Đến cuối giờ Tuất (7-9 pm), trong Mai Lâm trấn dường như đã không còn người qua đường đi lại.
Trên ngã tư đường yên tĩnh vắng vẻ, một bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng hướng ngoại thành mà đi, một lát sau, một bóng dáng cao to khác cũng một mạch đuổi theo.
Lãnh Hương Nhi tìm đến ngôi miếu đỗ nát ở ngoại thành kia trong miệng của cha mẹ, vừa nghĩ đến gần, bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người.
Nàng ngạc nhiên nhìn Hoàng Phủ Đình Ngạn, mi tâm không khỏi chau lại.
“Ngươi… Đến nơi này làm gì?”
“Ta lo lắng nàng một mình.” Hoàng Phủ Đình Ngạn nhẹ giọng đáp.
Giữa trưa hôm nay sau khi ở trên núi khóc lớn một trận, bọn họ liền xuống núi, sau đó ở quán cơm dùng bữa chiều, tìm gian khách điếm nghỉ ngơi.
Tuy nàng thực cố gắng tỏ ra vẻ không có biệc gì, nhưng hắn có thể cảm giác được nàng chẳng qua là kiềm nén tâm tình của mình, việc đó khiến hắn không khỏi lo lắng cho nàng, đồng thời cũng đoán xem nàng cuối cùng có dự định gì không?
Sau khi đêm đến, hắn nghe thấy phòng kế bên truyền đến động tĩnh rất nhỏ, mở cửa sổ kiểm tra, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh bay vút đi.
Hắn biết là nàng, không cần nghĩ ngợi mà lập tức đi theo.
Nghe giọng nói hắn phát ra sự quan tâm. Lãnh Hương Nhi cảm thấy uất ức, dọc trên đường đi vẻ mặt căng thẳng cũng nhất thời nới lỏng không ít.
“Có gì đó rất yên tâm ? Khó khăn sao, ta còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư ?” Nàng cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi lại.
Hoàng Phủ Đình Ngạn lắc lắc đầu, nói: “Ta không phải sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà là sợ nàng lại thương tâm khổ sở. Ta không phải đã nói rồi sao ? Nàng đã không phải một mình, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
Lãnh Hương Nhi ngẩn ra, nhìn cặp ngươi đen ấm áp kia của hắn, không khỏi nhớ đến trưa hôm nay hắn ôm và an ủi, việc kia làm cho lòng của nàng bất ngờ dấy lên một trận rung động mãnh liệt.
Đã biết quá khứ của nàng, sau khi biết nàng có cha mẹ như vậy, thái độ hắn đối với nàng, từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng giống như lúc trước.
Chẳng lẽ hắn thật sự không để ý ? Nàng thật sự có thể ôm hy vọng đối với cảm tình của bọn họ trong lúc đó sao ?
Lãnh Hương Nhi lòng có chút mâu thuẫn rối rắm, chỉ sợ ôm ấp chờ mong, cuối cùng hy vọng để rồi thất vọng, nàng lại chấp nhận không được đả kích và đau đớn mà tan nát cõi lòng….
“Nàng đến nơi này, là đã có dự định gì sao ?” Câu hỏi của Hoàng Phủ Đình Ngạn kéo suy nghĩ của Lãnh Hương Nhi, nàng khẽ cắn cánh môi, nói: “Thực ra…… Ta cũng không biết, chỉ là muốn trước tiên đến nhìn xem….”
“Ừh, vậy đi thôi, ta đi cùng nàng.”
Lãnh Hương Nhi gật gật đầu, cùng Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng nhau lặng lẽ lẻn đến ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành.
Ánh trăng trong suốt xuyên thấu qua nửa cửa sổ bị phá huỷ chiếu vào trong ngôi miếu đổ nát, mà Lãnh Nghĩa Uy cùng Tô Huỷ Vân đang ngồi gần ở cửa miếu, bàn về việc hôm nay gặp Lãnh Hương Nhi.
