Nàng vốn hy vọng bản thân có thể sớm một chút đi vào giấc ngủ, không có
cách nào suy nghĩ vẫn quấy nhiễu vay quanh Hoàng Phủ Đình Ngạn, đến khi
nàng nhớ đến quá trình hai người bọn họ gặp nhau, cuối cùng trên mặt
cũng hiện lên nụ cười.
Thật sự mà nói, Hoàng Phủ Đình Ngạn quả
thật không giống những nam nhân bình thường, ngoại trừ vẻ bề ngoài tuấn
mỹ, gia thế bất phàm ra, còn có một thân bản lĩnh tốt.
Trừ lần đó ra, hắn còn có ý nghĩ giống mình, biết rất rõ bản thân mình muốn chính
là cái gì. Quan trọng hơn là, hắn còn là người thấy việc nghĩa hăng hái
làm, vả lại tuyệt đối sẽ không là người tuỳ tiện chiếm tiện nghi là
chính nhân quân tử.
Nhớ lại những lời hắn dặn dời trước khi rời
đi, rõ ràng là băn khoăn nếu sáng sớm ngày mai, nàng chưa tỉnh dậy hắn
đã xông vào trong phòng thì quá mức liều lĩnh. Ngay cả nơi nhỏ như vậy
trước đó đều suy nghĩ chu đáo, hiển nhiên hắn là người khá quan tâm lại
thủ lễ.
Nàng vốn nghĩ, vị hôn phu của sư muội nàng Hoa Thần An đã là nam tử hán thế gian ít có, không ngờ được, nàng lại gặp được một nam tử càng thêm xuất sắc…
Trong đầu hiện lên rất rõ gương mặt tuấn
mỹ tiêu sái kia của Hoàng Phủ Đình Ngạn, làm cho môi Lãnh Hương Nhi cong lên một nụ cười xinh đẹp, mà nàng bỗng nhiên nghĩ đến mấy ngày trước,
hắn vì che giấu nàng đang trúng độc còn bị người khác đuổi giết, đã gọi
nàng là “Nương tử”.
Nhớ lại giọng hắn lúc ấy nói hai từ “Nương
tử”, còn nhớ đến khi bị hắn ôm vào trong lòng ngực, phần cảm giác an
toàn ấm áp khó nói thành lời kia, trong lòng Lãnh Hương Nhi liền dâng
lên từng trận xôn xao.
Nàng lấy tay vỗ nhẹ nhè ngực, cảm giác
được tim đập rất nhanh, mãnh liệt mà nhảy lên, cảm xúc mãnh liệt nào đó
tràn đầy cả ngực, dường như sẽ tràn ra.
Mặc dù trước đây nàng
chưa từng vì bất kì kẻ nào mà nảy sinh cảm giác như vậy, thế nhưng nàng
không ngu ngốc, nàng rất rõ chính mình đến tột cùng là làm sao.
Mấy tháng trước, lúc sư muội Thượng Quan Như Vũ rơi vào bễ tình, nàng còn
từng giễu cợt sư muội, không thể ngờ được khi bản thân cũng vì một gã
nam tử mà rối loạn tiếng lòng.
Chẳng qua, so với hoàn cảnh của sư muội và vị hôn phu cha mẹ hai bên đều đã mất, nàng cùng Hoàng Phủ Đình
Ngạn nhưng là dường như khác nhau một trời một vực. Dù Hoàng Phủ Đình
Ngạn vẫn không theo chân cha hắn làm võ tướng, nhưng “Con trai tướng
quân” cũng không thể xoá bỏ thân phận này.
Hắn gia thế hiển hách
lại tuấn mỹ tiêu sái, tại Kinh Thành hẳn là như chúng tinh củng nguyệt*, bên người rất nhiều thiên kim khuê tú xuất thân cao quý vây quanh, mà
chỉ có nữ tử chiều chuộng, mới xứng đôi với xuất sắc bất phàm như hắn ?
*Chúng tinh củng nguyệt : rất nhiều ngôi sao tụ tập bao quanh mặt trăng. So
sánh mọi người yêu mến một người, hoặc nhiều vật xoay quanh một vật.
