Ngày kế, ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Cổ Vô Song cùng Chân Bất Phàm vẫn vùi ở trong phòng không có đi ra ngoài,
bởi vì quá đói, mà tỉnh dậy, nhưng ham muốn với thức ăn ngược lại giảm
bớt, mặc quần áo xong, lại đi nhà xí một chuyến, quay đầu lại mang theo
giấy cùng bút lông trở lại, bĩu môi mấy lần, cuối cùng không có mở
miệng.
Trong phòng vẫn tràn ngập loại không khí mập mờ tế nhị,
mắt hai người nhìn nhau, tuy nhiên cũng tìm ra điểm chung khi sống chung với nhau.
Cổ Vô Song suy đi nghĩ lại, nhớ tới mình không hề có ý niệm trốn tránh nữa, thở dài, ngồi xuống bên cạnh cái bàn, đặt bút giấy lên bàn, nhìn hắn, hắng giọng một cái, mở miệng.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Chân Bất Phàm nhìn nàng một cái thật sâu, khẽ vuốt cằm.
"Mặc kệ bắt đầu như thế nào, hôm nay chàng đã là tướng công của ta. . . . .
." Cổ Vô Song dứt lời có chút dừng lại, "Nói đi, tại sao chàng khăng
khăng lấy ta?"
Mặc dù rõ ràng hắn cũng giống như nàng, ít nhiều
đã động lòng với đối phương, nhưng ở phương diện nào đó, nàng còn chưa
chắc chắn.
Nhưng hắn chỉ nhìn nàng, nói, "Ta cho là tối hôm qua chúng ta đã thảo luận qua cái vấn đề này rồi."
Cổ Vô Song nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu một cái, không đầu không đuôi nói, "Tiểu đệ của ta ngày đó đi tới phòng ta, tuy có chần chờ, nhưng
ánh mắt rất kiên định, đệ ấy nói, đệ ấy muốn lấy em dâu, cũng quyết ý
cầm tay em dâu cả đời. Sau đó ta tìm người làm mai, cùng người nhà
thương em dâu bàn bạc tất cả công việc, khi đó, thật ra ta chỉ coi
chuyện đó như một hình thức mà thôi, cảm thấy nam nhân đến tuổi, nên
thành gia lập nghiệp. Có lẽ nữ nhân cũng như vậy, khi tuổi đến, thì phải lập gia đình, giúp chồng dạy con. Nhưng thời gian rất lâu trong tiềm
thức của ta lại đang chống lại cái gì đó, trừ tướng công, thật ra thì ta cái gì cũng có."
Cổ Vô Song rót cho mình chén nước, nhẹ nhàng
bĩu một cái, "Thế nhưng hai năm sau ta lại phát hiện ta sai lầm rồi,
tiểu đệ của ta lấy vợ, là bởi vì đối tượng ấy là nữ nhân, mới khiến cho
hai từ thê tử này có ý nghĩa, Chân Bất Phàm. . . . . ." Nàng lại dừng
lại một chút, "Ta sợ ta không phải là ý nghĩa của chàng."
Thấy hắn trầm mặc, nàng lại cười một tiếng, "Cho nên ta. . . . . ."
"Nàng, đúng vậy."
Ngay lúc nàng muốn nói tiếp tục, hắn đột nhiên mở miệng.
Điều này làm cho nàng hơi ngẩn ra, nụ cười càng sâu hơn, "Vậy sao? Mà ta
không thích chàng động thủ, như vậy sẽ khiến cho ta sinh ra cảm giác
thất bại, thậm chí là cảm giác bị ép buộc. Lần thứ hai chúng ta gặp mặt, chàng liền ném ta vào trong sông, mà ta thiếu chút nữa cho là mình sẽ
chết đi. . . . . ."
"Đó là ngoài ý muốn." Hắn lại chen miệng vào, nhưng Cổ Vô Song không để ý tới, tiếp tục nói, "Sau đó chàng không thấy sự sợ hãi của ta, để cho ta lên thuyền, ta nôn đến thất điên bát đảo,
chàng thậm chí không để ý nguyện vọng của ta khiêng ta lên, một chút
không như ý liền động tay động chân, còn đả thương người, ý đồ bức ép
ta. . . . . ."
