Gả Họa Thủy

Chương 7: Chương 7: Chương 4.1




Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng ở khách điếm, Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi lên đường, tiếp tục hướng đến Kinh Thành mà đi.

Dọc theo đường đi, không khí có chút yên tĩnh.

Vì tránh cho xấu hổ, Lãnh Hương Nhi không nghĩ sẽ đề cập đến chuyện đêm qua, Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng không nói thêm nhưng trong lòng bọn họ đều rất rõ, giữa hai người có thay đổi nhỏ, hơn nữa mỗi khi tầm mắt bọn họ lơ đãng giao nhau, hắn lại đảo lộn nóng rực gấp bội, đôi mắt đẹp ẩn tình của nàng, trong mắt hai người rất rõ dường như giấu đi tình ý kia, làm cho bọn họ giống như ve sầu vui mừng nhìn lén bí mật bình thường nào đó của người khác, tâm tình bên trên đường đều hớn hở vô cùng.

Chẳng qua, sau khi bọn họ đi vào Mai Lâm trấn trước mặt, Lãnh Hương Nhi vẻ mặt rõ ràng trầm xuống.

Nếu nàng nhớ không sai, qua thị trấn Mai Lâm này, sẽ đến Mặc Dương Thành….

“Mặc Dương Thành” ba chữ này đối với nàng mà nói, là cấm kỵ không thể chạm vào sẽ không chạm vào, mà càng đến gần nơi kia, lòng của nàng theo đó cũng dâng lên một cảm giác kháng cự càng ngày càng mãnh liệt.

Nàng trầm mặc suy nghĩ lông mi rũ xuống, cố gắng che giấu tâm tình rối rắm của mình, không nghĩ để Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn thấy đáy mắt nàng dần dần tụ lại vẻ lo lắng.

Cho dù đã là chuyện của mười bốn năm trước, nhưng kí ức không vui vẻ này, lại tựa như dấu ấn mà khắc sâu vào lòng của nàng.

Dù cho những năm gần đây, nàng cố sức không nhớ lại, như mang chuyện cũ này phủ đầy bụi ở một góc âm u nhất dưới đáy lòng không đụng vào được, nhưng không có nghĩa là nàng đã quên đi hoặc là cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, năm đó cha mẹ của nàng là như thế nào mà ghét bỏ nàng, chán ghét nàng, đem nàng trở thành đối tượng trút giận, động một tí là ra tay đánh người, lớn tiếng nhục mạ…..

Hoàng Phủ Đình Ngạn ghìm cương ngựa, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy ? Có chỗ nào không khoẻ ư ?”

Không biết có phải hắn nhạy cảm quá không, hắn thế nào cảm giác nàng bỗng nhiên trở nên hậm hực không vui, như là cả người bao phủ một tâm trạng chán nản ?

“Không nha ! Không có gì.” Lãnh Hương Nhi khóe miệng cong lên, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, cố gắng ra dáng như không có việc gì.

Đang lúc khi bọn họ phải tiếp tục đi tới, đột nhiên thấy một nữ oa nhi ước chừng năm tuổi, đang đuổi theo một bóng cao su từ góc đường chạy ra.

Nữ oa nhi kia cột búi tóc rất đáng yêu, bộ dáng khiến người khác yêu thích, chẳng qua nàng không cẩn thận vấp phải hòn đá trên mặt đất, thân hình nhỏ nhắn ngã nhào trên mặt đất, đau đến khiến nàng gào khóc.

Lãnh Hương Nhi cả kinh, lập tức xoay người xuống ngựa, muốn đi đến nâng đứa nhỏ kia dậy, Hoàng Phủ Đình Ngạn thấy thế cũng lập tức xuống ngựa đi theo, nhưng có hai bóng dáng động tác nhanh hơn so với bọn họ.

