Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 4: Q.3 - Chương 4: Chuyện cũ như gió




"Nó là đệ đệ của ta."

"Ừm. . . . . ." Đệ đệ. Cổ Vô Song suy nghĩ hai chữ này, hắn không nói là "Tiểu đệ", có lẽ. . . . . . Có điều khác biệt.

"Cùng mẹ khác cha." Hắn lại nói.

Cùng mẹ…khác cha?

Quả thật. Cổ Vô Song ngó hắn một cái, giờ phút này mày rậm hắn khẽ nhíu lại, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng yên lặng thở dài, nhìn bọc hành lý trong tay một chút, khẽ ồ một tiếng, yên lặng chờ hắn tiếp tục.

Có lẽ là mấy ngày liên tiếp chung sống hòa bình, có lẽ là thái độ Tiền Quân Bảo rõ ràng quyết liệt như thế, cũng có lẽ là chỉ vì đối tượng là nàng, sau khi Chân Bất Phàm trầm mặc một phen, tiếp tục nói, "Cha ta là một người thô lỗ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nữ nhân kia là nàng dâu cha ta dùng 20 cỗ xe bạc mua lại. Cha ta đối xử với bà vô cùng tốt, ta tự có ấn tượng, cha ta luôn luôn nghe theo bà, đánh không đánh trả mắng không nói lại. Cũng có ấn tượng, bà không nhìn ta, giống như ta là đồ bẩn thỉu."

"Cho đến có một ngày, bà đột nhiên mất tích, đến lúc bấy giờ hoàn toàn không có tin tức. Cha ta vẫn yêu bà như trước, luôn lo lắng cho sự an toàn của bà, mang theo ta hỏi thăm xung quanh, dưới cơ duyên xảo hợp, biết được bà giấu giếm thân thế, dựa vào tướng mạo, trở thành Tam di thái của Tiễn phủ." Hắn dừng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, "Lúc cha tìm được bà thì bà đã có thai, vô liêm sỉ, lấy lý do thai nhi, vì tiền tài, yêu cầu ông ấy giấu giếm."

Hắn chậm rãi nhìn về phía nàng, "Nữ nhân kia, thật ra là mẹ ta."

Cổ Vô Song cứ nhìn hắn như vậy, nhẹ nhàng hít một hơi, trong lòng có chút đau thương, đau lòng cho hắn.

"Cha ta mềm lòng, liền không dây dưa nữa, nhưng mà trong lòng lại lạnh nguội dần, một buổi sáng, sau khi mất tinh thần không phấn chấn, buồn bực sầu não mà chết. Mà ta lang thang khắp nơi, rốt cuộc được sư phụ ta nhìn trúng, liền theo ngựa của ông sống cuộc sống đánh chiếm khắp nơi. Sau lại làm quen với bọn Văn Thăng, thanh thế dần dần lớn mạnh, cũng có tiền tài, cho đến khi sư phụ ta qua đời, ta hiểu rõ, thời cơ đã đến."

"Thời cơ báo thù." Hắn vẫn nhìn nàng như cũ, hời hợt nói, "Sau đó, ta liền báo thù."

"Ừm." Cổ Vô Song đáp lời nói, biết đại khái chuyện kế tiếp, đơn giản là hắn cướp đi cuộc sống của mẫu thân hắn, chứng minh bà đã lựa chọn sai lầm, sau đó Tiền Quân Bảo, chính là hài tử bà mang trong bụng khi đó.

Cùng mẹ khác cha đấy. . . . . .

Nghĩ đến Chân Bất Phàm quật khởi cũng là chuyện mấy năm nay, cho nên nói, thật ra thì Tiền Quân Bảo đã biết tất cả? Cho nên im lặng bên cạnh hắn cũng chờ cơ hội báo thù?

"Lúc bà chết, ta liền hối hận." Hắn đột nhiên cười, "Ta hối hận."

Cổ Vô Song nhẹ nhàng đưa tay phủ trên mu bàn tay của hắn, cảm giác bởi vì hắn dùng sức mà gân khẽ nhô lên, nơi đó cất giấu nỗi đau không muốn người biết.

