"Nàng thành thân rồi?"
Cổ Vô Song nhíu mày, "Thế nào, ta không thể lấy chồng sao?"
Hoa Thanh Phong dừng một chút, không lên tiếng, chỉ là xoay người lại, đi một con đường khác.
Cổ Vô Song do dự một chút, nhớ lại hành động vừa rồi của hắn, dừng bước
chân, nhìn bóng lưng của hắn nói, "Hoa công tử tạm biệt, Vô Song có việc trong người, cũng không đưa tiễn được. Nghĩ lấy danh tiếng Hoa phủ ở
thành Hoán Sa, cũng không khó tìm, ngày khác. . . . . ." Lại dừng lại,
"Ngày mai tới cửa bái phỏng."
Vẫn nên mang theo Phó Hiểu Sinh, tránh cho sinh thêm chuyện.
Hoa Thanh Phong quay đầu liếc nàng một cái, giống như là đột nhiên không có hăng hái, bước đi thẳng.
Cổ Vô Song bị cái nhìn có chút không giải thích được kia, chợt ngẩng đầu
nhìn trời, có lẽ chịu ảnh hưởng của tâm trạng, cũng cảm thấy không có
quá nhiều động lực "ngày mai tới cửa bái phỏng", thậm chí cảm thấy mơ hồ vì sao từ nơi xa đến chỗ này . . . . . .
Buôn bán sao? Hay là tiền bạc?
Thật ra thì tiền bạc nhiều như hoa cũng tốt, nàng nhớ tới ngày trước bôn ba
vì kế sinh nhai, nhưng sau lại thay đổi, nhưng vì cái gì mà thay đổi
nàng cũng quên, hôm nay chỉ cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Lúc trở
về tửu lâu, lại thấy bộ dạng sốt ruốt của Xuân Đào, Cổ Vô Song mỉm cười, tìm cái ghế ngồi xuống, không hiểu sao liền nhớ lại bộ dạng tức giận
của Chân Bất Phàm ở thành Vanh Đường.
Nhớ lại lại không khỏi cảm thấy ngây thơ, luôn không hỏi nguyên do vì sao cùng hắn tranh chấp, bị hắn
ảnh hưởng. Ngồi cân nhắc suy nghĩ, suy nghĩ có nên tìm một thời gian
thích hợp cùng hắn nói một chút hay không, mà không phải phiền muội trốn tránh.
Sao lại trốn tránh chứ? Không đánh mà chạy chứng tỏ không đủ tự tin, nàng Cổ Vô Song mặt mũi xinh đẹp, năng lực xuất chúng, số
tuổi kì thực là một loại biểu hiện thành thục, không phải sao?
Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Xuân Đào, vẻ mặt của nha đầu kia ít nhiều có chút giận dỗi, khẽ nhếch khóe miệng, kêu nha đầu kia ngồi xuống. Xuân Đào đi theo bên người nàng cũng đã được một khoảng thời gian rồi, xử lý trong
ngoài, vẫn thật lòng đợi nàng, có lẽ nên tìm chồng cho nha đầu này, nếu
không sẽ bị nàng trì hoãn hạnh phúc không phải sao?
Nàng gặp qua
không ít nha hoàn của phu nhân nhà khác, là đầy tớ, thậm chí ký cả khế
ước bán thân, cả đời cô độc trong đại trạch viện sống quãng đời còn lại.
Dù sao thì nữ nhân cũng không chịu nổi thử thách của thời gian
Rót cho mình ly trà, nhẹ nhàng nói, "Xuân Đào, lần này trở về, tìm người đàng hoàng, gả đi."
**
Vào nửa đêm Phó Hiểu Sinh mới trở về, kêu hai bình rượu lâu năm, vùi đầu vào uống.
Hai ngày nay hắn đều đi sớm về trễ, lúc trở về tuy nói không nhiều lắm,
nhưng vẫn có chút đầu mối để nàng nhìn thấu, nam nhân buồn cũng chỉ vì
ba loại, tiền, rượu cùng nữ nhân.
Uống rượu cho qua nổi buồn, Phó Hiểu Sinh buồn, phải là nữ nhân.