"Nàng câm miệng!" Hắn bỗng dưng có mấy phần ảo não.
"Ta ngay cả gả cho chàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Cổ Vô Song
từ từ nói xong một câu cuối cùng, mới thẳng tắp nhìn hắn một cái, thật
yên lặng nói, "Chàng xem, chàng chính là như vậy, cho nên chàng nói đi,
chúng ta thật quyết định sao?"
"Nàng không có lựa chọn nào khác." Hắn cắn răng.
Thật ra thì nói xong những thứ này, Cổ Vô Song cũng không khỏi không hỏi
ngược lại mình, mọi chuyện bị áp chế, vì sao còn động tình với chàng?
Ừm. . . . . . Chẳng lẽ nàng là tư xuân, lòng ngứa khó nhịn, bắt được một khối gỗ rách thì không chịu buông tay?
Kinh ngạc tâm tình của chính mình, lại thở dài, "Thật ra thì tam nương có tiền lệ hưu phu, ta có thể lãnh giáo nàng. . . . . ."
"Nàng dám!"
"Không có gì là dám hay không. . . . . ." Lúc trước nàng vẫn lo nghĩ cho an
toàn của bản thân, khắp nơi thỏa hiệp, hôm nay đủ loại tội trạng của hắn bị mình kể ra, xác thực thua thiệt không ít, thua thiệt liền thua thiệt nhưng nàng cũng không quá cứng rắn, mà nay. . . . . . Nàng lại nhìn hắn một cái, cảm giác mình. . . . . .
Ừ, không sợ hãi.
"Nếu không, nàng định ném ta vào trong nước ư?"
"Ta tự nhiên. . . . . ."
"Ta tự nhiên có biện pháp?" Lần này đổi Vô Song cắt đứt lời nói của Chân
Bất Phàm, nhàn nhạt nói, "Tin tưởng ta, vũ lực không có biện pháp giải
quyết căn bản của vấn đề, hôm qua ta bị Hoa Thanh Phong nhốt lại, hắn
điểm huyệt đạo của ta, ta không có biện pháp nhúc nhích, thật ra thì
chàng cũng chỉ dùng một chiêu giống nhau. . . . . ."
"Không nên đánh đồng hắn với ta!" Chân Bất Phàm bất ngờ đánh một chưởng lên trên giường.
Cổ Vô Song làm như không thấy, từng chữ từng câu tỉ mỉ hỏi, "Chân Bất
Phàm, chàng có nghĩ tới hay không, có lẽ chúng ta cũng không thích hợp
với nhau."
Chân Bất Phàm nhíu chặt lông mày, cũng nhìn nàng, sau
đó từ từ hỏi, "Vậy nàng thích hợp với người nào? Phó Hiểu Sinh, Hoa
Thanh Phong sao?"
"Thật ra thì ta nghĩ tới hôn nhân chính trị,
suy tính từ ích lợi của hai bên, " nàng cũng không chính diện trả lời,
cảm thấy nếu tiếp tục có lẽ hắn sẽ sử dụng kế sách bạo lực với nàng,
nàng sẽ bởi vì quá kìm nén mà xuất huyết bên trong, vì vậy nàng lại
ngẩng đầu, "Nhưng ta không thể không hỏi, Chân Bất Phàm, trừ tiền, chàng còn có thể cho ta cái gì?"
Từ đầu đến cuối, nàng đều nói từ từ,
nhưng lại chọc cho Chân Bất Phàm phát cáu, chỉ thấy hắn chợt đứng lên,
"Rốt cuộc là nàng muốn cái gì?"
"Lập khế ước thôi." Nàng cũng đứng lên, mặc dù chiều cao thấp hơn một đoạn, cũng không lui một bước, giằng co cùng hắn.
"Khế ước gì?" Hắn nhíu chặt lông mày, "Hôn nhân của ta và nàng, không cần phải giấy trắng mực đen tới ước định!"
"Vậy chàng muốn dùng cái gì tới ước định? Ta và chàng đều là người làm ăn, như vậy mới tốt."