"Chẳng trách con người đều nói, có tiền có thể ma sui quỷ khiến, vì vậy người Tiền gia, bọn họ đi cầu ta, trước mặt ta đuổi bà ra khỏi nhà, liên đới tới Quân Bảo, muốn bà mang theo dã chủng biến mất, nói bà hồng nhan họa thủy, nói bà ai cũng có thể làm chồng, vô liêm sỉ. Bà quỳ gối một bên khóc rống, ôm con trai của bà, vẫn không liếc lấy ta một cái, có lẽ, người đó mới được bà công nhận là con trai, ta vẫn chỉ là ác ma kéo bà từ cuộc sống hạnh phúc xuống địa ngục."

"Sau này bà trôi qua vô cùng khổ cực, thật ra thì ta chỉ muốn bà một chút, một chút xíu là tốt rồi, nhớ cha ta đối xử với bà tốt thế nào. Nhưng ta không biết bà có làm như vậy hay không, bà chỉ mang Quân Bảo tới trước mặt của ta, mở miệng ra lệnh nói “chăm sóc nó”. Sau đó bà liền tìm chết."

Nói xong hắn từ từ đưa tay lên vén mấy sợi tóc tán loạn trên trán của nàng, "Ta liền mang theo Quân Bảo rời khỏi nơi đó. Lúc đầu Quân Bảo rất khó thuần phục, vô cùng mẫn cảm, buổi tối sẽ cầm chủy thủ tới tìm ta. Cho đến ta ném nó vào trong Vanh Đường Hà, nó sặc một bụng nước, nó mới nghe lời. Sau này, nó ít nhất cũng hiểu được dùng nụ cười tới đối mặt với ta."

Nói xong hắn tự giễu nhếch môi, "Cái này không có gì không tốt."

Ách. . . . . . Cổ Vô Song nghe xong cảm thấy vẫn có là lạ ở chỗ nào đó, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vừa mới muốn mở miệng, hắn lại nói tiếp, "Lúc ấy báo thù chỉ một mình ta, Văn Thăng cũng không ở bên, cho đến khi chúng ta ở Vanh Đường, bọn họ mới tìm tới cửa."

Thì ra là như vậy, nàng suy nghĩ, mới ngước mắt nhìn hắn, "Tiền Quân Bảo sẽ làm như vậy, chàng ngay cả một chút cảnh giác cũng không có?"

"Nó cần một chuyện phân tán lực chú ý của ta, ta muốn sự kiện kia phải là nàng, những năm đầu này, nó chuẩn bị không ít, đại khái cũng cảm thấy thời cơ đã đến."

"Ta?"

"Nó vẫn quấy nhiễu hôn sự của ta, đại khái là muốn khiêu khích, muốn chứng minh, dù ta có tiền, vẫn sẽ có người không muốn gả cho ta." Hắn nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ấm áp, "Nàng ở Phương Bắc cũng có chỗ lợi thế, cũng luôn là nữ nhân rất có nghị lực, lần này chọn rể lộ ra như thế, chỉ cần thuyết phục nàng tới đây, tỏ vẻ hợp tác ta với nàng, đến lúc đó nó lại cản trở từ bên trong, ta chẳng những không cưới được nàng, còn có thể tan rã trong không vui, nó đại khái dựa vào lòng nhỏ mọn cùng trả thù của nàng. . . . . . Chỉ là nàng vừa mới bắt đầu liền chạy trốn rồi."

". . . . . ." Cổ Vô Song đột nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, cái gì gọi là lòng nhỏ mọn cùng trả thù? Nàng hừ một tiếng, "Không trốn thì sao có thể biết rõ sức lực của đôi bàn chân chàng tốt chứ?" Sau đó khẽ nghiêng đầu, có một chút hoài nghi. "Nói như vậy, chàng luôn cho rằng trong lòng Tiền Quân Bảo có quỷ?"

Có lẽ giọng hắn nói chuyện vẫn bình thản như thế, cho rằng cái loại bi thương đó đã nhạt phai nhưng kỳ thật nó vẫn ở trong lòng hắn, Cổ Vô Song nhìn hắn, hít một hơi, đột nhiên không hiểu sao lại cảm khái, làm một cái gì đó để có thể kích thích nói chuyện, chợt đứng lên, ôm cả người hắn ôm vào lòng, cằm chống ở trên trán của hắn, "Ngoan, không có gì."

