Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Thuật khích tướng




Cổ Vô Song vừa xới cơm, vừa làm bộ như lơ đãng liếc nam nhân bên cạnh, liền cúi đầu xuống đặc biệt nghiêm túc ăn cơm, bi ai phát hiện mình giống như rất uất ức.

Chỉ là trời đất bao la không bằng chuyện ăn no cái bụng, quỷ nghèo sắc quỷ không thể so với quỷ chết đói, ban đầu vì no bụng, nàng chịu gió dầm mưa, cũng là vì muốn hết khổ.

Cho nên chuyện báo thù rửa hận, không vội, lúc nào đến thì sẽ đến.

Chính là thỉnh thoảng âm thầm quan sát biệt viện của hắn: lớn, đơn giản, thậm chí vắng vẻ.

Đợi cảm thấy no bụng, từ từ nuốt xuống một ngụm cuối cùng, lúc này Cổ Vô Song mới để đũa xuống, hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nghĩ thầm, đầu bếp Chân phủ quả là một nhân tài.

Xong rồi nâng mắt nhìn, phát hiện Chân Bất Phàm đã sớm buông đũa không nhúc nhích, mà ngồi thẳng tắp, cặp mắt thâm thúy hiện rõ trong đêm, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào nàng. . . . . .

Cổ Vô Song nhìn thẳng vào hắn, cảm giác có gì đó không đúng, dời tầm mắt.

Khắp nơi phương Nam đều là nước, ở bên trong phòng cũng có thể nghe được âm thanh nước suối ở phụ cận chảy róc rách, có lẽ chính là bởi vì những âm thanh nước chảy, luôn luôn thuần khiết, cho dù là ngày hè chói chang hay là ban đêm đều mang đến mát mẻ.

Đoán chừng đã quen khi đối mặt với người khác đều mang gương mặt tươi cười, cho nên Cổ Vô Song mỉm cười với Chân Bất Phàm, đứng dậy nói, "Ta có thể đi xung quanh xem một chút không?"

Chân Bất Phàm không phản ứng trước câu hỏi của nàng, mà đột nhiên động chiếc đũa, vùi đầu ăn cơm.

Đồ thần kinh. Cổ Vô Song âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nâng làn váy lên, phát hiện nàng vẫn không có thói quen mặc quần dài trong váy để đi bộ.

Bàn ăn được bố trí tại thiên sảnh, đi qua chính là thư phòng rồi.

"Thư phòng của Chân công tử quả thật bất phàm!" Cổ Vô Song chậc chậc, "Một quyển sách cũng không có!"

Chính là tính sờ thử cái giá sách trống rỗng kia, lại thấy trên bàn cũng không có gì, vẻn vẹn chỉ có đồ bày biện cho có ở thư phòng như bút, giấy, mực, nghiên mực. Trừ lần duy nhất được xưng tụng là Thư Hương* đó ra, chính là trên tường có một chữ "Chân".

(*Thư hương: chỉ người có học thức)

Cổ Vô Song đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thư phòng của một người sao có thể sạch sẽ như vậy. . . . . . Khẽ nghiêng đầu về phía sát vách nói, "Không phải là ngươi không biết chữ chứ."

Lại đặc biệt im lặng để nghe hắn phản ứng, ừm, đoán chừng là tám chín phần mười.

Chậc, người có tiền bạc nhất phương Nam lại không biết chữ, trong nháy mắt trong lòng Cổ Vô Song thăng bằng lại.

Nhíu mày, ít nhiều biết một bí mật của hắn, vì vậy cười cười đẩy cửa phòng bên cạnh ra, vậy mà vừa mới đi một bước, đột nhiên bị người phía sau đẩy, lưng liền dựa vào bên cạnh cửa —— thân hình cao lớn của Chân Bất Phàm bỗng đè xuống, cách nàng rất gần, không khí nhất thời có mấy phần mập mờ.

Gặp quỷ, nhanh như vậy? Hắn đi xuyên tường tới đây sao. . . . . .

Cổ Vô Song cố gắng trốn thoát, nhưng mà tốn công vô ích.

Không ngờ hắn lại chủ động mở miệng, giọng nói mang theo vài phần đặc biệt trầm thấp, "Nữ nhân vào phòng của nam nhân, thông thường là muốn dẫn dụ hắn ta."

". . . . . ."Dẫn, dẫn cái đầu ngươi á! Mặc dù không muốn, thân thể Cổ Vô Song cũng không khống chế được mà cứng ngắc.