Giống “Chúng tinh toàn nguyệt”
Một cảm giác mất mác khó hiểu bắt đầu tuôn ra, bỗng dưng xua tan tình cảm ban đầu nhộn nhạo trong lòng.
Lãnh Hương Nhi cảm thấy được bản thân giống như bị người hung hăng hắt chậu
nước lạnh, cảm xúc lo lắng lần nữa lại quấn lấy lòng của nàng.
Nàng nằm trên giường, lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được, thật vất vả buộc chính mình đừng suy đoán hắn ở Kinh Thành có hay không
trong lòng đã có cô nương ngưỡng mộ, rồi lại nhịn không được lúc này hắn sẽ ở đâu ?
“Ai, tiếp tục thế này, chỉ sợ cả đêm cũng không ngủ được.” Nàng thở dài thật sâu.
Nếu đợi ở trong phòng chỉ lại càng không ngừng nghĩ ngợi lung tung, vậy đơn giản đi ra ngoài hít thở không khí đi !
Bóng đêm vẫn cứ trầm lắng, mọi người trong khách điếm đều đã đi vào giấc
ngủ. Nhưng Lãnh Hương Nhi cũng không nghĩ sẽ đến đình viện, để tránh gặp người khách khác, chỉ thêm phức tạp.
Nhưng……. Không đến đình viện, nên đến nơi nào đây ?
Lãnh Hương Nhi suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ đến sư muội Thượng Quan Như
Vũ cùng vị hôn phu của nàng Hoa Thần An vẫn nói chuyện yêu đương ở trên
nóc nhà, kia thật là nơi không dễ bị người khác quấy rầy.
“Lên
nóc nhà vậy !” Sau khi hạ quyết tâm, Lãnh Hương Nhi thi triển khinh
công, nhẹ nhàng không tiếng động mà ở trên nóc nhà của khách điếm.
Vốn tưởng rằng ở nơi này có thể yên tĩnh một mình, không ngờ được lại thấy “Thủ phạm” quấy nhiễu lòng của nàng.
Hoàng Phủ Đình Ngạn đang nằm trên nóc nhà nhìn lên bầu trời đêm, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh trăng bạc rơi xuống, giống như trên thân hình cao to rất anh tuấn của
hắn mạ một lớp ánh sáng cao quý, mà dáng vẻ của hắn tuy thoạt nhìn tiêu
sái tuỳ hứng, nhưng tràn ngập sức quyến rũ khó có thể nói thành lời, làm cho người khác tim không khỏi đập thình thịch…..
Gần như bước chân của nàng bước trên nóc nhà, Hoàng Phủ Đình Ngạn liền phát hiện nàng đã đến.
Hắn quay đầu, lẳng lặng mà nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, da thịt trắng như tuyết của nàng tản ra ánh sáng rực rỡ như
loại ngọc trong bảo khố, cả người hơn vài phần linh khí, xinh đẹp tựa
như tiên tử hạ phàm, quyến rũ làm người khác luyến tiếc trong nháy mắt.
Trong không khí yên tĩnh, ánh mắt bọn họ quấn lấy nhau, đáy mắt dường như chỉ còn lại sự tồn tại của hai người. Một lát sau, Hoàng Phủ Đình Ngạn mới
mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc đó.
“Đã trễ thế này, sao còn không đi ngủ ?” Hắn mỉm cười hỏi, đồng thời cũng ngồi dậy.
“Thì…… nhất thời không ngủ được. Cho nên ra ngoài hóng gió, hít thở không
khí.” Lãnh Hương Nhi thay mình tìm cái cớ, cũng thi triển khinh công đến bên người hắn, nhịn không được hỏi: “Hoàng Phủ công tử không phải định
cả đêm ở tại nóc nhà chứ ?”
“Ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, dù thực sự ở nơi này nghĩ ngơi một đêm cũng không trở ngại gì.”
Giọng nói của hắn ung dung hài lòng, lại làm cho Lãnh Hương Nhi không khỏi chau mày.
“Gió đêm thổi cả đêm, nếu nhiễm phong hàn, vậy phải làm thế nào ?”
“Yên tâm đi ! Ta thân thể khoẻ mạnh, không dễ nhiễm bệnh như vậy.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn một chút cũng không lo lắng, nhưng câu trả lời của hắn, làm cho Lãnh Hương Nhi mi tâm chau càng chặt hơn.