Suy nghĩ một chút, lại dường như nói đến lời hứa hẹn, "Coi như chàng bị mất tất cả, ta cũng cùng chàng đi bán bánh bao."

Loại tiền bạc này, không có thì kiếm lại. Chưa nói tới cái gì vứt bỏ hay không vứt bỏ.

Hắn đầu tiên toàn thân căng thẳng, sau đó ngẩn người, buồn bực ở trong lòng bật cười ra tiếng.

"Có lẽ là mẹ chàng không biết nên yêu thương chàng thế nào." Nàng đột nhiên nghiêm túc nói, nói một chút lại sờ sờ đầu của hắn, "Bởi vì có đôi khi, chàng quả thật làm cho người ta chán ghét."

". . . . . ." Hắn đột nhiên tính trả thù đưa tay dùng sức ôm chặt hông của nàng, "Nàng đang an ủi ta sao?"

"Không ai an ủi chàng, ít nhất ta cảm thấy được, những kinh nghiệm từng trải này mới tạo ra chàng." Nàng nhún nhún vai, "Giống như ta vậy, nếu như mà mẹ ta ban đầu không có chết, cha ta cũng không có bệnh, như vậy lúc ta mười sáu tuổi sẽ như một thiếu nữ điển hình, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên kiệu hoa, thành thân cùng đối tượng ta hứa hôn."

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên mất hứng, "Đối tượng hứa hôn?"

"Nếu không chàng cho rằng vì sao không ai thèm lấy ta?" Nàng hừ một tiếng, "Sau khi hắn hủy hôn, danh tiếng của ta cũng bị tổn hại, tiểu gia hỏa của những gia cảnh giàu có xung quanh cũng mất bóng dáng, liền kéo dài tới bây giờ. Hơn nữa. . . . . ."

Nàng lại chu mỏ, "Nếu như không phải là Tiền Quân Bảo, có lẽ chàng cũng đã sớm lập gia đình, mà ta, tuyệt đối không thể nào gả cho người đã có vợ. Tất cả từng trải, đều là làm nền cho hiện trạng của chúng ta hôm nay, không phải sao?"

Hắn cũng cười cười, đột nhiên cọ mặt lên nơi mềm mại của nàng, trở nên không an phận, "Nói như vậy, Quân Bảo đã làm chuyện tốt rồi."

Nàng vỗ vỗ đầu của hắn, "Bây giờ chàng định làm thế nào?"

"Cởi hết nàng."

Thấy hắn đã thay đổi hành động, nàng dừng một chút, lại đánh cho hắn một chưởng, mặt đỏ bừng, "Lưu manh."

**

Hai người tất nhiên không tham gia lễ thành hôn của Tiền Quân Bảo. Mà là thu xếp hành lý, trở về thành Nhữ An.

Hành trình cũng không gấp, cùng cưỡi một con tuấn mã, một đường du sơn ngoạn thủy, đi dạo xung quanh, những thứ khác cũng giao cho cả đám Lâm Văn Thăng đi giải quyết. Thậm chí Cổ Vô Song rất không có nghĩa khí, bỏ luôn Phó Hiểu Sinh cùng Xuân Đào lại.

Có đôi khi, chuyện báo thù, kẻ thù cảm thấy bị trả thù mới coi là thành công, mà Tiền Quân Bảo trả thù. . . . . .

Rất xin lỗi, Chân Bất Phàm hắn không quan tâm.

Trời đất bao la, chỉ có tự trải nghiệm, mới có thể lĩnh hội được ảo diệu trong đó. Chân chính buông lỏng tâm tình du lãm khắp nơi, Cổ Vô Song mới phát giác bầu trời trong xanh, nàng cũng chỉ là một hạt trong nhiều đám bụi, ban đầu cố chấp một thứ gì đó, cũng trở nên không quan trọng như thế.

Có lẽ là, nàng đã được rồi.