Thật ra thì ôm cũng đã bị hắn ôm qua rồi, vác cũng đã vác qua rồi, nên phải rất quen mới đúng, sao lại giống như bây giờ, khắp nơi đều cảm nhận được cảm giác uy hiếp đó. . . . . . Khẽ cắn răng nặn ra khuôn mặt tươi cười, "Ta tự biết rõ. . . . . ."

"Hả?" Giọng nói cự nhiên mang theo vài phần lười biếng, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm như cũ.

"Ta quá già!" Cổ Vô Song bỗng nhiên dùng sức, lần này thì thành công thoát khỏi trói buộc của hắn, vì vậy vội vàng nâng làn váy chạy đi, vừa lảo đảo một cái, bình tĩnh bình tĩnh lại, thối lui đến trong đình viện.

Vù vù, rõ ràng ở thiên sảnh có ánh nến, bên này cách thật xa cho nên hoàn toàn tối sầm, cái gì cũng thấy không rõ, nhưng nàng lại cảm thấy hắn một mực canh chừng nàng. . . . . .

Không được! Nàng cũng hiểu được mình quá hèn nhát, vẫn bị buộc phải thỏa hiệp khi hắn "thể hiện uy quyền", suy nghĩ một chút nàng không phải là nên trở về học mấy năm võ nghệ, trở lại báo thù rửa hận chứ?

Ừm. . . . . . Cổ Vô Song lại hơi chần chờ, xương cốt hai mươi bảy tuổi mới học có thể quá cứng hay không?

"Không biết." Hắn cũng chầm chậm từ trong bóng tối đi tới dưới ánh trăng.

Không biết cái gì? Sẽ không quá già, cũng không phải quá. . . . . . Cứng. . . . . . Gặp quỷ! Cổ Vô Song có cảm giác không giải thích được tự đỏ mặt, được rồi, có lúc ở cách phòng của đệ đệ cùng em dâu, xác thực hiệu quả cách âm không tốt. . . . . .

"Khách khí." Cổ Vô Song giả bộ cười, tự nhiên sẽ không so với người già!

"Không khách khí, đặc biệt đêm qua ta. . . . . ."

Cổ Vô Song bỗng chốc đỏ mặt, giết không cần hỏi, giết không cần hỏi á! "Cám ơn Chân công tử khoản đãi, nếu không có chuyện gì khác, vậy ta cáo từ."

"Ừm. . . . . ." Chân Bất Phàm cũng không để ý nàng, tránh ra một bên, vừa đi vừa nói, "Hôm nay đình viện quá nhỏ so với đêm qua, cũng không mệt mỏi. . . . . ."

"Chân công tử nói cái gì, Vô Song nghe không hiểu. . . . . ." Cổ Vô Song nở nụ cười tự mình cũng cảm thấy giả dối.

Hu hu, thảm kịch đêm qua hiện rõ mồn một trước mắt, thiện lương của nàng có thể so với vầng trăng cô đơn treo trên bầu trời, quá thê thảm

Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể giả bộ ngu thôi!

"Hôm nay nhà xí ở Chân phủ, đã phân phó Ngũ dọn dẹp rồi."

"Cái gì?" Cổ Vô Song thông suốt một lý luận, "Mặc dù không hiểu nguyên do, nhưng Trương nhị công tử làm việc, tự nhiên thỏa đáng. . . . . ."

"Nếu còn bất mãn, ngươi cứ việc nói."

"Đâu có, nếu lộ ra bất mãn với Chân công tử, tương đương với không cần mạng nhỏ của mình nữa."

Nghe ra nàng nhạo báng, Chân Bất Phàm không biến sắc, "Lão Lý nhà bếp hôm nay nói rồi, hắn không tính đổi nơi làm."

". . . . . ." Mẹ nó, đầu bếp của Chân phủ cũng là lão hồ ly, mấy ngày nay rõ ràng cùng nàng vừa nói vừa cười, lại đâm thọc sau lưng! Mặc kệ, tiếp tục giả ngu, "A, đều do Xuân Đào quá thiện lương, nói là Lý đầu bếp tóc bạc cả một đầu, cũng là người già rồi, còn phải phụ trách đồ ăn cho cả mọi người, sợ ông ấy quá mệt mỏi, nên thuận miệng hỏi một câu."

"Lý đầu bếp mới 30 tuổi."

"Vậy sao? Lạm lụng quá vất vả, thật đúng là nhìn không ra."

Chân Bất Phàm vẫn đưa lưng về phía nàng, đột nhiên nhếch miệng lên, "Vậy. . . . . . Lập gia đình?"

"Lúc. . . . . ." Cổ Vô Song chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, sao đột nhiên lại nhắc tới cái vấn đề này? !

