Quanh đi quẩn lại, Cổ Vô Song kinh ngạc phát hiện mình lại có thể nhớ rõ đường trở về như vậy.
Trên đường phố cửa tiệm lục tục mở cửa, mới vừa rồi đi qua vùng ngoại thành, âm thanh người bán hàng rong hai bên đã quát lên, ồn ào huyên náo, hỗn
loạn ầm ĩ, nhưng cũng rất ấm áp.
Lúc trở lại tửu lâu, Xuân Đào quả thật sắp điên rồi, đứng ở cửa gấp đến độ xoay vòng.
Trước khi vào cửa nàng đột nhiên nhớ lại gương mặt của Hoa Thanh Phong, bỗng dưng bật cười, thật có cảm giác mặc cảm.
Lúc chạng vạng, Phó Hiểu Sinh mới trở về, sắc mặt có chút suy sụt, cho đến
khi đụng phải mặt nàng, mới lại khôi phục nụ cười thường ngày. Cổ Vô
Song nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác, cảm thấy lần này hắn cùng đi,
không nhất định toàn bộ vì việc buôn bán này.
Cơm nước xong nghỉ ngơi, tản bộ dọc theo tửu lâu đến trong vườn hoa.
Cổ Vô Song nhìn trăng sáng đột nhiên thở dài, Xuân Đào ở bên cạnh nhìn thấy, lắm mồm hỏi một câu, "Tiểu thư đang suy nghĩ gì?"
Cổ Vô Song lắc đầu một cái cười yếu ớt, "Không có gì." Chỉ là đột nhiên có chút chán nản, cảm thấy buôn bán cũng không còn thú vị như trước nữa
rồi. Nhớ tới cháu trai đáng yêu, ừm. . . . . . Trước kia gắng sức bên
ngoài, là muốn người nhà trôi qua tốt một chút, người nhà trôi qua tốt
rồi, lại muốn gả cho người, nhưng lập gia đình lại không thú vị như
trong tưởng tượng, vì vậy liền muốn sinh đứa bé rồi.
Nhìn hài tử
một ngày một ngày lớn lên, hẳn là chuyện rất hạnh phúc đi, nàng nghĩ.
Cho nên mới đột nhiên có cảm xúc, thở dài một tiếng.
"Tiểu thư ra cửa gấp, mang quần áo không nhiều lắm, thời tiết ở thành Hoán Sa ẩm
thấp gió lạnh, nhiệt độ chênh lệch trong ngày lại lớn, Xuân Đào lo lắng
không đủ chống lạnh, không bằng ngày mai đi bố trang chọn vài món, cũng
đi dạo bên trong thành một chút." Nói xong lại nhìn sắc mặt của Cổ Vô
Song một chút, tiểu thư nhà nàng ngày trước đi nơi khác, hăng hái lớn
nhất chính là đi dạo phố.
Cổ Vô Song gật đầu một cái, nhưng bộ
dạng lại thiếu hăng hái, tâm tư lại không tự giác nghĩ tới tên Chân Bất
Phàm kia, thật ra thì nàng cũng không hiểu mình, ở trước mặt hắn, vì sao nàng luôn dễ giận dễ nổi nóng? Nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt,
lại trốn không kịp.
Có lẽ, chỉ là nàng không tin cõi đời này, còn có người sẽ thích nàng thôi. Có lẽ, nàng thật ra thì sợ trả giá.
Chính cái người thanh mai trúc mã lúc nhỏ kia, luôn nằm dài ở trong sân ngoài cửa sổ, kêu nàng Vô Song, Vô Song.
Khi đó, nàng còn phải hoàn thành luyện viết chữ mà tiên sinh giao phó, mẫu
thân mất sớm, nàng sợ phụ thân nhọc lòng, luôn theo khuôn phép cũ, chỉ
là vừa luyện chữ, vừa len lén ngẩng đầu nhìn lén hắn, len lén cười.
Sau khi phụ thân bệnh nặng, hắn đến xem nàng, nói không quan hệ gì đến việc hắn cùng với nàng, nói hắn trưởng thành liền lấy nàng làm vợ.
Vậy mà, sau khi gia cảnh sa sút, nàng dọn nhà, hắn không xuất hiện nữa.
Mãi cho đến năm cập kê. . . . . .
Cổ Vô Song nhíu mày, nàng nhớ nàng đã đi tìm hắn, khi đứng trước cửa phòng hắn, nàng đứng ở bên cạnh gốc cây đại thụ đã từng quen thuộc đó, muốn
nhìn một chút người đã từng nói muốn cưới nàng.
Sau đó, hắn liền xuất hiện.