Đang đi tới nhà nông hộ bình thường xin miếng nước, nhìn thấy chủ nhà đang chơi đuổi bắt với hai đứa trẻ thơ trên một mảnh đất phẳng, dien,da/n.le.e,q,uy/don nụ cười vui vẻ. . . . . . Sẽ có hài tử đi, nàng đột nhiên muốn có, cũng không biết vì sao, cho dù là ý nghĩ đơn giản như vậy, cũng sẽ khiến cho cổ họng cảm thấy ngòn ngọt.

Nam hay nữ đây? Cho đến khi sóng vai đi trên con đường nhỏ, nàng vẫn còn đang suy nghĩ.

Chuyến này đặc biệt tránh đi đường lớn, vòng không ít đường quanh co, nhìn núi nhìn nước ngắm hoa ngắm trăng, cũng thích ý.

"Chúng ta sinh đứa bé đi, ta sẽ đối xử tốt với con." Thấy nàng không nói gì từ khi rời khỏi nhà nông hộ kia, hắn đột nhiên nói.

". . . . . ." Cổ Vô Song nghe thấy lời này cười cười, "Chỉ cần chàng không ném con xuống sông."

"Hừ, " Hắn nhẹ xuy, "Nếu như con không nghe lời. . . . . ."

Cổ Vô Song quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, người nam nhân này thật dã man, nhún nhún vai, "Nghe nói sinh con rất đau." Xong rồi lại hé miệng cười, "Ta vẫn muốn biết sẽ đau thế nào."

Sau đó lại ngắt cánh tay của hắn, "Nếu như quá đau đớn thì nên làm thế nào?"

Hắn đứng tại chỗ ngẩn người, giống như là đủ loại cảm xúc, sải bước nhảy lên trước ôm nàng, "Vậy ta sẽ thay nàng dạy con."

"Mặc dù Nguyên Bảo không nhỏ. . . . . ." Nàng cố ý dùng cái ót đụng đụng lồng ngực của hắn, quyết định tiếp tục giải quyết vấn đề, "Nhưng mà ta lại hi vọng không cần cách đệ ấy quá xa, bởi vì nhớ thương, không phải chuyện đơn giản như vậy, ta ở Nhữ An có nhà, ta muốn đợi tại nơi đó."

Hắn không có trả lời, mà nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, thật lâu, mới nói, "Nàng muốn giải quyết như thế nào?"

Nàng hừ một tiếng, "Ta đang hỏi chàng giải quyết như thế nào, ta không thể nào đi theo chàng mà không nhớ nhà."

"Vậy thì không đi." Hắn đáp lại không một chút do dự, "Ta vốn là không sao cả, cái gọi là gốc rễ, là bởi vì nơi đó có đồ vật quan trọng, ta đã tìm được." Hắn dừng một chút, nói không nặng không nhẹ, "Nàng ở đâu, ta liền ở đó."

". . . . . ." Thường ngày hắn cực ít nói lời nói như thế, hôm nay nói quá tự nhiên, hẳn là để cho nàng không cảm thấy ngấy, nhưng trong lòng không tự chủ được tràn đầy ngọt ngào, ngập ngừng một hồi lâu, mở miệng lần nữa lại có chút không được tự nhiên, "Ta cũng vậy không muốn rời khỏi Cổ phủ, mỗi một viên gạch viên ngói đều là tiền mồ hôi nước mắt mà ta cực khổ kiếm về."

"Vậy thì không rời đi."

". . . . . ." Nàng bỗng dưng quay đầu lại, "Chàng không sợ? Người khác nhất định sẽ nói chàng ở rể."

"Không sao cả."

"Làm thật?" Thật là kỳ quái, người nam nhân này vẫn khăng khăng, rất khác trong tưởng tượng của nàng.

"Ta có thể dùng bạc nhét chặt miệng của bọn hắn."

Nàng cười cười, chậc một tiếng, "Bạc của chàng đại khái đều ở trong túi của Quân Bảo rồi." Sau đó suy nghĩ một chút, gật đầu cười một cái, "Nên khiến tên kia gọi ta một tiếng đại tẩu rồi."

Tiểu tử kia, hình như cũng có khúc mắc.

