên mặt với Trương
Ngũ Kinh, cùng Lưu Đại trao đổi ánh mắt, mỗi người đều có vị trí và
cương vị riêng của mình.
Dĩ nhiên, Cổ Vô Song canh chừng vị trí hai bên vô ích rồi.
Đột nhiên nghe Lưu Đại rống lên: "Tại sao không có rượu?" Sau đó hai tay chà xát bắp đùi, lại đứng lên, "Ta đi lấy rượu!"
Xuân Đào giúp tiểu thư nhà nàng đổi một đôi đũa mới, sau đó chỉ dám len lén trừng Chân Bất Phàm ngồi đối diện.
Trong bữa cơm vẫn không có người nói chuyện, Lâm Văn Thăng tự nhiên gắp thức ăn.
Trương Tứ Thư chỉ ăn đậu phộng, mà Trương Ngũ Kinh thỉnh thoảng nhìn sang đại ca vô cùng tôn kính của hắn.
Bọn người dã man này, tiểu thư tốn một buổi chiều làm ra bữa cơm lớn như
thế, những người này thậm chí một câu đa tạ hay khen ngợi cũng không có!
Cho đến lúc thấy Lưu đại làm nhiều việc cùng một lúc, bưng hai vò rượu ra
ngoài, mới nghe Tiền Quân Bảo sâu kín mở miệng, "Rượu ơi rượu ơi, tối
nay ta phải cùng ngươi thưởng thức một đêm đẹp!"
Trong lời nói, tự nhiên có mấy phần cố làm thương tâm.
Xuân Đào thật cảm thấy bọn hạ nhân của Chân phủ chỉ là để trang trí, bởi vì
Lưu Đại kia thế nào cũng coi là nửa chủ nhân, coi như chính mình tự đi
lấy rượu thì thôi, lại còn tự mình chạy đi lấy, lấy năm sáu cái bát
chồng lên nhau đi vào, xếp thành một hàng, nghe cạch cạch rất dễ rớt.
Vẫn còn đang khinh bỉ hiệu xuất làm việc của hạ nhân Chân phủ, đột nhiên
thấy tiểu thư nhà nàng cầm một cái ly lên, sau đó đứng lên, hướng về
phía Chân Bất Phàm, sau đó không nói tiếng nào, liền ừng ực ừng ực uống
hết.
Vẻ mặt mấy nam tử đang ngồi rất khác nhau.
Vừa thấy Cổ Vô Song để cái ly xuống, Lưu Đại sững sờ sau đó liền rót thêm rượu cho nàng .
Chính là cũng nhìn thấy Chân Bất Phàm đứng lên, tiện tay cầm lên một cái ly,
nhìn chằm chằm Cổ Vô Song, từng ngụm từng ngụm một hơi uống cạn.
Hừ hừ, Xuân Đào tuyệt không lo lắng.
Lại nói bản lĩnh uống rượu tiểu thư cũng không cần phải nói, đã từng một
mình, một người chống lại cả một bàn, cũng chưa từng thấy say bao giờ!
Huống chi tiểu thư đã nói, so sánh thì, rượu phương Bắc còn nguyên chất hơn
rượu phương Nam, rượu cũng mạnh hơn, cho nên ngồi chờ kịch hay của mọi
người thôi.
Tiểu thư! Cơ hội mở mày mở mặt của người rốt cuộc cũng đến rồi!
Nhìn thấy Chân Bất Phàm làm thế, Cổ Vô Song nâng khóe miệng lên, cũng nghĩ
giống Xuân Đào vậy, uống rượu thì nàng chưa bao giờ say, rất nhiều
chuyện buôn bán đều là đến tửu lâu nói chuyện, cho nên bản lĩnh này,
cũng coi như nàng chiến thắng một lần đi.
Kết quả là, lại nâng ly lên, rất có hào khí lại không mất tao nhã uống thêm một ly nữa.
Mặt không đỏ, tim không đập.
Chân Bất Phàm hé nửa con mắt, cầm một cái ly khác trên bàn, ngửa đầu uống cạn, lấy rượu bàn về anh hùng.
Cứ như vậy, qua lại không dứt.
Hai vò rượu rất nhanh liền hết sạch.
Trương Ngũ Kinh không thể không nhìn Cổ Vô Song với cặp mắt khác xưa, lại dám
cùng đại ca hắn uống rượu, giống như sự ngưỡng mộ của hắn với nàng lại
được nâng cao thêm! Nhất thời cũng hăng hái, rống to, "Trong hầm rượu
còn có ba vò Lão Ngu Sơn!" (Tên một loại rượu)
Nghe thấy thế Cổ
Vô Song chỉ dừng lại một chút, phải liều mạng thôi, vì Chân Bất Phàm
giống như đối nghịch với nàng vậy, nàng một ly hắn hai ly, xú nam nhân!
Ba vò Lão Ngu Sơn cũng rất nhanh được lấy ra.
Chân Bất Phàm trực tiếp cầm lên một vò, liếc nàng một cái, sau đó uống ừng ực ừng ực.
Nói thật có thể uống rượu là thiên phú của nàng, cho nên vẫn chưa có lúc
nào nàng say cả, cũng không biết cực hạn của mình thế nào, ước lượng tửu lượng của mình trong tình huống này, khẽ cắn răng, nếu nàng đã bắt đầu
thì——
Uống....uố...ng!
Một vò lại một vò.
Bước chân của Cổ Vô Song đã có chút không vững rồi. Đầu cũng bắt đầu từ từ choáng váng, nhất là hai má, giống như là đánh thật nhiều phấn, đỏ rực, nhưng
nàng luôn cho là mặt của nàng sẽ không đỏ lên, cho nên có chút phong
thái khác.
Ngay cả Xuân Đào, cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Chỉ là nàng đột nhiên thấy tiểu thư nhà nàng rời khỏi vị trí, hơi lảo đảo
vòng qua bàn, trực tiếp đi tới trước mặt của Chân Bất Phàm.
"Tiểu. . . . . ." Muốn ngăn lại, nhưng không kịp rồi.
Cổ Vô Song đột nhiên thản nhiên cười với hắn, sau đó níu lấy áo của hắn,
tay dùng sức vỗ vỗ vai hắn, bỗng chốc thu lại nụ cười, hung dữ kêu la:
"Ngươi! Chờ, ta đi nhà xí cái đã!"
". . . . . ."
"Phốc ——"
Hu hu. . . . . .
Xuân Đào che mặt, tiểu thư, người mất thể diện quá. . . . . .