Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Vô Song say rượu




Sau đó Cổ Vô Song buông hắn ra, gãi gãi, bộ dạng xem ra có chút mờ mịt.

Tiếp đó nàng liền hướng cửa chính "dáng vẻ thướt tha mềm mại" thẳng bước đi ra ngoài.

Lâm Văn Thăng cũng bưng lên một bát, đưa tới bên miệng, nghiêng đầu liếc Chân Bất Phàm, nhìn thấy chân mày đại ca thả lỏng trước nay chưa từng có, thậm chí còn tươi cười, có chút đăm chiêu, từ từ dời tầm mắt về phía Tiền Quân Bảo, âm thầm quan sát.

Tiền Quân Bảo xem như không thấy, giống như đang xem kịch vui, ánh mắt nhìn theo Cổ Vô Song.

Nhưng vào lúc này, Chân Bất Phàm vừa mới uống một ngụm lớn, giọng nói lại rất trầm ổn, "Đi nhầm." Không có chút dấu hiệu say rượu nào.

Nhầm rồi?

Cổ Vô Song chuyên tâm đi về phía trước, đột nhiên nheo mắt lại, lại phát hiện mình đã đi ra khỏi đại sảnh, nhìn xung quanh đình viện, mới đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Không đi nhầm. Ta về nhà đi nhà xí. . . . . ."

"Về nhà?"

Vừa dứt lời, Trương Ngũ Kinh nghẹn họng nhìn trân trối phát hiện đại ca đứng ở chỗ đối diện thần không biết quỷ không hay . . . . . .

Biến mất. . . . . .

Trong giây lát, Chân Bất Phàm đã ngăn cản trước mặt Cổ Vô Song, im lặng đứng yên

"Không sai. . . . . ." Cổ Vô Song mở mắt cười cười trả lời, lại bởi vì bức tường phía trước ngăn cản mà nhíu mày, chọc chọc cái tường cứng rắn trước mặt, "Tránh ra."

Bởi vì ưu thế chiều cao nên Chân Bất Phàm nhìn nàng từ trên cao xuống, khẽ trầm mặc một hồi, "Cái đó đều là giống nhau thôi."

". . . . . ." Cổ Vô Song nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Hình như là. . . . . ." Vì vậy cười cười, xoay người rời đi. . . . . .

Vừa mới xoay người lại, ừm, không đúng! Nàng có chút mờ mịt hồi tưởng lại vì sao nàng muốn về nhà, nghĩ đi nghĩ lại, chân mày cũng nhăn thành một cục rồi. . . . . .

A, nghĩ ra rồi!

Cổ Vô Song đột nhiên quay đầu lại nặng nề hỏi, "Giống nhau?"

Không sợ thân hình cao lớn khí thế bức người của đối phương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, hai mắt phát ra một chút buồn bực, "Nhà xí của các ngươi, vừa thối lại ghê tởm, làm sao có thể giống nhau!"

"Còn đám hạ nhân kia. . . . . . Hừ. . . . . ." Bắt đầu chỉ Chân Bất Phàm đầu tiên, "Các ngươi!Lúc sử dụng đều đứng, nhắm hai mắt, nín thở một chút, liền nhịn được! Các ngươi. . . . . ." Rồi chỉ Lưu Đại đứng cuối cùng, "Có suy nghĩ tới cảm giác của ta cùng Xuân Đào hay không. . . . . . Hả!?"

Cổ Vô Song bỗng dưng ợ hơi một cái, nếu thêm một vò rượu nữa, thì đúng là đã đến giới hạn tửu lượng của nàng rồi.

Gương mặt của một đám nam nhân co quắp, Trương Ngũ Kinh tức giận bất bình, quyết định minh oan, "Chúng ta cũng có nhu cầu ngồi!"

Trương Tứ Thư cầm lên một chiếc đũa trực tiếp ném tới hắn, xong rồi rống lên câu, "Mẹ ngươi, chuyện như vậy không cần nói cho nàng biết!"

Trương Ngũ Kinh liếc hắn một cái, "Thôi đi, người nào không biết huynh bị táo bón!"

"Đây là đệ tự đâm đầu vào chỗ chết!" Trương Tứ Thư trầm ổn giờ không còn sót lại chút gì, nhào qua vật lộn thành một đoàn.

"Ha ha ha. . . . . ." Cổ Vô Song nhún nhún vai cười, "Bọn họ đang đánh nhau. . . . . ." Sau đó vô tội than thở, che ngực lại, nói, "Ta rất là sợ." Chính là hai mắt say lờ đờ mông lung liếc nhìn Chân Bất Phàm, giống như gọi nhỏ, "Tránh ra tránh ra, ta muốn chạy trốn. . . . . ."