Một đôi vợ chồng trẻ từ một bên vọt đến. Trong đó người phụ nữ kia ôm lấy oa nhi không ngừng khóc. Trước lo lắng xem kỹ vết thương của oa nhi, lại gắt gao mà đem ôm con vào trong lòng ngực nhẹ giọng vỗ về.

“Đừng khóc, đừng khóc, nương đau lòng a !”

“Cho cha nhìn một cái….. Ai nha, tay cũng bị thương, rất đáng thương !” Nhìn thấy bộ dáng đôi vợ chồng kia đối với nữ oa nhi che chở bằng mọi cách, Lãnh Hương Nhi hoàn toàn không thể dời ánh mắt đi. Loại tình cảm yêu mến trên gương mặt bọn họ, còn có thương tiếc xuất phát từ đáy lòng kia, nàng đều chưa từng có qua.

Năm đó, đừng nói là khi nàng không cẩn thận té ngã cũng chưa từng có người dịu dàng mà vỗ về như thế.

Bọn họ đối với nàng chưa từng có an ủi, không có quan tâm, thứ có duy nhất chính là một âm thanh mắng chửi độc ác căm phẫn….

Lãnh Hương Nhi tâm hung hăng nắm chặt, mắt đẹp toát ra vẻ buồn phiền.

Chốc lát sau với sự dỗ dành của đôi vợ kia, nữ oa nhi cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, bước nhỏ lần nữa bước đi.

Vốn nghĩ đến đứa bé ấy là muốn tìm kiếm bóng cao su lăn bên cạnh, không ngờ được nàng lại một đường hướng đến Lãnh Hương Nhi mà đi tới.

Nhìn nữ oa nhi kia lộ ra dáng vẻ tươi cười đáng yêu đối với chính mình, một mạch đã đi đến, Lãnh Hương Nhi tạm thời tỏ ra vẻ hạnh phúc, ngồi xổm xuống dưới, mà tiểu nữ oa vừa lúc nhào vào trong lòng ngực của nàng, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy nàng, vui vẻ mà khanh khách cười không ngừng.

Hành động nhiệt tình của tiểu nữ oa nhi làm cho Lãnh Hương Nhi có chút thụ sủng nhược kinh (sủng ái mà lo sợ, được nhiều yêu yêu thương vừa mừng lại vừa lo), nàng cũng vương tay, nhẹ nhàng mà ôm lấy thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn này.

Đôi vợ chồng kia đã bước nhanh đến, vẻ mặt áy náy nói: “Thật sự là ngại, đứa nhỏ này từng hẹn gặp lại đại tỷ tỷ xinh đẹp, nên mới thích quấn lấy người quan trọng.”

“Không việc gì, có thể làm cho nữ oa nhi đáng yêu này thích là vinh hạnh của ta.” Lãnh Hương Nhi cười nói.

Vợ chồng nghe vậy cũng không nhịn được trên mặt nở nụ cười, lộ ra vẻ hài lòng.

Vẻ mặt kia giống như có được nữ nhi bảo bối này là có được hạnh phúc quý giá nhất trên đời, khiến Lãnh Hương Nhi từ đáy lòng hâm mộ cô gái này.

“Nàng tên gọi là gì ?” Nàng mở miệng hỏi.

“Nàng gọi A Tuyết, tháng sau mới được năm tuổi.”

Năm tuổi ? Không phải là năm đó nàng bị cha mẹ bán đi sao ?

Lãnh Hương Nhi trong lòng kích động, nhưng nàng rất nhanh mà xóa bỏ tâm trạng không thoải mái kia, cười hỏi nữ oa nhi trong lòng.

“A Tuyết, ngươi thích đại tỷ tỷ sao ?”

A Tuyết nghe thấy có người gọi tên của nàng, không chỉ có cười đến càng vui vẻ. Hai bàn tay nhỏ bé còn kích động mà vuốt cánh tay kia a, động tác có chút lỗ mãng, chẳng những kéo vài sợi tóc của Lãnh Hương Nhi, mà còn không cẩn thận làm cổ nàng lộ ra một khối ngọc bội.