**

Thời điểm trở lại thành Nhữ An, Xuân Đào đã tới trước bọn họ một bước, mỗi ngày đều đứng ở cửa thành mỏi mắt chờ mong. Thấy Cổ Vô Song trở về, nước mũi nước mắt khóc đến xinh đẹp động lòng người.

Ngoại trừ lúc du sơn ngoạn thủy không lo lắng, bọn họ còn có rất nhiều vấn đề phải xử lý.

Đầu tiên là Nguyên Bảo giao cho nàng bức thư Lâm Văn Thăng dùng bồ câu đưa tin, trong thư nói nàng chuyển lời lại cho Chân Bất Phàm, lần này Tiền Quân Bảo đã chuẩn bị đầy đủ, sản nghiệp Chân gia bị thương nặng, rất nhiều thứ đều hết đường xoay sở, cho dù là có phương pháp giải quyết, cũng thiếu hụt người xoay chuyển tiền bạc.dien,.d.an.le.e.,quy,.,don

Thật ra thì cho hắn mượn tiền, Cổ Vô Song không sao cả, tiền cầm đi là tốt rồi, nhưng vấn đề là nàng cảm thấy vấn đề này rõ ràng không phải đưa tiền xuống là có thể giải quyết.

Lần này Tiền Quân Bảo chuyển nhượng Chân gia với giá thấp trước tiên, hợp tác với tất cả thương gia lần nữa, hạ giá một số loại mặt hàng của Chân gia bán ra ngoài, nói một cách thẳng thừng là lấy tài sản của Chân gia đoạt đường đi của Chân gia. Nếu muốn lật người, chỉ ép giá hiển nhiên là vô dụng, chỉ có thể dựa vào hàng mới, thắng ở trên chất lượng, nhưng vấn đề này rất rõ ràng không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết.

Huống chi, trên phương diện hàng mới này Tiền Quân Bảo cũng đắn đo, một mặt kết thân cùng người của thành Hoán Sa, mặt khác ký khế ước bất bình đẳng cùng với nhiều mỏ quặng, đây mới là vấn đề căn bản.

Trên thực tế, không chỉ dừng lại ở mỏ quặng, ở tất cả trên phương diện làm ăn sau khi khế ước bị thiêu hủy, Tiền Quân Bảo lại thừa dịp trong khoảng thời gian Trương Tứ Thư đang bị giam lỏng này, lấy danh nghĩa Chân gia ký không ít khế ước lỗ vốn cùng với rất nhiều thương gia, những khế ước này hiển nhiên là có hiệu lực, rõ ràng muốn ép Chân Bất Phàm đến đường cùng, nghĩ đến những thứ này, Cổ Vô Song liền đau đầu nhức óc, cảm thấy rất nhiều chuyện cần bàn bạc kỹ hơn.diendan./le/quy.don

Chỉ tiếc danh nghĩa nàng kinh doanh đều chỉ liên quan đến mặt ngoài, cùng tất cả thuộc hạ triển khai hành động, đối kháng, chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực, cho nên nàng chỉ có thể lại liệt kê ra danh sách tất cả các thương nhân, xem một chút có thể lôi kéo để trở thành đồng bạn trên phương diện buôn bán hay không.

Chỉ là, khi Cổ Vô Song đứng đắn cùng Chân Bất Phàm thương thảo điều này, hắn nói nàng dạy hắn viết một chữ ——

Cướp đoạt. (trong tiếp trung chỉ có 1 chữ 抢)

Sau đó chữ kia liền theo chim bồ câu màu trắng, vỗ cánh bay cao.

"Cho nên?" Cổ Vô Song có chút kinh ngạc, "Chàng định làm thế nào?"

Chân Bất Phàm nhíu mày, "Hôm đó nói chuyện với nàng, rõ ràng nàng không nghe thấy trọng điểm, xuất thân của ta."die,en.;dan.;le.e.quy.don

Nàng nhớ lại một phen, "Chàng chỉ nói chàng đi theo đoàn ngựa sống cuộc sống đánh chiếm khắp nơi."

"Đây chính là trọng điểm."

Hắn ôm nàng, "Trước kia ta làm buôn bán không vốn liếng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.