Nhưng hóa ra, cảnh còn người mất, cũng chỉ có bốn chữ đơn giản. Hắn nói với nàng, nói thê tử của ta đang đợi ta.
Đêm hôm đó về nhà, thời điểm nàng nấu cơm cho Nguyên Bảo đã khóc, cũng
không phải vì tình yêu mới chớm nở, mà là một loại thương cảm không tên, bởi vì nàng đã từng có quá khứ màu xuân rực rỡ, chỉ là rực rỡ đi qua,
hoa hạnh lụy tàn.
Không nhớ rõ lúc nào thì biết tam nương. Khi đó nàng mới vừa học cách cầm chén khi dùng cơm của người phương Nam nhưng
không có một người nguyện ý đội khăn voan đỏ lên cho nàng.
Nữ
nhân bên cạnh luôn nói, nam nữ cầu thân, nghe lời của mai mối, vâng lời
cha mẹ, để cho nàng trước lung lạc cha mẹ nhà ai đó, sau đó từ từ, cũng
không có người nói chút lời nói này, chỉ nói nàng lớn tuổi, đã loại ra
khỏi phạm vi cân nhắc.
Tam nương nói đúng, đối với nam nhân mà
nói, người bọn họ cần không phải có thể giằng co lẫn nhau ở trên thương
trường, mà là lúc ban đêm trở về nhà, một chiếc đèn một đĩa thức ăn, một mỉm cười dịu dàng săn sóc. . . . . .
Hay là nói một gương mặt
non nớt? Cổ Vô Song sờ sờ mặt của mình, nhếch môi nghĩ tới thật ra thì
coi như bóng loáng, nhưng có lẽ không mềm mại như nước rồi, như vậy, vì
sao Chân Bất Phàm lại thích?
Hơi mím môi, vẫn là ngủ đi.
**
Bởi vì lại dậy thật sớm, liếc thấy sương mù phủ kín trên đường phố, Cổ Vô
Song cũng không biết là giây thần kinh nào bị đứt, không ngờ bị kích
thích bước đi giống ngày hôm qua vậy.
Nhiệt độ chếnh lệch của
ngày vào đêm của thành Hoán Sa quả thật lớn, nhưng chỉ cần tầng sương
này tản đi, ánh mặt trời sẽ làm cả thành ấm áp.
Nàng thích ánh
mặt trời kia xuyên thấu qua rừng chiếu trên mặt nước, cảm thấy cảnh đẹp
yên tĩnh như vậy, tựa hồ rất khó tìm thấy.
Chỉ là quanh co khúc khuỷu đến cuối của con đường nhỏ, nàng không nghĩ tới sẽ đụng phải hắn, Hoa Thanh Phong lần nữa. . . . . .
Hắn vẫn ngồi ở vị trí của ngày hôm qua, đưa lưng về phía nàng, trước mặt
một tấm vải thêu, dùng một loại tư thế như mình vượt ra ngoài thế giới
này. Vậy mà nàng mới vừa tới gần nơi này, dường như hắn phát hiện ra
ngay, còn chủ động mở miệng: "Ta cho là ngươi ngay ngày hôm qua sẽ tìm
đến ta."
"Cần gì nóng vội." Cổ Vô Song không bước gần thêm nữa, mà đứng cách xa, nhìn mặt nước, kéo sát áo choàng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nói rất tự nhiên, giống như là quen biết với nàng đã lâu, "Đã ăn sáng chưa?"
Cổ Vô Song lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn mờ mờ, "Dưới ánh sáng này, khi thêu không chọn nhầm màu sao?"
"Cần gì phải chọn màu?" Hắn nhàn nhạt trả lời, sau đó để tấm vải trong tay xuống, "Cùng nhau dùng bữa thế nào?"
"Được." Cổ Vô Song ngày trước chu toàn ở trong đám nam nhân đã sớm thành thói
quen, cũng không kiêng kị quá nhiều, sau đó cười cười, "Ngươi mời?"
"Tất nhiên."
Hoa Thanh Phong liền đứng lên, nhìn về nơi xa, tay áo bồng bềnh, tựa như vẽ tranh.
Cổ Vô Song sờ sờ lỗ mũi, "Hiện tại?"
Hắn đã đi tới, mà tấm vải trắng hắn trải ra hôm qua, hôm nay lại có rất
nhiều màu, mặc dù không thấy rõ thêu thế nào, nhưng cảnh đẹp trước mắt,
đều được thêu lên tấm vải, tất nhiên lộ ra một cỗ xinh đẹp.
Cho đến khi đến gần nhau, hắn mới mở miệng, "Túi tiền kia là ngươi tự tay thêu?"
