Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 5: Q.3 - Chương 5: Nồng tình mật ý




Làm ăn không vốn trong ấn tượng của Cổ Vô Song, ví dụ như ngày trước bên cạnh thôn có một người chưa vợ, không biết đi đâu học đạo thuật, mấy ngày sau trở lại chỉ dựa vào miệng lưỡi, đốt hai tờ giấy vàng, là có thể ngồi thu tiền.

Loại chuyện không làm mà hưởng này nàng luôn cảm thấy không thực tế, cho nên vẫn hát vang lao động là vui sướng nhất, sau đó mỗi ngày vùi đầu cực khổ làm việc.

Vậy mà hôm nay loại tình huống này. . . . . .

"Ý của chàng là. . . . . ." Nàng xiết chặt lông mày, Chàng viết chữ “cướp đoạt”, chính là ý tứ trên mặt chữ?" Cực kỳ đau buồn, nàng lại ngầm cho phép làm như vậy, đây coi là cái gì chứ, trong người nàng cũng chảy dòng máu không an phận như thế sao?

"Hôm nay bữa tối ăn cái gì?" Hắn lơ đễnh hỏi.

"Nhưng quan phủ. . . . ."

"Yên tâm, Văn Thăng biết phải làm sạch sẽ lưu loát thế nào."

"Vậy Chân phủ. . . . . ."

"Đưa cho đệ ấy."

"Cái này cũng không có một chút kỹ thuật nào cả. . . . . . Thật ra thì chúng ta có thể nhịn nhục, lặng lẽ đợi thời cơ, ngóc đầu trở lại."

"Quá chậm." Chân Bất Phàm hừ một tiếng, "Bữa tối ăn cái gì?"

Cổ Vô Song vẫn trầm tư, "Chàng định cướp cái gì? Nếu là hàng hóa, thì thật sự quá lộ liễu, không thể nào sạch sẽ lưu loát được, nếu như bị người ta phát hiện, sợ rằng ở Vanh Đường không còn đất cho chàng đặt chân."

"Lần trước nàng làm cá không tệ."

"Nếu là ngân phiếu, thì không phải tốn rất nhiều sao? Thiếp đoán Quân Bảo bí mật chuyển đi không ít tư sản, nếu không thì không phải là đã quá tiện nghi cho cửa tiệm đúc bạc sao? Đệ ấy không giống như là người không có kế hoạch như vậy."

"Lần trước nàng dùng cái gì để nướng vịt vậy? Rất giòn."

"Thật ra thì thiếp cũng nghĩ vậy, nếu thiếp có nhiều sản nghiệp như thế, cũng không quản lý tốt được, hơn nữa những chi nhánh, cũng không nên làm quá lớn, thiếp cảm thấy chỉ chuyên làm về một món hàng hóa là tốt hơn, nhưng mà buôn bán vải vóc ở thành Nhữ An đã trung hòa rồi, rất khó làm lớn tiếp, Tơ lụa thành Hoán Sa thiếp không hề thu vào tay, cũng không muốn tiếp xúc với Hoa Thanh Phong. Xưởng đồ gốm thiếp cũng không có hứng thú, thật ra thì tranh chữ cổ thiếp cũng chỉ coi là biết nửa vời . . . . ."

"Nấu cơm."

"Tất cả nguồn cung cấp cho cửa tiệm gỗ của thiếp đều là từ ông chủ Đỗ mà có, tên kia luôn luôn cẩn thận, không cho thiếp biết quá sâu vào bên trong. . . . . ."

Sắc mặt của Chân Bất Phàm đã đen rồi, "Ta muốn ăn thịt kho."

"Cho nên thiếp vẫn rối rắm thật lâu. . . . . ."

"Cổ Vô Song, Dân Dĩ Thực Vi Thiên." (民以食为天: người dân lấy lương thực làm gốc)

"Ừm, từ xưa tới nay, Dân Dĩ Thực Vi Thiên, " Nàng vẫn còn đắm chìm ở bên trong suy nghĩ của chính mình, " Chàng nói không sai, tất cả mọi người cũng đang suy nghĩ nên ăn cái gì, khẩu vị của những phu nhân nhà thương gia giàu có ở thành Nhữ An thiếp đều biết chút ít, mở tửu lâu là việc đáng cân nhắc. . . . . ."