Lúc này mới mấy ngày mà? Nàng nghĩ, không ngờ được lại hãm vào sâu như vậy, còn nói, đang ở giai đoạn mới bắt đầu hứng thú nữa chứ?
Nàng mặc áo choàng vào, cầm một cái bình khác lên, uống ừng ực ừng ực vào miệng, không lên tiếng.
Phó Hiểu Sinh đã tự mình cợt nhã nói, "Ta không sao."
Tiếng nói vừa dứt, hắn dừng lại, tự giễu nâng khóe miệng lên, lại ực một hớp.
"Rất nhanh thôi." Nàng điên khùng nói ra một câu.
Phó Hiểu Sinh nhún nhún vai, cũng lười lừa gạt nữa, "Không biết, ta muốn mang nàng đi."
"Cô nương nhà nào?"
Phó Hiểu Sinh nhìn sang nàng, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ, "Hoa phủ."
**
Cổ Vô Song kể cả Phó Hiểu Sinh và Xuân Đào là ba người, đứng ở trước cửa Hoa phủ, gõ cửa chính Hoa phủ.
Thành Hoán Sa lấy kim, lụa tự tay dệt làm chủ, trong đó tay nghề này, lại lấy Hoa Thanh Phong làm đầu.
Chỉ là Hoa Thanh Phong cũng không hỏi tới buôn bán, công việc lớn nhỏ đều
giao do hạ nhân xử lý, thậm chí trên phố còn truyền tin, nói hắn cũng
chỉ có danh chủ tử, ở trong Hoa phủ không có thực quyền.
Chuyện
này nàng cũng có nghe thấy, Phó Hiểu Sinh đã sớm âm thầm dò hỏi, không
ngờ làm quen Minh Nhi nha hoàn thân cận của Hoa Thanh Phong.
Minh Nhi tính tình mạnh mẽ, dám làm dám chịu, có qua có lại, lại khiến Phó
Hiểu Sinh nảy sinh hứng thú cực kỳ, sau bởi vì chuyện trở về thành Nhữ
An, mới phát hiện trong lòng còn nhớ nhung, vì vậy giả bộ lấy tên hộ hoa hộ tống Cổ Vô Song lần thứ hai tiến đến đây, mấy phen đùa giỡn nhưng
liên tục gặp phải tảng đá, vẫn không gây ra sức mẻ gì.
Cho đến
hôm qua Minh Nhi nói rõ, nàng đã sớm có ý trung nhân, Phó Hiểu Sinh mới ý thức được, còn mất mát hơn bản thân tưởng tượng.
Cổ Vô Song nhìn gò má Phó Hiểu Sinh một chút, trong lòng cảm khái một phen, chỉ là
không rõ nếu Minh Nhi kia là nha hoàn thân cận của Hoa Thanh Phong, sao
hai lần gặp nhau, đều không thấy người ngoài?
Còn đang suy tư, gã sai vặt đi thông báo đã trở lại trước cửa, mở rộng cửa chính, nghênh đón ba người nàng vào.
Toàn bộ Hoa phủ đều trang nhã, đường mòn nối thẳng vào bên trong, kết cấu bố trí này nàng để trong lòng, chỉ là một đường cũng không thấy mấy người, cảm thấy lạnh lẽo, gã sai vặt cũng không nhiều lời, một đường im lặng
không nói, chỉ lo đi về phía trước dẫn đường.
Khó khăn mới đến
phòng khách, vẫn một người cũng không có như cũ, lại đợi một hồi lâu,
trên phòng khách mới xuất hiện một nữ tử, mặt còn chưa có nẩy nở, mặc dù ngũ quan xinh đẹp nhưng còn chút non nớt, cử chỉ cũng thoải mái, một
cái liếc, ánh mắt nhìn Phó Hiểu Sinh ít nhiều mang theo vài phần khí thế ép người.
Cổ Vô Song nhìn trong mắt, đại khái đoán được thân phận của người này, hẳn là Minh Nhi không thể nghi ngờ.
Sau đó ánh mắt Minh Nhi kia chuyển một cái, trực tiếp nhìn về phía nàng, ít nhiều thu lại thái độ nói, "Công tử mời cô nương vào trong phòng, một
người cũng đủ rồi." Sau đó bày ra tư thế “Mời”.