"Ban đầu tại sao lại bị từ hôn?"

Nói ra thì thật là một trận tức giận, Cổ Vô Song nắm tay thành nắm đấm, tên kia đã từng nói nếu vượt qua khó khăn, sẽ lấy nàng làm vợ, kết quả lại chạy trốn mất dạng, uổng nàng còn từng có ý với hắn.

"Chân công tử cũng bị từ hôn?" Cổ Vô Song thoáng đổi đề tài.

"Nói như vậy ——" Hắn đột nhiên xoay người lại, lần này mượn ánh trăng rốt cuộc Cổ Vô Song cũng thấy rõ mặt của hắn, thường ngày mặt mày nghiêm túc bây giờ lại có cảm giác buông lỏng, ảo giác sao? "Ta và ngài đồng mệnh tương liên?"

Phi! "Đâu có đâu có, Chân công tử ngài quá khiêm tốn, rõ ràng công tử là người đáng thương."

"Ừm?" Chân Bất Phàm nhìn nàng chằm chằm, phát hiện nàng vẫn không khôn ngoan, vẫn còn khiêu khích hắn. Nàng không biết là không nên nói hai chữ đáng thương với nam nhân sao?

"Bởi vì ngay cả ta cũng không ai thèm lấy, cũng không muốn gả cho ngài nha." Cổ Vô Song mượn bóng đêm, che giấu tính toán ở đáy mắt.

". . . . . ."

Thấy hắn trầm mặc, Cổ Vô Song cũng không quản, trong lúc bất chợt cảm thấy tự tin không ngừng trở về, tự nhiên tươi cười, "Chân công tử có biện pháp để ta gả cho ngài. . . . . . A, sai rồi," Nụ cười của nàng, ở dưới ánh trăng đặc biệt mê người, một đôi mắt phượng trực tiếp chống lại tầm mắt của hắn, trong mắt đều là khiêu khích, "Ta nói, Chân công tử có bản lãnh để Cổ Vô Song ta cam tâm tình nguyện gả cho ngài sao?"

Rõ ràng chính là khiêu khích nam nhân.

Chân Bất Phàm im lặng không lên tiếng.

Khoảnh khắc này giống như đột nhiên thông suốt, "Để cho ngươi cam tâm tình nguyện gả cho ta?" Nhếch khóe miệng xuy một tiếng, "Tại sao không phải là ngươi làm ta cam tâm tình nguyện cưới ngươi?"

Cổ Vô Song nhíu mày, ngoài ý muốn nam nhân này lại còn biết nghĩ như thế, nói tiếp: "Có đạo lý, " tiếp đó nhẹ nhàng mở miệng, công phu khua môi múa mép của nàng luôn luôn nhạy bén, "Vậy thực sự thỉnh giáo một chút, một nữ tử thế nào, sẽ làm công tử cam tâm tình nguyện cưới làm vợ?"

Cũng không hiểu được có phải bởi vì Chân Bất Phàm lúc trước quá khí thế bức người, dùng võ đè người hay không, hơi ảnh hưởng đến nàng, bây giờ thái độ của hắn thả lỏng, mấu chốt nhất là chịu cùng nàng khai thông ngôn ngữ, tự nhiên thu lại tự tin, đầu óc thanh tỉnh.

Không thể phủ nhận, hôm nay nàng lại có một kỳ phùng địch rất có cảm giác phấn khích, dĩ nhiên không tránh được mong đợi lưỡi dao của kẻ thù.

Chân Bất Phàm nhíu nhíu mày, tiến tới gần nàng một bước, "Thế nào, ta nói ra, ngươi có thể làm được sao?"

"Sai rồi, " Cổ Vô Song hé mắt cười, "Không phải làm được."

Chân Bất Phàm nhất thời trầm mặc, nhìn nàng, "Nhắc lại một lần nữa." Giọng nói uy hiếp rõ ràng.

". . . . . ." Bệnh cũ lại tái phát. Nhưng mà lần này Cổ Vô Song đã có kinh nghiệm, cười đến cảnh xuân tràn về, "Công tử cần gì phải tức giận? Cũng không có ảnh hưởng gì đến ta và ngài cả." Liền thay bằng giọng nói vui đùa, "Nếu không rõ chân tướng, liền cho là ngài muốn lấy ta."

Chân Bất Phàm ngừng lại, "Yêu cầu của ngươi cũng. . . . . ." Nhẹ nói, "Không khó."

Cổ Vô Song thuận tay vuốt ve chiếc lá xanh bên cạnh, "Hạng người nữ lưu như ta. . . . . . Không ngờ được Chân công tử để ý." Quả nhiên nhàm chán.