". . . . . ."

"Quan hệ của thiếp với gia đình nông dân cũng không tệ, giá tiền mua nguyên liệu ở chỗ bọn họ cũng không đắt, hơn nữa trước kia thiếp cũng ở lại nhà người ta ăn cơm, trong nhà bọn họ cũng có không ít người có sở trường nấu ăn, thông qua quan hệ mời một vài đầu bếp, cộng thêm vũ khí bí mật của thiếp. . . . . ." Nàng khẽ mỉm cười, "Đến lúc đó Tiền Quân Bảo lại muốn chen chân vào, những thức ăn ngon này, quan trọng nhất vẫn là khẩu vị. . . . . . Thật ra thì tửu lâu kiêm phục vụ đồ ăn là rất dễ kiếm lời, vải vóc có thể không mua, nhưng cơm không thể không ăn, chỉ cần giá tiền vừa phải một chút. . . . . ."

"Trước đây ta không biết nàng lại dài dòng thế này." Hắn đột nhiên nói.

". . . . . ." Cổ Vô Song đột nhiên dừng lại, khẽ nghiêng đầu, "Chàng vừa mới nói cái gì?"

"Nói nàng nên ngậm miệng lại." Hắn cũng không chút khách khí, nghiêng người tiến lên, lấy miệng mình chặn lại cái miệng đang thao thao bất tuyệt kia.

**

Có thể sự việc đã trở nên quá đơn giản rồi không?

Cổ Vô Song nhìn một rương vàng bạc châu báu trước mắt, cảm thấy có chút hoa mắt.

Trương Ngũ Kinh nói liên tục, "Chậc, thứ đáng giá, vẫn là đặt lên nhau như vậy, tâm trạng tương đối thoải mái hơn rồi."

"May là lúc trước lão tử không có nghe tên hỗn tiểu tử Tiền Quân Bảo kia, len lén giấu đi một phần, nếu không một mảnh vụn cũng không có mà gặm?"

Cổ Vô Song lấy tay ước lượng chuỗi hạt châu, chậc chậc, "Những thứ này đều là thượng phẩm."

"Dĩ nhiên, đồ chơi này còn đáng tin hơn ngân phiếu nhiều. Đệ đều giấu ở bên trong một mật động phía sau núi, Tiền Quân Bảo cũng không biết, nó luôn cho là đệ không có não."

"Không tồi, cái này không tính là cướp đoạt." Cổ Vô Song để hạt châu xuống, sau đó nhìn Lâm Văn Thăng vẫn không nói gì, cười cười, "Huynh đệ, xem ra ngươi vẫn đang cực kỳ khó chịu."

"Chuyện lần này của Chân gia, cũng không biết tên kia dùng thủ đoạn gì, rất nhiều thương gia cùng liên hiệp chống lại, đoán chừng là bị người ta tóm được nhược điểm, thật muốn Đông Sơn tái khởi, sợ rằng không thể ở Vanh Đường được." Trương Tứ Thư thay Lâm Văn Thăng đáp lại.

"Con bà nó! Tên tiểu tử khốn kiếp kia, uổng ta vẫn coi nó là huynh đệ!" Trương Ngũ Kinh chợt vỗ bàn một cái, nặng nề hừ một tiếng, "Chỉ là đại tẩu, trước khi chúng ta đi đã phá nát cái cửa tiệm có liên quan đến nó để giải hận rồi!"