Chân Bất Phàm một tay ngăn lại, "Ngươi còn thiếu ta?"

Cổ Vô Song suy nghĩ một chút, hai tay buông lỏng, xong rồi còn vỗ bàn tay hắn, cười, "Trước thiếu đã."

Chân Bất Phàm không nói nhảm, trực tiếp phân phó Lưu Đại, "Đóng cửa." Bổn điếm không có ký sổ.

Đóng cửa? Cổ Vô Song nhất thời cười như hoa mùa xuân nở rộ, "Không cần làm phiền, ta đi ra ngoài sau đó sẽ nhờ Xuân Đào giúp các ngươi đóng cửa."

". . . . . ."

Lúc này Xuân Đào không nhịn được kêu lên: "Tiểu thư, hắn đóng cửa không để cho người đi á!"

Không để cho nàng đi? "Hừ. . . . . ." Cổ Vô Song đột nhiên đứng lại, hít sâu một hơi, bắt đầu kéo váy! Chuẩn bị co cẳng chạy! Một bên mở miệng khiêu khích, "Ta nhất định phải đi!"

". . . . . ." Chân Bất Phàm cảm giác chân mày mình nhảy ba cái.

Chính là nhìn cô gái mặc y phục màu vàng nhạt, từ bên cạnh hắn, chạy vòng quanh một vòng ——

Lại thở hổn hển chạy về bên cạnh hắn. . . . . .

Mọi người nói. . . . . . Nữ nhân này thật sự là 27 tuổi sao. . . . . .

Lúc này Cổ Vô Song đang nâng váy ngẩng đầu lại nhìn thấy Chân Bất Phàm, thở dốc vì kinh ngạc —— hắn, tại sao hắn lại ở chỗ này?!

". . . . . ." Trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên Cổ Vô Song ngồi chồm hổm xuống, co thành một cục. Sau khi ngồi chồm hổm xong lại len lén đưa một chân ra, nhẹ nhàng đá đá giày của hắn, xong rồi lại rút về, rồi lại ôm đầu gối, vẻ mặt buồn bực bị thương.

Chân Bất Phàm cũng nói không rõ cảm giác trong lòng, hết sức phức tạp, chẳng qua là khóe miệng không tự giác nâng lên. . . . . .Lại vẫn kìm nén như cũ, nghiêm túc, không chút vẻ mặt dư thừa.

Ánh mắt của hắn nhìn theo Cổ Vô Song, nhìn nàng, dừng một chút, nhớ tới nàng vừa rồi vẫn uống rượu nhưng vẫn chưa ăn đồ gì, vì vậy mở miệng, dùng một kiểu giọng nói không cho phép cự tuyệt: "Đi ăn cơm."

Cổ Vô Song ôm đầu gối, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Chân Bất Phàm lập tức nhíu lại, câu nói tiếp theo cũng không nói được, Cổ Vô Song buồn buồn mở miệng: "Ta tới đây, không phải để dùng cơm. . . . . ."

"Vậy ngươi tới làm gì?"

"Tự mình chuốc khổ”

"Ngươi. . . . . ."

Cổ Vô Song đột nhiên cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu ngước mắt, trong ánh nến của đại sảnh, nhìn chằm chằm mặt hắn, "Ngài muốn biết?"

Thấy hắn trầm mặc, Cổ Vô Song nở nụ cười ngọt ngào, len lén hướng hắn ngoắc ngoắc tay, nhẹ nhàng nháy mắt, nhỏ giọng nói, ". . . . . ."

Chân Bất Phàm từ từ xoay đầu, phát hiện một đôi huynh đệ trong đại sảnh đã sớm dừng đánh nhau, những người còn lại đều dựng lỗ tai lên, mang vẻ mặt nhiều chuyện.

Chân Bất Phàm không hổ là đại ca của đám người kia, chân mày cũng không nhíu lại, lại không biến sắc giao phó lần nữa, "Lưu Đại, đóng cửa."

"A!" Lưu Đại, lại cảm thấy có gì đó không đúng, Lâm Văn Thăng đã cười cười, "Đại ca bảo đóng cửa lại, là để cho chúng ta ăn thoải mái đó mà."

Tuy nói Lưu Đại không tình nguyện, nhưng vẫn phải đi đóng cửa.

Xuân Đào ở một bên đột nhiên cúi đầu lẩm bẩm nói nhỏ, "Tiểu thư uống rượu say, sao lại như thế. . . . . ."