“Ai nha ! A Tuyết, đừng như vậy, con làm đau tỷ tỷ.” Người phụ nữ sợ nữ nhi đem khối ngọc bội kia chuẩn bị phá hư, chạy nhanh ấn tay đứa nhỏ bế trở về.

“Thật sự xin lỗi a, đứa nhỏ này hay đùa như thế.” Hai vợ chồng vội vàng áy náy nói.

“Không sao, hai vị đừng để trong lòng.” Lãnh Hương Nhi lắc đầu cười nói, trong lòng một chút cũng không để ý.

“Được rồi, A Tuyết, chúng ta nên trở về nhà rồi !”

Sau đó A Tuyết cười vẫy tay nói lời tạm biệt, tiếp tục làm nũng trong lòng ngực mẫu thân thấy cha giúp nàng nhặt bóng cao su nhỏ lên, nàng lại vui vẻ mà khanh khách cười không ngừng.

Nhìn bóng dáng bọn họ một nhà ba người hạnh phúc, Lãnh Hương Nhi trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Năm đó, nàng cũng xấp xỉ tuổi A Tuyết, thế nhưng được đối đãi cũng giống như cách biệt một trời…..

Lãnh Hương Nhi không tiếng động thở dài, trong lòng cảm động tràn ngập một chút cũng không có.

Hoàng Phủ Đình Ngạn thấy nàng chăm chú nhìn vào tiểu cô nương kia, hỏi: “Cô nương thích tiểu oa nhi à ?”

Lãnh Hương Nhi khéo miệng cong lên, tươi cười có chút cô đơn.

“Ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ kia rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, có cha mẹ như vậy yêu thương nàng, đau thay nàng, nàng thật sự là hạnh phúc vô cùng.”

Trong những năm gần đây, nàng cũng từng nghĩ phải về nhìn một cái, nhưng mà vừa nghĩ đến năm đó bọn họ đối với mình mắng chửi và chán ghét, nàng nhất thời mất đi dũng khí, rất sợ không may thật sự chạm mặt, nàng chỉ sợ trong mắt bọn họ tràn đầy chán ghét, mà không có một chút vui mừng…..

Nghe nàng liên tiếp dùng nhiều từ “Hạnh phúc”, Hoàng Phủ Đình Ngạn cảm thấy nao nao, đáy mắt nàng kiên cường mà dễ dàng thấy được vẻ cô đơn, hung hăng nhéo tâm của hắn.

Hắn nhịn không được âm thầm đoán, nàng rốt cục đã có chuyện gì ?

Tất cả về nàng, hắn biết cũng không nhiều, trước mắt cũng chỉ biết nàng ở Tô Châu có sư phụ võ công cao cường, nhưng chưa từng nghe nàng nhắc tới cha mẹ của nàng.

Thep phản ứng hiện tại của nàng thấy được, hắn không kiềm được thầm đoán rằng cha mẹ của nàng phải chăng sớm đã mất, nếu không như thế nào lại hâm mộ oa nhi kia có cha mẹ đau thay nàng yêu thương nàng chứ ?

Lãnh Hương Nhi nhìn lại đôi mắt tràn đầy sự quan tâm của hắn, âm thầm hít một hơi thật sâu, tinh thần cố gắng phấn khởi lại.

“Làm sao vậy ? Tại sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy ?” Nàng tìm cách tươi cười hỏi.

Hoàng Phủ Đình Ngạn tuy rằng nhìn ra nàng cố ý giả vờ dường như không có việc gì, nhưng cũng không có vạch trần.

Nếu nàng không muốn nói đến chuyện cũ, hắn cũng không định hỏi tới, dù sao nếu nàng muốn nói cho hắn việc gì, tự nhiên sẽ chủ động mở miệng. Chẳng qua, đối với thói quen đem tâm sự giấu ở đáy lòng của nàng, một mình chịu đựng tất cả, hắn không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

“Đã đến giữa trưa, chúng ta không bằng ở nơi này tìm quán ăn đi ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn nói.