“Cho dù thân thể khoẻ mạnh cường tráng thế nào, cũng không thể xem thường sơ ý nha ! Không may thật sự nhiễm phong hàn, điều đó có thể ảnh hưởng.”
Nghe giọng nói quan tâm của nàng, ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn cảm giác được ấm
áp, uất ức làm khoé miệng hắn không khỏi gợi lên, mà dáng vẻ tươi cười
tuấn mỹ mê người kia làm ngực Lãnh Hương Nhi đập một trận thình thịch.
“Ngươi….. Cười cái gì ?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy vinh hạnh.”
“Vinh hạnh ?” Lãnh Hương Nhi khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, có thể làm cho Lãnh cô nương quan tâm như thế, là vinh hạnh của tại hạ.” Hoàng Phủ Đình Ngạn tự đáy lòng mà nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Hương Nhi nóng lên, bỗng nhiên lo lắng bị con
ngươi đen thâm thuý của hắn nhìn ra tâm sự tư mật (riêng tư + bí mật)
của mình. Vội vàng lắp bắp nói: “Ta…. Đó là…. Dù sao ngươi là bởi vì do
ta, mới không thể ngủ ở trong phòng, đêm khuya vẫn dài, lại…. Nếu thực
sự nhiễm phong hàn, ta đương nhiên sẽ lương tâm bất an nha !”
“Yên tâm, ta thật sự không có việc gì.” Hoàng Phủ Đình Ngạn lần nữa cam
đoan, vả lại cười nói: “Nếu Lãnh cô nương cũng ngủ không được, hiếm thấy ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, không bằng cùng nhau thưởng thức đi !”
Lãnh Hương Nhi nghe vậy, lúc này rối cục mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy trời
đêm tối đen như mực, trăng sáng trên cao lộ ra một vòng sáng tỏ, chấm
nhỏ bốn phía tô điểm một chút, thoạt nhìn thần bí, bao la mang theo vẻ
lờ mờ.
Đáy mắt nàng chớp động tán thưởng ánh trăng, tự đáy lòng
nói: “Thật sự rất đẹp mà ! Trước đây sư muội ta cùng vị hôn phu cả ngày ở nóc nhà ngắm trăng nói chuyện yêu đương, xem ra nơi này thực sự là
không tồi.”
“Đúng vậy, không chỉ có ánh trăng đẹp, người còn đẹp
hơn, không khí như vậy, quả thực rất dễ làm người khác ý loạn tình mê.”
Hoàng Phủ Đình Ngạn chẳng qua thừa nhận lần nữa.
Tựa như giờ phút này, ánh mắt hắn không có cách nào dừng lại lâu tại mảnh trời đêm xinh
đẹp, không tự chủ mà lần nữa chuyển sang trên người nàng.
Vừa rồi khi hắn một mình một người nằm ở nóc nhà, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên bóng dáng của nàng.
Hơn hai mươi năm qua, hắn chưa từng gặp qua cô nương giống nàng như vậy,
ngoài trừ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế ra, nàng còn dũng cảm, độc lập,
thông minh, thiện lương, nhiệt tâm…. Ưu điểm có rất nhiều không đếm
được, mà mỗi khi hắn hiểu nàng hơn một ít, càng cảm thấy nàng đặc biệt
đến mê người.
Hắn tự đáy lòng mà cảm thấy chính mình may mắn khi
đến Giang Nam một chuyến, nếu không hắn chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có
cơ hội gặp một cô nương khiến kẻ khác động tâm như vậy…..
Lãnh Hương Nhi vốn chuyên tâm nhìn bầu trời đêm xinh đẹp, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Nàng vừa quay đầu nhìn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen thâm thuý
mà phát sáng kia của hắn giống như có ma lực nào đó, không chỉ vững vàng thu hút ánh mắt nàng, cũng vững vàng chiếm lấy tâm trí của nàng.