Vì vậy Cổ Vô Song yêu cầu dừng một chút, bỗng dưng nhếch môi cười một tiếng, nếu nàng đã
tới cửa rồi, cộng thêm thân phận đã thành thân, cũng thấy không ngại gì. Vì vậy gật gật đầu tiến lên.
Phó Hiểu Sinh vẫn là dáng vẻ cợt nhã như cũ, "Vậy tại hạ ở nơi này chờ Minh Nhi muội muội trở lại, chờ chiêu đãi nhiều hơn."
Minh Nhi tức giận liếc hắn một cái, lại dường như biết được suy nghĩ nhìn nàng, không lên tiếng, tiến lên dẫn đường.
Cổ Vô Song đuổi theo, quay đầu lại nhìn Phó Hiểu Sinh cùng Xuân Đào, giao
phó, "Vậy các ngươi ở chỗ này đợi ta, qua hai nén hương ta nhất định trở lại."
Bị dẫn đến biệt viện đặc biệt thanh nhã, cửa viện không lớn, cũng là đứng trên cầu nhỏ nước chảy từ từ.
Qua cầu, đưa tới cửa, Minh Nhi dừng bước chân, nói, "Xin mời."
Cổ Vô Song đẩy cửa tiến vào, mới vừa vào nhà, liền liếc thấy bức tranh treo trên tường. . . . . .
Tranh thêu nàng.
Một cây kim một sợi chỉ đều công phu tìm tòi nghiên cứu, môi đỏ mắt hạnh
lông mày, áo choàng quấn quanh thân, bức thêu trông rất sống động, chỉ
là vẻ mặt kia nhìn kỹ một chút thì hơi mờ mịt. . . . . . Bức thêu này
giống như một thanh kiếm, đâm vào làm nàng trở tay không kịp, hơn nữa
nàng biết hắn không lâu, chưa nói tới quen biết, hắn có thể trong thời
gian ngắn như vậy, hoàn thành một bức tranh tinh xảo như vậy ư?
Không khỏi hoài nghi, bởi vì cũng không thấy Hoa Thanh Phong, lúc này không
hiểu lắm quay đầu lại nhìn quanh, cảm thấy không khí không đúng.
Không ngờ hắn đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau nàng, gọi nàng một tiếng, "Cổ Vô Song."
Nhịp tim Cổ Vô Song chợt tăng lên, giật mình, ngừng thở nghiêng đầu nhìn, cố gắng trấn định mở miệng, trong mắt mang theo vẻ không vui, "Sao Hoa
công tử xuất quỷ nhập thần như vậy?"
Ánh mắt hắn chỉ muốn thưởng
thức nhìn bức tranh thêu trên tường, nói, "Hôm qua trở lại linh cảm hiện lên, trắng đêm thêu gấp gáp, nàng cảm thấy thế nào?"
Trong lòng
Cổ Vô Song có thêm vài phần cảm giác quỷ dị, chỉ muốn rút người ra rời
đi, nhưng hắn lại cản trở đường đi, cộng thêm cửa chẳng biết lúc nào đã
đóng lại, vậy mà nàng lại không nghe thấy tiếng.
Trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu đi vòng qua mà đi, hắn có thể ngăn cản hay không. Không khỏi có mấy phần khẩn trương.
Hắn từ từ ngáp một cái, lại nhìn nàng một cái, đột nhiên bước đi khỏi bên người nàng, đi về phía giường.
Cổ Vô Song kinh ngạc nhìn hắn nằm xuống, mắt lại nhìn bức tranh treo trên
tường, chợt tiến lên kéo xuống, bởi vì có liên quan đến chất liệu vải,
nàng không có biện pháp xé bỏ, không hiểu sao lại có cảm giác áp lực.
Hắn cũng không quản, nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng hoàn toàn không hiểu được trong lòng người nam nhân này đang suy nghĩ
gì, bước nhanh về phía cửa, đang muốn mở cửa rời đi, nhưng mà cũng chỉ
trong nháy mắt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Là
giọng nói của Minh Nhi, nữ tử này ở trước mặt Hoa Thanh Phong luôn một
mực cung kính đạt tới chẳng có sóng nước gì có thể di chuyển được nàng
ta, nghe nàng ta nói, "Công tử, Tiền Quân Bảo thành Vanh Đường hướng nô
tỳ cầu thân."