Nhất thời thu lại lời nói.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau phun ra một câu ở trong lòng: ngây thơ.

Tiền Quân Bảo cũng không để ý, hắn một tay nhéo má, ngậm chiếc đũa trong miệng, cười híp mắt nói ra một câu, "Vô Song tỷ thật đáng yêu."

Lâm Văn Thăng đột nhiên ném ra một chiếc đũa, hung hiểm xẹt qua gò má của Tiền Quân Bảo, đâm vào cột gỗ phía sau hắn .

Không khí có chút bế tắc.

Trương Tứ Thư vội vàng để xuống ân oán ca nhân với Trương Ngũ Kinh, đến gần bên cạnh Lâm Văn Thăng, ánh mắt ý bảo hắn không nên làm thế.

Chính là Lâm Văn Thăng nhẹ nhàng mở miệng, "Có con ruồi."

Tiền Quân Bảo mới vừa nãy suýt nữa bị thương mặt cũng không đổi sắc, chỉ là cười nói: "Làm phiền rồi."

**

Bên ngoài một vầng trăng tròn, gió đêm thổi nhè nhẹ.

Đợi cửa đóng lại, Chân Bất Phàm nhìn Cổ Vô Song, thấy nàng vẫn hướng hắn cười như cũ, hô hấp cũng không giải thích được mà ngừng lại. Sau đó, cong người, đi đến gần nàng.

"Ta tới để. . . . . ." Nàng quả thật không muốn giấu giếm nữa, dưới ánh trăng cặp mắt mông lung, môi đỏ mọng ghé vào lỗ tai hắn phun, "Lập gia đình . . . . . ."

Lập gia đình.

Chân Bất Phàm không tự chủ liên tưởng đến nàng tới là gả cho hắn . . . . . .

Sau khi khôi phục tư thế đứng thẳng, thân thể hơi cứng ngắc một chút, chính là duy trì động tác này hồi lâu mà vẫn chưa thay đổi.

Nhưng mà Cổ Vô Song cũng không nhịn được, ở một bên uất ức, "Ta. . . . . . Sắp không nhịn nổi nữa. . . . . ."

"Ta hiểu rõ." Hắn đột nhiên nói.

Sau đó suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa bàn tay mình ra.

Cổ Vô Song say rượu hoàn toàn không có thần trí, cũng không quản đối phương có thâm thù đại hận, để bàn tay trắng nõn của mình lên bàn tay hắn.

Có lẽ là bởi vì say rượu, nhiệt độ cơ thể nàng hơi cao, bàn tay cũng rất nóng, làm nóng đến tim của hắn.

Người nào đó vừa đứng lên, Cổ Vô Song run rẩy oán giận, "Chân rất tê. . . . . ." Liền uất ức chu mỏ, đột nhiên cau mày kêu la, "Không kịp rồi!" Liền hất tay của hắn ra, nâng váy chạy trối chết —— đi tới hướng nhà xí.

Liếc thấy nàng vừa chạy, vừa hít, xong rồi còn dậm chân một cái, "Rất tê. . . . . . Còn rất tê. . . . . ."

Chân Bất Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất ngay trước mắt, mới lặng lẽ đi tới dưới một cây đại thụ trong sân, trầm mặc một hồi, đột nhiên dùng sức đấm vào cây, chấn động làm lá cây tuôn rơi—— mới phát hiện, hắn che giấu, một nụ cười ẩn nhẫn.

Đợi cười đủ rồi, đột nhiên trầm giọng kêu: "Ngũ Kinh."

"Tới đây!" Trương Ngũ Kinh có thể nói là luôn luôn chuẩn bị, chợt đẩy cửa ra, người trong nháy mắt đi tới trước mắt hắn, "Đại ca huynh nói đi!"

"Ngày mai dọn dẹp nhà xí." Khó trách. . . . . . Hắn cau mày, khó trách trước đây đã cảm thấy sử dụng không thoải mái rồi.

Sau này, nhớ lại Chân Bất Phàm giao phó Xuân Đào chăm sóc tiểu thư nhà nàng thật tốt thì đó chỉ là lời nói lúc tán gẫu mà thôi, đáng nhắc tới chính là, người say rượu, thì cũng sẽ tỉnh lại thôi.

Cho dù là thế thì Cổ Vô Song, cũng chạy không thoát cái vận mệnh này. . . . . .

Khi Vô Song đại tỷ tỉnh lại, cả bầu trời cũng đỏ rực, hẳn là hoàng hôn ngày kế.