Tiếp đó cười cười nhìn sang bốn phía, cảm thấy không còn ý định duy trì tư thế đứng này, định theo một cái lối nhỏ, vận động sau khi ăn xong.

Chân Bất Phàm liếc nàng một cái, cách một đoạn lại đuổi theo nàng, lên tiếng, "Ngươi bày ra như thế, làm việc này huyên náo ồn ào, cả thiên hạ đều biết."

"Hả?" Cổ Vô Song cố ý không nghe thấy, cười.

Chân Bất Phàm đi hai bước, "Ta cho là ta đã phù hợp toàn bộ."

"Ha ha. . . . . ." Cổ Vô Song nhíu mày, cười khẽ, "Gặp qua Chân công tử khí vũ hiên ngang, tiêu chuẩn khác nhau, điều kiện trước đó dĩ nhiên là không thể làm chuẩn được" Nàng cứ không tin trực giác của mình sai lầm, nếu hắn chịu không nổi chính là chịu không nổi.

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như đối phương có sở thích ném nữ nhân xuống sông. . . . ." Cổ Vô Song dừng một chút, đột nhiên nghiêng người quay đầu lại cười một tiếng, "Nói đến đây, chuyện lần trước. . . . . . Cám ơn ân cứu mạng của công tử."

"Nữ nhân, " Hắn khẽ hừ một tiếng, "Quả nhiên lòng dạ hẹp hòi."

"Nhất là lão nữ nhân." Cổ Vô Song mím môi xoay người lại, lại âm thầm nắm chặt tay, "Cho nên, điều kiện tiên quyết, nhất định phải biết bơi. . . . . ."

"Không khó."

"Rất khó đấy. Tính để trên lưng hắn một tảng đá để hắn chìm xuống." Xong rồi ngoái đầu lại cười một tiếng, "Tất nhiên, là nói đùa rồi."

Chân Bất Phàm nhíu mày, đột nhiên lại nói ra một câu, "Ta không có sở thích đó."

"Cái gì?" Cổ Vô Song giả bộ ngu.

"Ném nữ nhân xuống sông."

"A, " Cổ Vô Song mang vẻ mặt giống như bây giờ mới nghe rõ, "Yên tâm, ta không nói chuyện công tử ném ta xuống sông. Coi như là như thế, ta đã lớn, trí nhớ không tốt, nhất định không nhớ được bao lâu."

Không nhớ được mới là lạ, Chân Bất Phàm trầm mặc, rồi sau đó lại nói tiếp, "Lúc ngươi say rượu tương đối động lòng người."

". . . . . ." Cổ Vô Song dừng bước chân lại, tiếp giả bộ cười, "Khi trời tối, ta cũng sẽ làm bộ Chân công tử biết lý lẽ."

Chân Bất Phàm dừng lại tại chỗ, đột nhiên từng chữ từng câu nói ra tên của nàng, "Cổ, Vô, Song." Giống như là từ từ nhai kỹ.

Cổ Vô Song nhờ ánh trăng đi vào trong đường nhỏ, "Công tử gọi thẳng khuê danh của nữ tử, có chút không ổn. . . . . ." Vậy mà vừa dứt lời, người nào đó thần không biết quỷ không hay đứng ở trước nàng —— có câu nói người dọa người cũng sẽ dọa chết người, tim nàng đập "Thình thịch", thét lên một tiếng ở trong cổ họng.

Tiếp đó Chân Bất Phàm cũng mặc kệ nàng, không ngờ lại nâng nàng lên, cất bước đi về phía trước.

Động tác giống nhau, ở trong bóng đêm tràn đầy. . . . . . Bạo lực, bụng Cổ Vô Song để trên bả vai của hắn, va chạm làm nàng đau, cắn răng, lại gần như mất khống chế. Chỉ đành phải níu chặt áo của hắn để giữ vững thăng bằng, hít sâu ổn định tâm tình, sau đó lớn tiếng tuyên bố, "Công tử, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa! Ta nhất định sẽ cùng ngài xông lên phía trước! Chỉ cần ngài thả ta xuống!!"

Chân Bất Phàm dựng lại, trong chốc lát, nói một câu, "Ngươi đi quá chậm."

Đột nhiên cánh tay dùng sức kéo nàng từ vai xuống, nhưng mà chỉ là để đổi tư thế, ôm nàng ở trong tay, không đợi nàng quen tư thế mới, sử dụng khinh công, chạy như bay.

Vấn đề tư thế. . . . . .