Cổ Vô Song cau chân mày lại, Tiền Quân Bảo. . . . . . Ừm, cái tên này, nàng rất quen thuộc.
Cầu thân ư? Nhớ tới đệ ấy lúc trước cố ý mập mờ, lắc đầu cười cười, chút
tâm tình khẩn trương biến mất, còn muốn mở cửa, ai ngờ cửa lại mở không
ra được, giống như là bị người khóa lại từ bên ngoài, không khỏi có chút tức giận, dùng sức đẩy một phen, đè thấp giọng nói, "Hãy mở cửa ra."
Minh Nhi cũng không để ý nàng, nhưng vẫn cảm thấy được nàng ta còn ở bên ngoài, có lẽ là chờ chỉ thị của Hoa Thanh Phong.
Có qua có lại, cái gọi là làm việc cho người khác thì lời đồn sẽ biến mất.
Cổ Vô Song lại quay đầu lại nhìn Hoa Thanh Phong, hắn vẫn không mở mắt ra
như cũ, một bộ dạng không hỏi việc đời, nàng cảm thấy có ngọn lửa không
tên đã bắt đầu nổi lên, sau khi trải qua phương thức xử lý bạo lực của
Chân Bất Phàm, có lẽ là mưa dầm thấm đất, chạy thẳng tới, níu lấy áo
hắn, kéo hắn từ trên giường dậy, lạnh lùng nói, "Ta nói mở cửa!"
Hắn mới hé mở mắt dáng vẻ lười biếng, bỗng dưng đưa tay để trên lưng nàng,
nhẹ nhàng vuốt ve, chọc cho Cổ Vô Song nổi da gà cả người, nhìn hắn bộ
dạng tuyệt thế, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục lạnh lùng nói, "Đến cùng là ngươi muốn làm cái gì?"
Hắn lại nằm trở về, mở miệng, "Sống chung một phòng." Hắn lại đổi tư thế, thoáng mở mắt ra, liếc nàng một cái.
"Buồn cười, vì sao ta phải ở chung một phòng với ngươi?"
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, "Về sau tất cả buôn bán tơ lụa ở thành Hoán Sa, nàng muốn, liền lấy đi."
"Hừ, điều kiện?" Nàng cười lạnh, trong lòng đã có ý chán ghét với việc buôn bán này.
"Trở thành người trong tranh thêu của ta." Hắn cũng không quanh co lòng vòng.
"Ta cự tuyệt." Cổ Vô Song tỏ ra chán ghét, cũng lười hỏi hắn nguyên do, "Mở cửa."
Hắn cũng không dài dòng, không nói một lời.
Cổ Vô Song chỉ hơi liếc hắn một cái, nhìn xung quanh bên trong phòng,
không nói hai lời, cầm lên một ghế gỗ khác, ra sức ném vào cửa sổ.
Nói một cách thẳng thừng cũng chỉ là một cái ghế gỗ tự chế gì đó.
Chẳng biết tại sao, mặc dù biết rõ Phó Hiểu Sinh đợi nàng không thấy, sẽ tiến vào tìm người, nhưng nàng lại không muốn đơn độc cùng hắn ở trong một
phòng
Bỗng dưng nghe được hắn chậm rãi nói, "Mở cửa."
Cổ Vô Song nhất thời ngừng lại.
Nhìn về phía cửa, cửa liền mở ra.
Hắn lật người xoay vào bên trong, không lên tiếng. Minh Nhi đứng ở cửa mặt
không chút thay đổi nhìn nàng, tiếp đó tựa như lơ đãng nhìn bức thêu
trên tường một chút, lại nhìn về phía nàng.
Nàng sửa lại áo một
chút, tình hình thay đổi quá nhanh, cảm xúc chưa kịp điều chỉnh lại,
nàng tức giận, khó có được lúc không hề khí chất nói một câu, "Đồ điên."
Vẻ mặt Minh Nhi biến sắc, cũng không mở miệng.
Cổ Vô Song rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp đi qua Minh Nhi, bước đi.