Phá nát. . . . . . Cổ Vô Song đổ mồ hôi hột, "Hành vi này của các đệ không khác gì cướp đoạt cả”

"Khác nhau chứ! Hiện tại bọn họ đều bán hàng hóa của chúng ta! Lão tử không phóng hỏa đốt cửa tiệm của bọn hắn thì coi như bọn hắn đã gặp may mắn rồi! Hừ ——" Trương Ngũ Kinh nặng nề hừ một tiếng, "Chẳng qua là trước khi ta đốt Chân phủ, thì nó đã phóng hỏa rồi, bây giờ còn quang minh chính đại ở bên trong, nghĩ tới liền không thoải mái!" Sau đó xắn tay áo lên, nhìn Chân Bất Phàm, "Như thế nào, lão đại, huynh định làm thế nào? Nếu không ngày mai mấy huynh đệ chúng ta lên đỉnh núi xung quanh đây xem một chút, xem có cái nào có vị trí địa lý tốt, chúng ta —— ai u!"

Cổ Vô Song không chút do dự cầm một thỏi vàng lên ném qua, liếc qua một cái, "Câm miệng, " Sau đó mới nhìn Lâm Văn Thăng, "Có phải đệ có lời muốn nói hay không?"

"Hôm đó Tiền Quân Bảo vốn định nhục nhã lão đại ở lễ thành hôn. . . . . ." Lâm Văn Thăng dừng một chút lên tiếng lần nữa, "Ở đó không thiếu người đối đầu với lão đại, còn có quen biết cũ, cho nên hắn ta mới lựa chọn thành Hoán Sa, là bởi vì. . . . . . Nha hoàn kia, thật ra là nữ nhi tư sinh của Tiễn phủ lưu lạc bên ngoài, hắn ta sử dụng thủ đoạn, mời toàn bộ người không biết chuyện trong Tiễn phủ tham gia vào lễ thành hôn."

"Mẹ nó, hắn cố ý cưới người có cùng huyết thống, đơn giản là vì nhục nhã người của Tiền gia. Tên tiểu tử khốn kiếp kia tâm cơ quá nặng, cái gì cũng nằm trong kế hoạch của hắn."

"Chẳng qua ta thấy lần thành hôn này của đại ca và đại tẩu không có liên quan gì đến hắn, nói không chừng, là chờ đại tẩu đi thành Hoán Sa, hắn định tương kế tựu kế, tiến hành tất cả kế hoạch." Sau đó Lâm Văn Thăng hơi châm chọc cười cười, "Nhưng mà hắn không ngờ tới đại tẩu không có đi. Sau khi hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, hắn cho là lấy tính tình của đại tẩu, nhất định sẽ đi tìm hắn tính sổ, hắn luôn cảm thấy đại tẩu là người có thù oán phải trả với nam nhân."

Cổ Vô Song công nhận gật đầu một cái, nàng thật sự có thù oán phải trả, nếu không cũng sẽ không tức giận khi bị người nào đó vác lên vai.

"Chỉ là nhân vật chính của tuồng vui này không hề trình diện, để cho tiểu đệ Quân Bảo của chúng ta sắc mặt âm trầm cả một buổi tối, chỉ là, hắn vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, cưới nha hoàn kia, hơn nữa sau đó, ngay trước mặt của người Tiền gia, tuyên bố thân phận của mình, sau đó nói rõ, về sau chỉ cần là việc buôn bán của Tiễn phủ, hắn đều muốn cướp. Tiễn phủ rất mất mặt, đến nỗi gia chủ bất tỉnh ngay tại chỗ. Nhưng mà, ta cảm giác tên đó cũng không muốn nhục nhã đại tẩu trước mặt mọi người, cho nên, chuyện này khẳng định còn có phía sau, tên tiểu tử kia sẽ không từ bỏ ý đồ."

"Hừ, có bản lãnh thì hắn tới đây, lão tử lột quần của hắn, để cho hắn tìm mẹ hắn bú sữa mẹ đi!"

Trương Tứ Thư cũng tiến lên một bước, "Ta cảm thấy sẽ không nhanh như vậy, lần này chúng ta gây cho tên kia không ít phiền toái, ta sẽ liên lạc với những bằng hữu ở trên núi Lục Lâm* một chút, bọn họ đều có thân thủ rất tốt, lẻn vào trong nhà của một ít thương nhân, giúp chúng ta trộm về một phần khế ước."