Hắn nghĩ thầm, ăn uống tốt một chút, tâm tình của nàng hẳn là sẽ tốt hơn nhiều !

“Được, cũng nên dùng bữa.”

“Ta nhớ Mai Lân trấn này tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều quán cơm không tồi, món sở trường của đầu bếp quán bọn họ là thịt kho đầu sư tử, mùi vị rất ngon.” =.=

“Thật sự ? Vậy thật tốt quá, ta thích nhất là thịt kho đầu sư tử !” Lãnh Hương Nhi rất hào hứng, rất nhanh liền dời đi sự chú ý. Lần nữa đem chuyện cũ phiền muộn này kiềm nén dưới góc tận nơi sâu nhất đáy lòng.

“Đến đây đi, ta dẫn cô nương đi. Quán cơm kia chỉ cách mấy con phố, rất gần.”

“Được, đi thôi !” Lãnh Hương Nhi cười, nhanh chóng xoay người lên ngựa, đối với món ăn ngon ngập tràn sự chờ mong.

“Ta nói chính là nơi này.”

Hoàng Phủ Đình Ngạn mang theo Lãnh Hương Nhi đi vào một quán cơm buôn bán hưng thịnh, vừa xuống ngựa, liền thoáng thấy một đôi nam nữ vợ chồng trung niên từ góc đường đi tới.

Bọn họ quần áo tả tơi, ở mép phố khúm núm mà ăn xin, vẻ nghèo túng gầy yếu kia, cả người bộ dáng bụi bẩn, người khác nhìn thấy có chút không đành lòng.

Đôi vợ chồng kia phát hiện ánh mắt Hoàng Phủ Đình Ngạn dừng ở trên người bọn họ, lại thấy hắn quần áo gọn gàng, thoạt nhìn chính là công tử nhà giàu, hai người mắt sáng lên, lập tức tiếp cận đến.

“Đại gia hảo tâm, tiểu thư, cho một ít bạc đi ?”

“Đúng vậy, chúng ta đã lâu không có ăn no nê, tội nghiệp thương hại chúng ta đi !”

Hoàng Phủ Đình Ngạn thấy bọn họ quả thật rất đáng thương, liền lấy ra một chút bạc vụn cho bọn họ, mà khi hắn định mang Lãnh Hương Nhi tiến vào quán cơm, người đàn bà kia đột nhiên mở miệng gọi ——

“Chờ một chút ! Chờ một chút !”

“Làm sao vậy ? Còn có việc sao ?” Hoàng Phủ Đình Ngạn mở miệng hỏi.

Người phụ nữ không trả lời hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn hắn, hai mắt thẳng đến nhìn chằm chằm Lãnh Hương Nhi.

Nàng nhìn nhìn dung nhan Lãnh Hương Nhi, lại nhìn khối ngọc bội trước cổ kia của Lãnh Hương Nhi, đáy mắt chớp động không thể tin được.

“Ngươi là….. Hương Nhi ?”

Nghe thấy người phụ nữ gọi thế, Lãnh Hương Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn lại nàng.

Một cảm giác quen thuộc khó có thể thành lời nảy lên trong lòng, còn không kịp ngẫm lại, người phụ nữ kia liền hô: “Hương Nhi, ngươi không nhận ra chúng ta sao ? Ta là nương ngươi, hắn là cha ngươi nha !”

Bọn họ là cha và nương của nàng ?

Lãnh Hương Nhi như bị sét đánh, đầu óc tống rỗng.

Nàng cứng ngắc nhìn đôi vợ chồng trước mắt này, hai gương mặt già nua gầy yếu kia từng chút cùng dung mạo trong trí nhớ chồng chéo cùng một chỗ.