Không ngờ Minh Nhi kia nhắm mắt đuổi theo tới, thời điểm ở trên cầu gỗ nhỏ,
nàng ta đột nhiên nói một câu, "Thiếu gia không phải đồ điên."
Cổ Vô Song không có mở miệng, Minh Nhi nói tiếp, "Dáng dấp của tiểu thư rất giống lão phu nhân."
Cổ Vô Song nhất thời không nghe rõ, nghe thành tiểu thư lớn lên giống lão phu nhân, hít sâu một cái, quyết tâm không để ý.
Minh Nhi bỗng dưng dừng lại bước chân, đứng ở trên cầu, nhìn chằm chằm nàng tiếp tục đi tới.
Nàng bỗng nhiên phản ứng kịp, dừng ở dưới cầu quay đầu lại, "Lão phu nhân?"
Tương tự sao? Tướng mạo này của nàng dù sao cũng không phải là quốc sắc thiên hương, nói vậy cũng không sinh được dung mạo kia. Cho dù thật sự giống
nhau, hắn cũng không nên làm ra hành động vượt rào như vậy. Dừng một
chút liền nói, "chuyện cũ đã qua." Vì vậy không do dự quay người lại.
Không ngờ Minh Nhi đột nhiên xoay người một cái, ngăn ở trước mặt nàng, thẳng tắp nhìn nàng, nói, "Ngài không thể đi."
Cổ Vô Song không nghĩ tới nàng ta lại có thể biết võ công, ngẩn người, chậm rãi nói, "Thiếu gia nhà ngươi nói mở cửa."
Nàng ta nhếch miệng, "Nhưng thiếu gia chưa nói để cho ngài đi."
Cổ Vô Song cảm thấy nữ tử này quả thật chính là ngang ngược không hiểu
chuyện, trực tiếp vòng qua một bên, không ngờ Minh Nhi kia nhanh hơn một chút, nàng lại giống như lúc nãy, không thể nhúc nhích. Tiếp đó thân
thể nhỏ bé của Minh Nhi, lại không tốn sức chút nào nâng nàng lên, giống như là muốn đưa nàng về căn nhà gỗ kia.
Trước khi vào nàng vội vàng nói một câu, "Ngươi không sợ ta đoạt thiếu gia của ngươi?"
Cảm thấy Minh Nhi cười cười, nghe nàng ta trả lời, "Nếu là thiếu gia nói gả, ta liền gả."
Trong nháy mắt đó, Cổ Vô Song đột nhiên rất nhớ một người.
**
Nàng bị đặt ở trên giường, Hoa Thanh Phong đang mặc quần áo mà ngủ, cũng không biết có ngủ thiếp đi không.
Cho đến vào đêm.
Nàng bỗng dưng có mấy phần lo lắng, vì không biết Phó Hiểu Sinh có tới cứu
nàng không, thầm nghĩ đại khái là Minh Nhi không làm, nếu làm thì phải
làm đến cùng, cũng giam bọn họ lại, như vậy Tiền Quân Bảo đâu?
Không, đệ ấy cũng không biết nàng tới thành Hoán Sa.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi, "Ngươi có thể giải huyệt hay không?"
Hắn quả nhiên không ngủ, nhưng cũng không lên tiếng, mà ngồi dậy nhìn nàng, lại vuốt tóc của nàng, tiếp đó chậm rãi cúi người xuống, tựa đầu. . . . . . Tựa vào trên đùi nàng. . . . . .
Cổ Vô Song thẹn quá hóa
giận, lại không thể nhúc nhích, chỉ đành phải rống to, "Hoa Thanh Phong, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Hoa
Thanh Phong vẫn không đáp lời như cũ, Cổ Vô Song cắn môi dưới, nói, "Như vậy ngươi định làm gì, ngươi không phải là nam nhân!"
Hắn đột nhiên mở miệng, "Quan hệ giữa nàng và phu quân tốt không?"
"Dĩ nhiên. . . . . ." Nàng nhất thời im bặt, nàng cũng không biết cùng chàng có tính là tốt hay không.
"Nàng tái giá với ta được không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nàng cắn răng, "Đến cùng là ngươi muốn làm gì!"