"Đây không phải là một cuộc buôn bán!" Chân Bất Phàm bỗng tiến lên một bước, cũng trong lúc đó Cổ Vô Song đột nhiên tăng âm lượng lên, "Chàng muốn
điểm huyệt đạo của ta, khiêng ta lên giường lần nữa, sau đó chặn miệng
ta lại không để cho ta nói sao?!"
Hắn nghe nói liền tức giận dừng bước chân, không hiểu sao nàng đột nhiên biến đổi như thế, ảo não nắm
tóc, nhưng vẫn nhịn được không động thủ lần nữa.
Cổ Vô Song nhìn
hắn một cái, mới chậm rãi nói, "Ta chỉ nói chúng ta là người làm ăn, cần đạt thành một loại nhận thức chung, thỉnh cầu của ta rất đơn giản, ta
an tâm làm vợ của chàng, chàng bảo đảm trong bất kỳ tình huống gì, không cần cậy mạnh không được động thủ."
Hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm,
đột nhiên cắn răng nói, "Không thích bộ dạng tính toán của nàng bây
giờ." Liền đột nhiên bưng ly trà trên bàn của nàng một hơi uống sạch.
Cổ Vô Song cười, "Không dám, chàng cũng ghét ta đã lâu rồi."
Sau đó mở giấy mực ra, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Đến đây đi, ký tên đồng ý."
Không tuân theo ước định liền hưu hắn.
**
Mặc dù không muốn, nhưng Chân Bất Phàm vẫn ấn dấu tay xuống khi Cổ Vô Song đang viết gì đó.
Thời điểm lập khế ước, hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, bởi vì hắn không biết chữ.
Vì vậy Cổ Vô Song quang minh chính đại thêm hai chữ trên giấy: tập viết.
Hôm qua Tiền Quân Bảo đã nói rồi, hôm nay đến tìm nàng, nhưng vẫn chưa thấy bóng người. Ngược lại Xuân Đào nhịn không được có tới nhìn nàng, hiển
nhiên là bị chặn lại.
Nàng đang suy nghĩ, có cần lập bằng chứng
cùng một đám huynh đệ của hắn hay không, tránh cho đến lúc đó hắn mượn
tay người khác, vòng vèo tới áp chế nàng.
Buôn bán với Hoa Thanh
Phong nàng một chút cũng không có hứng thú, trên thực tế, nàng rất giỏi
trong việc kiếm một khoản, dù sao bạc của Chân Bất Phàm cũng không ít,
nàng sẽ không đói.
Nhưng ngay khi nàng định dọn dẹp bọc hành lý trở về, lại xảy ra chuyện.
Quan hệ của Tiền Quân Bảo và Chân Bất Phàm quyết liệt.
Chuyện xảy ra rất đột nhiên.
Hôm đó nàng vừa xếp một bộ y phục cuối cùng vào trong bọc hành hý, Tiền
Quân Bảo đột nhiên gõ cửa đi vào, đưa ra một tấm thiệp hồng, nói lễ
thành hôn của hắn và nha hoàn Hoa phủ ba ngày sau cử hành.
Cảm
nghĩ đầu tiên của nàng chính là Phó Hiểu Sinh nên làm cái gì bây giờ,
cho dù đối tượng như thế nào, dù sao cũng là hắn tự mình lựa chọn. Chỉ
là nàng thật không hiểu Tiền Quân Bảo đang suy nghĩ gì, không hiểu tiểu
tử này lắm, luôn tựa như biển sâu, đoán không ra.
Lúc ấy Chân Bất Phàm đang ngồi ở bên cạnh bàn học chữ nàng dạy, chỉ nói bốn chữ: ta không cho phép.
Cảm thấy cũng hợp tình lý, ai ngờ tiểu tử Tiền Quân Bảo kia, lại xung đột
chính diện, nói Chân Bất Phàm không quản được hắn. Sau đó lại nhìn nàng
nói, "Vô Song tỷ, nhất định phải đến."
Sau một khắc Lâm Văn Thăng cùng Trương Ngũ Kinh không biết từ chỗ nào xông vào, không nói hai lời
hai người liền ra tay công kích.
Tiền Quân Bảo không trốn không tránh, thẳng tắp bị quản chế, ẩn giữa lông mày là xem thường.
Trương Ngũ Kinh kích động rống ta, "Đại ca, tiểu tử này ăn cây táo, rào cây sung! Bán đứng chúng ta!"