“A, ngươi xem, nha đầu kia rốt cuộc có thể nhìn nhận chúng ta không ?” Tô Huỷ Vân hỏi.
“Ai biết ?” Lãnh Nghĩa Uy buông tay xuống. “Năm đó chúng ta đối với nó như vậy, nó rất có thể còn ghi hận trong lòng, nếu không nó ngay từ đầu cũng sẽ không phủ nhận. Chẳng qua….. nói như thế nào, chúng ta cũng là cha mẹ thân sinh của nó, nói không chừng nó vẫn phải nhìn nhận chúng ta.”
“Ta cũng cho rằng như vậy…… Hiện tại ngẫm lại, may mắn năm đó ta đem ngọc bội kỳ lân đeo trên người nó đã quên lấy xuống, nếu không cách biệt nhiều năm như vậy, cũng thật sự không nhận ra nó.”
“Còn nói !” Lãnh Nghĩa Uy liếc nàng một cái. “Ngươi khi đó còn vì ngọc bội kia mà ảo nảo hơn nửa tháng, cả ngày oán giận mới bán nó hai trăm lượng, đã sinh ra cái lỗ vốn !”
“Ngọc bội kia giá trị ba, năm trăm lượng, chúng ta bán nó lại chỉ hai trăm lựơng, chẳng lẽ còn không lỗ vốn sao ?” Tô Huỷ Vân trừng mắt xuống liếc trượng phu một cái, nhưng lập tức tâm tình tốt nói: “May mắn ông trời có mắt, lúc này dựa vào ngọc bội kia mà nhận ra nó, chúng ra cũng sắp có cơ hội trở mình rồi !”
Nghe thấy thanh âm vui mừng cần mẫn của nương, Lãnh Hương Nhi hơi hơi cứng đờ, mơ hồ cảm giác được bọn họ muốn cùng nàng nhìn nhận nhau, mục đích cũng không phải đơn giản như vậy.
“Đúng vậy !” Lãnh Nghĩa Uy hắc hắc cười nói: “Hôm nay như vậy xem ra, mấy năm nay nó đã sống rất tốt, nhất là vị công tử bên cạnh nó, thoạt nhìn càng không phú thì quý nha !”
“Nói đúng nha.” Tô Huỷ Vân giọng điệu hưng phấn mà nói: “Cho nên ta nhìn lên gặp ngọc bội kia, mới vội vàng muốn nhìn nhận nó. Nếu vị công tử kia muốn lấy nó, vậy nên trước tiên cho chúng ta một sính kim lớn a !”
“Không chỉ sính kim, có con rễ phú quý như vậy, chúng ta nửa đời sau sẽ không lo ăn uống, muốn cái gì có cái đó nha !”
“Đúng vậy, cho nên bất luận như thế nào, chúng ta nhất định phải nghĩ cách làm cho nha đầu kia nhìn nhận chúng ta !”
Nghe xong những lời nói này, Lãnh hương Nhi chỉ cảm thấy tâm chính mình như bị đẩy vào bên trong hầm băng, nháy mắt lạnh thấu.
Hoá ra….. hoá ra bọn họ vốn không phải thật lòng muốn cùng nàng nhìn nhận nhau ! Bọn họ căn bản là không cần nàng, mà là nhìn trúng lợi ích mà nàng có thể mang đến cho bọn họ !
Trong lòng nàng lại đối với bọn họ vốn còn có một tia chờ mong, chờ mong bọn họ là thật tâm nhìn nhận nữ nhi này, nếu thật sự là như thế, như vậy có lẽ nàng sẽ không truy cứu tất cả quá khứ, nhưng mà hiện tại….. Tí kỳ vọng kia cũng tàn nhẫn bị đâm phá, mà tổn thương trong lòng cũng quá nặng, càng đau.
Nghe bọn họ tiếp tục không ngừng mà nói phải như thế nào lấy lợi ích từ trên người “Con rễ”, Lãnh Hương Nhi cảm thấy vừa phẫn nộ lại hổ thẹn.