(*Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại)

"Ừ, đúng vậy, tại sao chúng ta phải sợ một tên tiểu mao đầu như hắn chứ?"

Chân Bất Phàm trầm mặc hồi lâu, mới nhìn đám huynh đệ vào sinh ra tử một chút, trầm giọng nói, "Cực khổ cho mọi người rồi."

Ngũ Kinh sờ đầu một cái nhếch miệng cười.

Sau đó hắn lại nhàn nhạt liếc nhìn Cổ Vô Song, "Vậy đại tẩu định đổi tên tửu lâu kia thành tên gì?"

Cổ Vô Song ngẩn người, ngay sau đó phản ứng kịp, lại ước lượng một chiếc nhẫn ngọc, "Đã sớm nghĩ xong, gọi là Vô Song Lâu!"

Chân Bất Phàm: ". . . . . ."

Lâm Văn Thăng: ". . . . . ."

Trương Tứ Thư: ". . . . . ."

Trương Ngũ Kinh: ". . . . . ."

Lưu Đại: ". . . . . ."

"Như thế nào?"

Nàng rất thích thú hỏi thăm ý kiến, cười cười, "Coi như các ngươi phản đối, ta cũng sẽ không đổi tên gọi này!"

A, ngay cả lúc này cũng như trẻ con vậy.

Đối với cái tên này, mọi người chỉ có một cảm giác: nhất định tất cả mọi người đều cảm thấy đúng là đại ca ở rể rồi.

**

Vô Song Lâu hừng hực khí thế chuẩn bị khởi công.

Vào lúc này không thể không nói quan hệ của Cổ Vô Song với người khác, vào thời điểm này, đúng lúc có tác dụng, đầu tiên là dẫn Chân Bất Phàm đi chào hỏi một đám nhà nông hộ ở ngoại thành, sau đó các loại rau dưa ở xung quanh năm mươi dặm đều nằm trong túi của nàng, hơn nữa về tiền bạc nàng cũng không quá câu nệ, cho nên cho các nhà nông hộ đều hết sức ưu đãi giá cho nàng, mọi người cũng đều vui lòng.

Những con đường là nơi náo nhiệt nhất trong thành Nhữ An, hơn nữa vào ngày mồng một và ngày mười lăm tháng tư, có chín cửa tiệm, đều hợp lại trong một ngày, cho nên có rất nhiều lựa chọn. Vừa đúng ngay ở chỗ này, nàng có ba cửa tiệm mặt tiền, tìm người phụ trách bàn bạc, tìm thợ mộc, bắt đầu khởi công sửa chữa.

Cổ Vô Song đệ nhất rất tự hào, củi gạo dầu muối tương dấm trà nàng ít nhiều gì đều có học lướt qua, giá tiền cũng không cần bàn lại, trực tiếp mua tới cửa.

Vì vậy mấu chốt nhất, chính là người đầu bếp.

Điểm này cũng không cần gấp, Cổ Vô Song đã đề cập tới vũ khí bí mật, lúc trước có một tiểu gia hỏa Lai gia tới làm công, có lần nàng đói bụng, lại vì đêm khuya, tạm thời tìm hắn chiên cơm ăn, mùi vị thật giật nảy mình, cho nên bỏ tiền cộng thêm tiến cử, để cho hắn đi theo Đại Sư Phụ học nghệ, vốn chính là để cho hắn học nghệ trở về, vì mình làm vài thức ăn ngon, nhưng suy nghĩ một chút như thế thì không khỏi không biết trọng dụng nhân tài, phí của trời, cho nên vừa nói muốn mở tửu lâu, liền định để cho hắn trở về làm đầu bếp.

Cứ như vậy, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ khai trương mà thôi.

Sản nghiệp còn lại, Cổ Vô Song bắt đầu kế hoạch giao lại cho Cổ Nguyên Bảo, dù sao thì nó mới là người thừa kế Cổ gia chân chính, nhân tiện làm nàng phát hiện ra em dâu cũng có thiên phú ở trên phương diện này, kết quả là, nàng bắt đầu kéo Chân Bất Phàm chạy xung quanh, mở rộng tầm mắt.