Sóng mắt giao triền nhau, những tình cảm ẩn núp dưới đáy lòng kia lại lần
nữa bắt đầu lộ ra, thậm chí thời khắc bầu không khí tốt đẹp lúc này thúc giục thay đổi tiếp theo, tình cảm mãnh liệt kia lại cuồn cuộn như thuỷ
triều khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Lãnh Hương Nhi cảm giác
được tâm chính mình tựa như đánh trống, một chút lại một chút mà thật
mạnh va chạm vào ngực, trong cơ thể cũng giống như dâng lên một ngọn
lửa, cảm giác nhiệt độ ấm áp kia từ ngực lan tràn ra, rất nhanh mà làm
hai gò má của nàng nhuộm một chút khô nóng.
Dưới ánh nhìn chăm
chú của hắn, lòng nàng hỗn loạn, não cũng có chút hỗn loạn, mà một con
chim bỗng nhiên từ bên tai kêu lên rồi bay vút doạ nàng một cú sốc, nàng nhất thời quên chính mình đang đứng ở nóc nhà bên cạnh, bước chân theo
phản xạ mà lui từng bước, kết quả một bước trượt chân, thân hình nhỏ
xinh ngã xuống phía dưới !
Dù rằng việc phát sinh ngoài ý muốn
như thế, nhưng Lãnh Hương Nhi trong lòng kỳ thật không có quá mức kinh
hoảng, bởi vì với khinh công của nàng, độ cao này căn bản không có trở
ngại.
Nhưng mà, Hoàng Phủ Đình Ngạn trong chớp mắt dường như đạp
lên khoảng không nơi nàng, liền theo phản xạ mà lập tức có động tác.
Thân hình cao to của hắn nhảy đến phía trước, đúng lúc giữ chặt cổ tay
mảnh khảnh của nàng, sử dụng lực kéo nàng trở lại nóc nhà…..
Chẳng qua, có lẽ là quá nóng vội, hắn nhất thời không đắn đo tác dụng tốt,
lực lại quá mạnh, kết quả đem cả người nàng hung hăng kéo vào trong lòng ngực chính mình.
Thân hình mềm mại êm ái của nàng chạm vào lòng
ngực hắn, làm thân hình bọn họ mất cân bằng mà ngã trên mái ngói, Hoàng
Phủ Đình Ngạn đành phải đưa tay quấn quanh nàng, hai thân hình vì vậy mà gắt gao dán cùng một chỗ.
Không khí quá phần ám muội, khiến kẻ khác ý loạn tình mê.
Dù Hoàng Phủ Đình Ngạn có dòng xúc động nghĩ muốn như vậy tiếp tục ôm lấy
nàng, nhưng hắn rất nhanh bị lý trí gọi trở về, buông tay thối lui từng
bước.
“Thật có lỗi, cô nương không sao chứ ?”
“Ta…. Ta
không sao….” Lãnh Hương Nhi chậm rãi trả lời: Vừa nghĩ đến vừa rồi khi
hai thân hình dán vào nhau, gò má xinh đẹp của nàng càng lúc càng nóng.
Nhìn thấy sợi tóc của nàng có chút hỗn loạn vì ngoài ý muốn vừa rồi, Hoàng
Phủ Đình Ngạn vươn tay, nhẹ nhàng đem vài sợi tóc vén ra phía sau tai
nàng.
Hành động ôn nhu như vậy, làm trên mặt Lãnh Hương Nhi càng ửng đỏ hơn, tim đập cũng càng mãnh liệt hơn.
Hoàng Phủ Đình Ngạn chớp mắt một cái cũng không mà nhìn chăm chú vào diện mạo xinh đẹp khuôn mặt ửng đỏ của nàng, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên môi
của nàng, bỗng nhiên khát vọng muốn biết trên hai phiến môi đỏ ủng kia
có mùi vị gì ?
Ánh mắt hắn nóng rực, khiến Lãnh Hương Nhi cảm
thấy miệng lưỡi có chút khô nóng, nàng theo phản xạ mà vươn cái lưỡi
thơm tho trơn bóng ẩm ướt trên môi, mà hành động này khiến con ngươi đen của Hoàng Phủ Đình Ngạn càng thêm dày đặc ẩm ướt.
Hắn chậm rãi,
chậm rãi tiến đến gần sát nàng, Lãnh Hương Nhi phát giác ý đồ của hắn,
tuy khẩn trương mà hoảng hốt, nhưng rồi lại có một tia chờ mong…..