Nàng cúi đầu nhìn, gật đầu một cái.
Hắn lại hỏi, "Hoa gì?"
Cổ Vô Song nhếch khóe miệng, "Hoa dại." Sau đó cùng hắn sánh vai mà đi,
"Ngày trước sinh trưởng ở trước cửa nhà, đạp thế nào đều không chết."
Cũng không hiểu vì sao mới thấy hắn hai lần, nhưng đã cảm thấy quen
thuộc, rất là thân thiết.
"À."
Đi tới đi lui, mặt trời mới lên, ánh mắt cũng nhìn rõ hơn.
Giống như hôm qua vậy, người đến người đi, bắt đầu náo nhiệt.
Ở thành Hoán Sa nữ nhiều hơn nam, phần lớn ngày thường xinh đẹp, tiếng
người huyên náo, trên đường phố tất nhiên cũng không thiếu ánh mắt nhìn
trộm Hoa Thanh Phong. Chỉ là hắn cũng biết, nên không có mở miệng trò
chuyện cùng nàng nữa.
Cổ Vô Song cũng không muốn phá vỡ sự im
lặng này, chỉ là lại đi một đoạn đường rất dài, lại chẳng có cảm giác có mục đích gì, nàng nhớ tới lần Xuân Đào gấp đến độ giơ chân, mới khẽ
nhíu mày, mở lời, "Không bằng Hoa công tử theo ta trở về Nhữ An, để ta
làm chủ mời ngươi lần này."
"Thức ăn ngon nhất ở Hoán Sa, là đậu hũ hoa thành Tây, bánh bao thành Bắc."
Nhưng đi lâu như vậy. . . . . . Cổ Vô Song mím miệng, "Chúng ta bây giờ ở đâu?"
"Thành Đông."
"Ừm. . . . . ."
"Đi mua cháo trắng ở thành Nam."
". . . . . ." Cổ Vô Song dừng lại một chút, "Hoán hoa tửu lâu thì sao?"
"Trong thành."
"Vậy không bằng ta mời ngươi ăn mỳ trong thành?"
"Không tốt."
"Vì sao?"
"Chúng ta bây giờ ở thành Đông."
". . . . . ." Cổ Vô Song không nói gì, lại đột nhiên cười cười, "Đi chung
một chỗ với người khác, chưa bao giờ ta bị xem nhẹ nghiêm trọng như
vậy."
"Nói thế nào?"
"Ngươi quá sặc sỡ loá mắt, xinh đẹp động lòng người."
"À." Hắn đột nhiên dừng bước, "Mới vừa rồi cùng nhau đi tới, ngươi cũng
không nhìn ta." Lại bước đến gần nàng hai bước, thay vì nói đi đến gần,
mà nói loại khí thế kia lại như tới gần vậy.
Cổ Vô Song ngẩn
người, có chút không hiểu hành động đột nhiên của hắn, nhưng vẫn còn
đứng vững vàng, cười cười, "Hoa công tử làm như là có ý đồ gì đó vậy."
Hắn mới dừng lại, nói, "Phàm là cô nương, đều không chịu nổi ta đến gần người. Mặt sẽ đỏ tim đập nhanh."
"Ừm. . . . . ." Nàng nhìn mặt của hắn gần ngay trước mắt, làn da trắng nõn
lộ ra đỏ thắm mỏng manh, cộng thêm mắt hạnh tinh xảo môi đỏ mọng kia. . . . . . Tự hỏi trong lòng, đúng là có chút khẩn trương.
"Ví dụ như ta làm thế này ——" Không ngờ được sau một khắc Hoa Thanh Phong càng lớn mật, đưa tay sờ lên bên má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. . . . . . Không đợi nàng phản ứng, hắn lại tiếp tục nói, "Ví dụ như ta làm thế này——" Liền
theo lời nói, lại sờ sờ vành tai của nàng. . . . . .
Cổ Vô Song
dùng chút ít thời gian phản ứng, nhìn con ngươi không có bất cứ chút gì
tình cảm nào của hắn, quyết định thật nhanh lui ra sau một bước, nhíu
chân mày, "Nếu như ngươi còn muốn hoàn thành bộ thêu kia, ta khuyên
ngươi đừng làm như vậy, " Lại hơi nhếch môi, nàng cũng không thích cảm
giác lưu lại bên má, "Bởi vì. . . . . ."
Cổ Vô Song dừng một
chút, nhớ đến suy nghĩ trong lòng, đầu tiên là nhếch môi cười một tiếng, ngay sau vẻ mặt nghiêm túc, "Ta sợ tướng công của ta sẽ không vui."