Trương Tứ Thư nói đúng, Tiền Quân Bảo vẫn chưa có động tĩnh gì, cho nên chớp mắt một cái liền trôi qua hai tháng.

Vừa bắt đầu mùa hạ.

Mùa hạ ở thành Nhữ An, dĩ nhiên là mặt trời nóng hừng hực rất có hại.

Trải qua hai tháng đẩy nhanh tốc độ, Vô Song Lâu đã thấy hình thức ban đầu, thợ đang sơn nước sơn lên tường rồi.

Đại chiêu bài của Vô Song Lâu là món ăn nông thôn thay đổi theo từng tháng đặc biệt chưa từng có, ba chữ phía trên kia (3 chữ Vô Song Lâu) là tự tay dạy Chân Bất Phàm, hắn tự mình viết.

Mặc dù người này không phải là đại nhân vật gì, miệng cũng không nói cái gì, thậm chí lúc nàng nói để giữ kỷ niệm sau này, vẻ mặt còn mang theo chút xem thường, chẳng qua là sau này mỗi buổi tối, nàng đều biết hắn sẽ len lén bò dậy, chạy đến thư phòng luyện chữ.

Vô Song Lâu.

Vô Song Lâu.

Vô Song.

Vô Song.

Vô Song. . . . . .

Hắn khẽ viết ra hai chữ kia, phải viết cho đẹp, càng về sau quả thực là rồng bay phượng múa, phiêu sái hấp dẫn, mà còn cứng cáp tráng kiện, phong cách vô cùng quý phái.

Nhưng sau đó, hắn vẫn sẽ biểu hiện xem thường như cũ, chỉ là có một ngày hạ bút lưu niệm nào đó, hắn mới chân chính lộ vẻ nghiêm chỉnh, viết xuống ở trên giấy Tuyên Thành—— Vô Song Lâu.

Sao không cảm động cho được?

Nàng cũng không để ý gì, chỉ là gọi Bất Phàm thì thấy không dễ nghe mà thôi

Bởi vì không có nhiều sông như ở thành Vanh Đường, cho nên trong không khí hơi có chút hanh khô, vào thời điểm này, Trương Tứ Thư càng nhớ trái cây của Vanh Đường, nước nhiều hạt nhỏ, đỡ thèm lại giải khát.

Nhưng mà bọn họ vui vẻ hơn ngày trước nhiều, trừ ở giữa hai lông mày của Lâm Văn Thăng thỉnh thoảng lộ ra vẻ lo lắng nào đó, những lúc khác, mấy người bọn hắn đều đi xử lý chuyện ở cửa tiệm, cũng là đâu vào đấy, đến nơi đến chốn.

Sau đó dưới tình huống liên tục nôn mửa hai ba ngày, Cổ Vô Song đi khám đại phu, hiển nhiên, có một thành viên nào đó vụng trộm đến báo danh.

Mặc dù Chân Bất Phàm không nói gì, thậm chí không lộ ra nhiều kích động, nhưng khi cầm tay của nàng đi về nhà thì nàng có thể cảm nhận được bàn tay của hắn đang cố gắng kiềm chế run rẩy.

Ài, nàng bất đắc dĩ nghĩ, người nam nhân này, càng ngày càng bắt đầu dễ thương rồi.

Rất nhanh đến tháng tám.

Vô Song Lâu đã chân chính làm xong. Bảng Hiệu Vàng thật to bị lụa đỏ che mất, ba tầng kiến trúc khí thế cộng thêm hai bên có treo hai chùm pháo lớn, bên trái viết Thiên Hạ Vô Song, bên phải viết Bản Lĩnh Bất Phàm.

Cổ Vô Song nâng cao bụng chưa lớn, nắm tay Chân Bất Phàm, kể cả tất cả lớn nhỏ trong nhà, đứng ở bên ngoài Vô Song Lâu, cười híp mắt.