Hai người từ từ đến gần nhau, hơi thở gần gũi giao hoà nhau, khi môi hai
người bọn họ gần như dán vào cùng một chỗ, giọng nói của phu canh đánh
mõ bỗng nhiên phá đám mà truyền đến, phá vỡ bầu không khí ý loạn tình mê này.
Bọn họ thoáng chốc cứng đờ, vội vàng mà tách ra, trên mặt đều có chút xấu hổ.
Lãnh Hương Nhi vì che giấu vẻ không được tự nhiên của mình, nhanh chóng
thuận miệng hỏi: “Ngươi thật sự định cả đêm ở trên nóc nhà ư ?” Lời nói
vừa mới nói ra, nàng hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Vấn đề này vừa đề cập qua, thế nào lại thốt ra ? Nhắc tới nhắc lại, ngay cả chính nàng cũng ngại dài dòng !
May mắn Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng không để ý, mở miệng nói: “Yên tâm đi, ta
sẽ không để bản thân bị nhiễm phong hàn. Nhưng thật ra hiện tại đêm cũng đã khuya, cô nương cũng nên trở về phòng đi ngủ, sáng mai chúng ta còn
phải tiếp tục lên đường !”
Tuy rằng cùng nàng ở nóc nhà ngắm
trăng trong bầu không khí tốt đẹp, nhưng chính là bởi vì bầu không khí
quá mức tốt đẹp, hắn sợ bản thân lại kìm lòng không được mà làm ra những hành động vượt quá phép tắc.
“Uhm, vậy….. ta về phòng trước.” Lãnh Hương Nhi vẻ mặt đỏ bừng mà nói.
Tuy rằng nàng giờ phút này vẫn như cũ một chút buồn ngủ cũng không có,
nhưng mà vừa rồi tình cảnh xấu hổ muốn chết kia, làm cho mặt nàng đỏ
bừng tim đập nhanh thầm nghĩ trốn càng nhanh càng tốt.
Hoàng Phủ Đình Ngạn phía sau nhìn theo, Lãnh Hương Nhi khéo léo mà thi triển khinh công, quay trở lại trong phòng.
Nàng lần thứ hai nằm trên giường nhỏ, trong đầu không ngừng hiện lên hình
ảnh vừa rồi. Nếu không bị phu canh làm cắt ngang, bọn họ chắc chắn đã…..
Nàng nhẹ nhàng mà nâng tay lên, đầu ngón tay non mềm đụng vào cánh hoa của
mình, hồi tưởng lại thiếu chút nữa là đã cùng hắn hôn nhau, trong đầu
không tự chủ được mà nhớ lại cảm giác vừa rồi là cái dạng gì, nghĩ đến
khuôn mặt đỏ bừng tim đập nhanh của nàng, thật lâu mãi không kiềm chế
được…..
Khi Lãnh Hương Nhi ở trong phòng lăn qua lộn lại, không thể ngủ được, Hoàng Phủ Đình Ngạn ở trên nóc nhà cũng không hề buồn ngủ.
Nhớ lại vừa rồi hắn thiếu chút nữa thì hôn môi nàng, tuy nói là không khí
tốt đẹp tác động, thúc đẩy khát vọng âu yếm của hắn, nhưng mà trong lòng hắn rất rõ, cảm giác hắn đối với Lãnh Hương Nhi, không chỉ có thế nhưng trong khoảnh khắc ý loạn tình mê sâu sắc như vậy…..
Hắn đối với
nàng quả thật là động tâm, mà điều này cũng không làm hắn cảm thấy bất
ngờ, dù sao cô nương xinh đẹp lại đặc biệt như nàng, nếu không động tâm
cũng khó.
Theo phản ứng đỏ mặt thẹn thùng vừa rồi của nàng, vậy cũng là có tâm tư giống hắn chứ ?
Tưởng tượng như vậy, Hoàng Phủ Đình Ngạn con ngươi đen không chỉ nóng cháy,
thậm chí ngay cả trong lồng ngực cũng phảng phất một ngọn lửa ấm áp,
việc kia làm cho hắn mặc dù nằm ở trên nóc nhà hưởng gió đêm lạnh như
nước vào mùa hạ, cũng không cảm thấy chút cảm giác mát…