Lời này vừa nói ra, Tiền Quân Bảo cũng không giải thích, mà thẳng tắp liếc
nhìn Chân Bất Phàm, trong con ngươi trong trẻo ít nhiều lộ ra khiêu
khích.
Mặc dù Cổ Vô Song không hiểu rõ, nhưng từ vẻ mặt của ba
người cũng có thể biết một ít, phỏng đoán lúc này khẳng định còn nghiêm
trong hơn trong tưởng tượng của nàng. Vậy mà Chân Bất Phàm luôn luôn thô bạo với nàng, đối với chuyện này của Tiền Quân Bảo, sau khi nghe xong
lại không có chút phản ứng nào, như là tất cả đều nằm trong dự đoán của
hắn vậy, lông mày cũng không nhúc nhích, chỉ nhẹ xuy một tiếng nói, "Để
cho nó đi."
Lúc này Tiền Quân Bảo mới có chút kinh ngạc, lại được che giấu rất tốt, tiếp đó liền nhìn Trương Ngũ Kinh cười đến ngây thơ
như cũ.
Trương Ngũ Khinh nổi trận lôi đình, mắt thấy muốn đánh, Chân Bất Phàm lại lên tiếng, "Ngũ Kinh."
Tiền Quân Bảo mới thừa dịp Trương Ngũ do dự không đánh, thoát khỏi sự kiềm
chế, tiếp đó không khí trong phòng đông lại khiến cho người ta hít thở
không thông. Tiền Quân Bảo bỗng dưng cười một tiếng, lại khẽ gật đầu với nàng, nói một câu cáo từ, nghênh ngang rời đi.
Điều này làm cho Trương Ngũ Kinh nuốt không nổi, bực tức, đánh lên trên cửa.
Quay đầu lại Lâm Văn Thăng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Lúc Tứ Thư trở
về, đã kiềm chế không được đệ ấy, bị đệ ấy giam lỏng. Mấy ngày này, đệ
ấy lung lạc những người xung quang cùng người từng có quan hệ với chúng
ta, trong ứng ngoài hợp, rõ ràng cho thấy muốn nuốt sản nghiệp của chúng ta. Mà trước đó vài ngày phòng thu chi của Chân phủ bốc cháy, tất cả sổ sách đều bị thiêu hủy, khế ước sổ nợ cũng không tìm về được."
Hắn nhíu chân mày càng chặt hơn, "Vanh Đường gần đây có không ít cửa tiệm
mới mở, bán đồ giống chúng ta, giá tiền lại ưu đãi không ít, đoạt không
ít khách. Hơn nữa, bên người chúng ta đệ ấy có người nội ứng, lần này đệ ấy đến, rõ ràng vì chúng ta, nếu đệ đoán không sai, hôm đó người báo
cho chúng nơi của đại tẩu, nhất định là người của Tiền Quân Bảo."
Cổ Vô Song không biết vì sao đột nhiên có cảm giác kẻ gây tai họa này có
gan, len lén liếc sắc mặt của Chân Bất Phàm, nghe hắn nói, "Tứ Thư đâu?"
"Lưu Đại đi cứu rồi. Tiền Quân Bảo rất cẩn thận, cẩn thận khắp nơi, người
của ta vẫn không phát hiện đệ ấy động tay chân, cho đến trận hỏa hoạn
trước đó vài ngày kia, đệ ấy giống như không lo lắng gì. . . . . . Những tin tức này đệ vừa mới biết được."
Chân Bất Phàm ừ một tiếng,
một đôi mắt ưng khép hờ, không nhìn ra tâm tư, tiếp đó hắn chỉ liếc nhìn Lâm Văn Thăng, nói, "Sau khi Tứ Thư trở lại, đệ muốn làm gì, liền làm
đi."
Hắn gật đầu một cái, ánh mắt ý bảo Trương Ngũ Kinh cũng theo Lâm Văn Thăng đi ra ngoài.
Cổ Vô Song mấp máy miệng, vừa định mở miệng nói gì đó, Chân Bất Phàm đã
nhìn nàng nói, "Có phải nàng rất muốn biết quan hệ giữa ta và Quân Bảo
phải không?