Thời điểm đốt pháo, Chân Bất Phàm không chút dấu vết kéo nàng sang một bên, thậm chí động thủ che kín lỗ tai cho nàng, mỗi đêm hắn cũng sẽ lén sờ bụng của nàng, ngoại trừ bắt đầu hạn chế hành động của nàng, thật cũng không cái gì không tốt.

Khai trương vô cùng thuận lợi, cũng có rất nhiều người tới thổi phồng một màn này của nàng.

Chỉ là rất nhiều người không biết vì sao, lúc đầu ra sân long trọng như vậy, thậm chí ba trói năm buộc mới bắt được một đại nam nhân, tự dưng thế nào lại thành ở rể Cổ Vô Song. . . . .

Sau đó, Mã phu nhân, Vương phu nhân, Lưu phu nhân, lại bắt đầu tìm nàng uống trà chơi mạt chược.

Thời điểm ngồi chung một bàn thì sẽ len lén nhìn nàng, sao trễ như thế mới sinh đứa bé, còn có vẻ như còn rất trẻ tuổi vậy . . . . . .

Xem ra tướng công này rất mạnh mẽ, hơn nữa cao lớn uy vũ, cũng rất cương nghị tiêu sái phóng khoáng, tóm lại nhìn tương đối trẻ tuổi. . . . . .

Hơn nữa sau này con cái các nàng đã lớn tuổi, thì con của nàng vẫn còn trẻ tuổi nhất. . . . . .

Rõ ràng Mã phu nhân không cam lòng: "Tướng công của muội không có sở thích bất lương sao?"

"Không có."

"Dáng vẻ của hắn cao lớn như vậy, sẽ không đánh muội chứ?"

"Không có, hơn nữa muội đánh chàng thì chàng hắn cũng sẽ không đánh lại." Nhiều nhất là sẽ bạo lực ở trên giường một chút mà thôi.

"Bây giờ muội có hài tử, không lo lắng hắn uống hoa tửu* sao?" (*hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu hạ)

"Không lo lắng." Hắn càng lúc càng bám người, hôm nay còn muốn đi theo vào một lát, hiện tại hẳn là canh chừng ở cửa rồi.

"Có phải muội thường sử dụng thuốc trợ tình hay không?"

"Trên thực tế. . . . . ." Nàng cười cười, "Muội cảm thấy chàng quá nhiệt tình."

"Không phải là hắn tham tiền của muội chứ?" Vừa hỏi xong, Vương phu nhân liền ngậm miệng. Đội ngũ rước dâu trùng trùng điệp điệp như thế, thật đúng là ghen chết người khác.

"Vậy hắn không có bệnh không tiện nói ra chứ?"

"Ừm. . . . . ." Lại nói, nàng cũng không có để cho đại phu kiểm tra toàn thân thể chàng. . . . .

"Vậy nhất định là hắn đã thành thân rồi!" Lưu phu nhân nhíu nhíu mày, "Sao ta lại nghe nói hắn đã từng đánh chết thê tử?"

"Ta không có bệnh không tiện nói ra, cũng chưa từng thành thân qua."

Đột nhiên một giọng nói không vui vang lên, mạnh mẽ xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Sau đó hắn mặc kệ đám phụ nhân nhiều chuyện này, thẳng tắp nhìn Cổ Vô Song, mặc dù chân mày còn nhăn, vẻ mặt cũng không còn đẹp mắt chút nào, nhưng mà trong đôi mắt mơ hồ có ẩn chứa dịu dàng, "Ngũ Kinh đã lấy trái vải từ vùng khác trở về, ta đã bảo người làm sạch sẽ rồi ướp lạnh rồi."

Cổ Vô Song cười cười, đứng lên, "Các vị, trước khi băng tan mất, ta phải đi trước một bước vậy."

Ba vị phu nhân rất ghen tỵ, hả à . . . . . .

"Hưu phu!"

"Tìm bạn trăm năm!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.