Từ trên giường ngồi dậy, quanh mình không có một bóng người, ánh nắng chiều vào cửa sổ, bên trong phòng có chút mờ mờ, đầu vẫn choáng váng như cũ.

Thoáng xê dịch thân thể, chăn mền rơi xuống khỏi vai, giật mình nhìn quần áo lộn xộn trên người, gần như nửa thân trần. . . . . .

Cổ Vô Song níu chặt cái chăn, tự mình làm tỉnh táo, chỉ chốc lát sau, từ từ thanh tỉnh, trí nhớ đêm qua, tựa như mực thấm giấy Tuyên Thành, từng ly từng tý, xuất hiện trong não. . . . . .

Đầu tiên nhớ lại sau khi say rượu nhiệt độ cơ thể hơi cao, vận động xong thì càng thêm thêm dầu vào lửa, giải quyết nhu cầu sinh lý xong, nàng liền la hét "Nóng quá, nóng quá" muốn cởi áo.

Bất đắc dĩ, Xuân Đào chỉ đành phải đóng cửa phòng khách, lại dùng khăn tay thấm nước, lau thân thể cho nàng, hầu hạ một buổi tối. Ừm, cho nên có thể giải thích tại sao quần áo lộn xộn.

Chuyện trước nữa . . . . . Cụng ly. . . . . .

Sau cụng ly. . . . . . Vẫn là cụng ly. . . . . .

Cụng ly đến hết rượu. . . . . .

Ôi! Hu hu

Cổ Vô Song ở trong lòng gào khóc! Cũng cắn chặt răng, nhịn không kêu vang thành tiếng, hơi nghi ngờ duy trì cùng một tư thế, kinh ngạc nhìn màn, vẻ mặt không có mục tiêu. Nhìn xuyên thấu qua màn ngó ra ngoài cửa sổ —— lòng của nàng, đang rỉ máu. . . . . .

Tâm tình lúc này giống như huyết sắc tà dương*, là bực nào thê lương. (*Huyết sắc tà dương: mà đỏ hoàng hôn buổi chiều)

Vì sao nàng say rượu lại có thể như tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, vui vẻ, mặt cười khúc khích. . . . . .

Mất thể diện, quá mất mặt. . . . . .

Lại để cho đám người kia, thấy một màn ngu ngốc của nàng, không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này truyền về thành Nhữ An!

Cuối cùng ánh chiều tà cũng biến mất ở cuối chân trời, cả bên trong phòng đều tối mờ, tối tăm mà yên tĩnh.

Mà giờ khắc yên tĩnh này cũng không thể lắng đọng được nội tâm mông lung của Cổ Vô Song, mới chậm rãi phục hồi tinh thần, bình tĩnh kêu một tiếng, "Xuân Đào. . . . . ."

Chờ đợi lại không có ai trả lời. Ngồi cũng đã lâu, Cổ Vô Song mới quyết tâm điều chỉnh lại tâm tình, mặt không thay đổi xuống giường.

Việc này nàng luôn có một loại dự cảm là chưa kết thúc. . . . . .

Thay xong quần áo, phát hiện chậu nước trên kệ còn nóng, để khăn tay ở một bên, nghĩ thầm nói không chừng Xuân Đào vì chuyện gì đó mới đi ra ngoài, mặc kệ là vì nguyên nhân gì nếu dùng nước còn dư, Xuân Đào sẽ không giữ lại, cho nên có thể yên tâm sử dụng. Chính là ở trong bóng tối lau mặt, chải tóc.

"Ọt ọt. . . . . ." Bụng kêu.

Hoạt động nhiều, liền phát hiện đói bụng rất khó chịu, đêm qua bụng rỗng uống rượu, hôm nay một chút thức ăn cũng không có. Mặc dù không có ai, Cổ Vô Song vẫn lúng túng, nhưng mà dạ dày và mặt mũi. . . . . .

Suy nghĩ một chút, quyết định lựa chọn cái trước.

Kéo cửa ra, nhìn ánh trăng một chút, ánh trăng mông lung thanh tĩnh, làm con đường trước mắt cực kỳ tối.

Lại nói thừa dịp những người đó không có ở đây, Cổ Vô Song đã nhìn Chân phủ một lần, cũng thăm dò phương hướng, chỉ là nàng rất ít đi lại vào ban đêm. . . . . . Ừm, hôm qua là ngoại lệ. . . . . . Tóm lại ý của nàng, trời tối rồi, thậm chí còn không đốt đèn.