Hai tay Cổ Vô Song bất đắc dĩ vòng qua cổ hắn, lấy lại cảm giác cân bằng. Cảm thấy gió đập vào mặt, rất là thoải mái. Nhưng đồng thời hơi thở nóng rực của hắn cũng thả ở trên mặt nàng, một mùi hương đặc thù của nam nhân, ngược lại làm cho tâm tình nàng khó chịu.

Ở trong lòng hắn nàng hỏi, "Đi đâu?"

Chân Bất Phàm lười trả lời. Trong miệng hắn xuất ra một tiếng kêu, đột nhiên nghe tiếng ngựa hí ở phía xa, tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

Hắn liền ôm nàng như vậy, bay lên trời, "Bịch" một tiếng, hắn ngồi lên yên ngựa, để nàng ngồi ở phía trước của hắn.

Nhất thời một cảm giác lắc lư làm Cổ Vô Song bất an, Chân Bất Phàm, thật đúng là không buông ra.

Mẹ nó, khốn khiếp!

**

Chạy băng băng một hồi lâu. Cổ Vô Song bởi vì sợ té nên tư thế cũng có chút cứng ngắc, mông lưng eo đều tê dại.

Không ngờ hẳn lại lên núi.

Trong đêm tối rừng rậm trong núi có vẻ đặc biệt dữ tợn, nhất là nhánh cây nhỏ trên đường, luôn có cảm giác sắp đụng vào ảo giác.

Sau đó con ngựa rốt cuộc dừng lại bên một sườn núi

Cổ Vô Song xuống ngựa, thiếu chút nữa ngồi bệt trên mặt đất, nhìn sườn núi trơ trụi không có gì, đối diện ánh trăng trên bầu trời, không đoán ra ý của Chân Bất Phàm.

Lúc này đã vào đêm, vốn là âm u bởi vì ánh trăng mà trở nên sáng long lanh, nếu trải chăn nằm ở đây, nghe tiếng côn trùng mùa hè kêu vang, rất có ý cảnh.

Ngay sau đó Chân Bất Phàm theo sườn núi tiếp tục tiến lên, Cổ Vô Song vốn là không có sức lực, nhưng thấy hắn dừng bước lại nghiêng người nhìn nàng, biết hắn đang đợi nàng, sợ hắn làm ra chuyện thần kinh, chỉ đành phải siết chặt đùi xoa xoa eo, đi theo tiến lên phía trước.

Không ngờ được dưới sườn núi là một cái hồ nước, ánh trăng hiện rõ ở trên mặt hồ, mờ mờ, lúc có gió nhẹ phất qua, sóng nhỏ nhẹ nổi lên trên mặt hồ, ngược lại lộ ra thanh tĩnh cùng tĩnh mịch.

Vậy mà Cổ Vô Song nhất thời không có tâm tình ngắm ánh trăng, đột nhiên có chút chán nản cúi xuống, tiếp đó ngước mắt trừng mắt nhìn hắn —— nàng chỉ là nói lời kích thích hắn, cũng không cần phải trèo non lội suối chạy tới nơi này ném nàng xuống nước chứ.

Ném từ độ cao này xuống có thể chết người đó. . . . . .

Chân của Cổ Vô Song nhũn ra, mở miệng, "Ta không có lựa chọn thứ hai?"

Giống như là biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, Chân Bất Phàm không hề che giấu nhếch môi cười, có lẽ là ánh trăng có ma lực, hắn cười kéo theo gò má cong lên, cũng có mấy phần mê hoặc nhân tâm. . . . . .

Cổ Vô Song có mấy phần tức giận, bởi vì chính mình trong nháy mắt mất hồn.

Chân Bất Phàm mắt không chớp nhìn nàng, trái với nàng, hô hấp của hắn trầm ổn, chậm rãi, đỡ phải kinh ngạc vì sự im lặng ở nơi đây.

"Nữ nhân nhỏ mọn." Giọng nói của hắn rất là nghiêm túc, tựa như trách cứ, còn mang theo nhạo báng. . . . . . Vậy mà vừa dứt lời, hắn lại đột nhiên bước lên phía trước, không chút nào chần chờ, tung người từ sườn núi nhảy xuống.

Một tháng.

Một sườn núi.

Một cái hồ nước.

Một nữ tử.

Một nam nhân.

Một người nữ tử đang giật mình.

Một người nam nhân khóe miệng tươi cười tung người nhảy xuống hồ nước.

Tõm!

Đánh vỡ tất cả sự tĩnh mịch.

Chỉ vì nàng muốn bốn chữ —— cam tâm tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.