Thật là bọn họ !

Hơn mười năm không gặp, bọn họ thoạt nhìn tuổi so với thực tế còn già hơn, trông tuỳ tuỵ rất nhiều, dễ thấy được mười mấy năm qua vô cùng không tốt.

Lãnh Hương Nhi tâm tình kích động không thôi, nhìn thấy bộ dạng bọn họ hiện giờ nghèo túng chán nản, nhưng nàng cố gắng nhớ lại năm đó sau khi bọn họ bán nàng, vui mừng cần mẫm mà nhìn tờ ngân phiếu trong tay, việc kia làm cho lòng nàng giống như bị người khác đào ra một cái động, vừa đau lại vừa khó chịu.

Nàng bày ra khuôn mặt lạnh nhạt cứng rắn nói: “Ngươi nhận nhầm người, ta không có cha mẹ !”

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Đình Ngạn có chút kinh ngạc.

Từ vẻ mặt khiếp sợ cứng nhắc của nàng cùng vẻ mặt kích động của đôi vợ chồng này xem ra, bọn họ hằn là cha mẹ thực sự của nàng, nhưng nàng làm sao lại có phản ứng như thế ?

Bởi vì biết rõ nàng vốn thiện lương, tuyệt đối sẽ không bởi vì đôi vợ chồng khốn cùng và chán nản này sẽ không nguyện lòng nhìn nhận, hắn thầm nghĩ, nhất định là có nguyên nhân quan trọng gì, mới có thể khiến nàng như thế !

Nghe thấy lời phủ nhận của nàng, Lãnh Nghĩa Uy cùng Tô Huỷ Vân vẻ mặt cứng đờ, thoáng nhìn nhau một cái.

Tô Huỷ Vận tiến lên, kich động cầm lấy tay Lãnh Hương Nhi, nói: “Hương Nhi, ngươi thật là nữ nhi của ta, trên người ngươi mang theo ngọc bội kỳ lân này, chính là mẫu thân năm đó giúp ngươi đeo lên ! Ngọc bội này cũng đủ chứng minh ngươi là nữ nhi của chúng ta, chúng ta là cha mẹ ngươi nha !

Nghe Tô Huỷ Vân nhắc đến ngọc bội, Lãnh Hương Nhi không nhịn được nhớ đến bọn họ ngày đó bán nàng đi đã xảy ra chuyện gì, chính là bọn họ chỉ trích đánh đập, nhục mạ, còn không để ý nàng khóc lóc cầu xin, thật là đem nàng bán đi, việc đó làm lòng nàng hung hăng bị nắm chặt lại, vẻ mặt cũng càng thêm cứng nhắc.

Nàng gạt tay Tô Huỷ Vân ra, lạnh lùng nói: “Từ năm đó, khi các ngươi lấy hai trăm lựơng bạc đem ta bán cho sư phụ, hơn nữa sau khi đã lập chứng từ, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì.”

Một bên Hoàng Phủ Đình Ngạn kinh ngạc mà sửng sốt, trăm vạn cũng không đoán được sẽ nghe được lời nói như vậy.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến nàng lại có quá khứ như vậy, cuộc cùng lại bị cha mẹ thân sinh bán đi !

Hiện tại ngẫm lại, khó trách vừa rồi nàng lại hâm mộ nữ oa nhi A Tuyết được cha mẹ đau thay yêu thương, bởi vì đó là nàng chưa từng được hưởng thụ qua sự ôn nhu này a !

Có như thế phút chốc, hắn thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà đem Lãnh Hương Nhi ôm vào trong lòng ngực, muốn thật nhẹ mà xoa dịu tổn thương trong lòng nàng.

Hắn tin rằng nhất định trong lòng nàng rất đau, rất khó chịu, nếu không vừa rồi sẽ không cô đơn như vậy, mà giờ phút này cũng sẽ không phản ứng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.