Cố tình Chân phủ lại khác, chính là một nơi rất lớn, quanh mình một mảnh đen như mực, trong đình viện núi giả, hoa cỏ cây cối cũng trở nên giương nanh múa vuốt, hung dữ dọa người.

Nhưng Cổ Vô Song bình sinh không làm việc trái với lương tâm, cũng không sợ cái gì, chỉ là đi được một đoạn, mới phát hiện đã mất phương hướng rồi, đại khái là chọn sai ngã rẽ trước đó. Nhìn hành lang dài trước mắt, không biết đi hướng nào. Suy nghĩ một chút xoay người nhìn lại, chẳng biết lúc nào mặt trăng bị giấu đi, tất cả đều chìm trong bóng đêm.

Chung quanh rất là yên tĩnh. . . . . .

Bụng cũng rất đói. . . . . .

Cổ Vô Song cảm thấy uể oải, còn đang suy nghĩ nên đi đường nào, đột nhiên cảm giác có người phía sau!

Bỗng chốc kinh hãi, hi vọng nhìn quanh, vậy mà mấy phen quay đầu, cảm giác có một cái bóng, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng nào cả. . . . . .

Mới ngừng thở, căng thẳng, cố gắng trấn định hỏi, "Người nào?"

"Ta."

Nghe tiếng Cổ Vô Song quay đầu lại, đối phương lại giống như cố ý, đứng quá gần nàng, khiến nàng phản xạ có điều kiện lui về phía sau, y phục hương Nam, làn váy thường rất dài, coi trọng vẻ đẹp đung đưa, hẳn là một bước đạp lên váy, mất thăng bằng, ngã lui phía sau.

Bóng dáng kia đột nhiên từ bi, lôi nàng một cái, nhưng cũng không muốn đỡ nàng.

Bất đắc dĩ Cổ Vô Song mượn lực thoát khỏi số mạng ngã xuống, vì cầu đứng vững, hai tay đành phải ôm hông của cái bóng dáng cao lớn kia.

Ôm một cái, ". . . . . ." Cổ Vô Song im lặng.

"Vô dụng thôi." Đối phương lên tiếng.

Mụ nội con gấu ngươi! Cổ Vô Song tức chết, thần kinh lại vô cùng bén nhạy, sao lại chủ động ôm hắn! Nàng hận chết tên khốn trước mắt này, ở trong lòng hung hăng mắng hắn 300 hiệp.

Ngay sau đó nhanh chóng buông hai tay ra, đúng lúc đó, bụng lại "Ột——" háo hức kêu một tiếng. . . . . .

Ah!!

Thật muốn chết mà!!

Cổ Vô Song tách khỏi hắn, ngước mắt nhìn hắn một cái, trong bóng tối hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghĩ thầm tên khốn này dù sao cũng không nhìn thấy nàng, định quang minh chính đại liếc mắt, trừng hắn một cái, không có ý định cùng hắn nói chuyện, liền xoay người rời đi.

"Ta cũng chưa ăn." Hắn đột nhiên mở miệng nói.

Xong rồi hắn hướng một phương hướng khác đi hai bước.

Đây coi là cái gì? Muốn mời nàng?

Hừ, Cổ Vô Song giả bộ cười, "Không. . . . . ."

"Bọn họ ăn xong rồi."

"Không sao. . . . . ." Nàng ăn không nhiều lắm.

Vậy mà hắn giống như đoán được suy nghĩ của nàng..., "Là ăn “hết” rồi."

"Vậy. . . . . ." Làm tiếp.

"Đầu bếp nhà ta rất có cá tính."

". . . . . ."

"Tối nay không uống rượu." Nói những lời này, trong lời nói đúng là có ý cười mấy phần.

". . . . . ."

Hắn cũng không nói thêm gì nữa, đi từ từ. Mặt trăng ló mặt lần nữa, nhàn nhạt chiếu lên trên người hắn.

"Rột ——"

Dạ dày. . . . . .

Mặt mũi. . . . . .

Dạ dày. . . . . .

Mặt mũi. . . . . .

Được rồi, dạ dày.

Cổ Vô Song quyết định giả bộ ngu, cười, "Chân công tử vốn định mời ta cùng nhau dùng bữa sao?"

Chân Bất Phàm không để ý tới nàng.

Cổ Vô Song nắm chặt tay, an ủi mình, người này nhất định là trời cao khảo nghiệm nàng! Không sai được!

Vì vậy Cổ Vô Song, vì dạ dày chịu nhục, giả bộ cười, "Chân công tử trầm mặc được thật tốt, im lặng là vàng mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.