Nàng thậm chí không dám quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Đình Ngạn, chỉ sợ trên mặt hắn nhìn thấy vẻ xem thường, khinh miệt….
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn một bên mặt nàng cứng nhắc, có thể cảm giác được nàng lại kiềm nén cảm xúc.
Nàng tối nay lại muốn tới nơi này, nói vậy trong lòng đối với cha mẹ nàng là mang theo chờ mong, kết quả lại nghe thấy cuộc đối thoại như vậy, bảo nàng làm sao có thể chịu đựng được ?
Hắn vươn tay, ôn nhu mà nắm đầu va nàng, để nàng hiểu được nàng cũng không cô đơn, ít nhất còn có hắn bên cạnh nàng.
Lãnh Hương Nhi mạnh mẽ xốc lại tinh thần, xoay người nói: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi.”
Nhìn ra vẻ không muốn và lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng buộc bản thân giơ khoé miệng lên, tìm cách tươi cười.
“Đừng lo lắng, ta tốt lắm. Thật ra tốt nhất là như vậy, ta cũng không cần phiền não nghĩ về vấn đề có nên cùng bọn họ nhìn nhận nhau không, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi ! Như vậy tốt lắm, thật sự tốt lắm !”
Thấy nàng lại miễn cưỡng tươi cười, còn không cố ý bày ra bộ dáng thoải mái thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoàng Phủ Đình Ngạn trong lòng rất không muốn.
Hắn muốn mở miệng nói gì đó, Lãnh Hương Nhi một chút cũng không suy nghĩ sẽ ở lại nơi này.
“Trời không còn sớm. Cũng nên trở về đi ngủ, chúng ta sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường !”
Sau khi nói xong, cũng không chờ Hoàng Phủ Đình Ngạn có bất luận trả lời gì, nàng liền tự mình thi triển khinh công rời đi.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn bóng dáng của nàng, nặng nề thở dài, lập tức cũng đi theo.
Bóng đêm càng sâu, đã là nửa đêm.
Hoàng Phủ Đình Ngạn không hề buồn ngủ, thậm chí ngay cả giường cũng chưa chạm đến. Hắn ở trong phòng thong thả bước đi, cẩn thận lưu ý động tĩnh phòng bên cạnh.
Từ khi trở về khách điếm, trông mọi thứ tựa như gió yên sóng lặng, nhưng…… Hắn chính là không yên lòng.
Vừa rồi bọn họ đều tự trở về phòng trước, nàng cười với hắn nói mình tốt lắm, muốn hắn không cần lo lắng, tươi cười trên mặt thoạt nhìn vui tươi rực rỡ, như là thật sự không có việc gì.
Nhưng, chính là bởi vì dáng vẻ tươi cười quá mức rực rỡ kia, ngược lại lộ ra vẻ kỳ lạ, làm cho hắn cảm thấy phải lo lắng.
Do dự hồi lâu, Hoàng Phủ Đình Ngạn quả là vẫn không yên lòng, đi đến bên ngoài phòng bên cạnh của Lãnh Hương Nhi.
Hắn lấy tay khẽ gõ gõ cửa, đợi trong chốc lát, nhưng không có một chút phản ứng.
Chẳng lẽ nàng đã ngủ rồi sao ?
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhíu mày, dù bóng đêm đã sâu, quả thật là lúc mọi người đang ở trong mộng đẹp, nhưng mà trực giác nói cho hắn, nàng hẳn là còn chưa ngủ.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng thật sự bất tiện khi tự ý xông vào tẩm phòng của cô nương, nếu nàng không muốn mở cửa, hắn cũng chỉ có thể trở về phòng tiếp tục nhớ nàng. [HV: Ôi.... cái nì là bệnh “tương tư” chăng=))]
Đang lúc Hoàng Phủ Đình Ngạn định rời đi, cửa phòng lại mở.
“Làm sao vậy ? Có việc sao ?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhìn nàng bày ra vẻ mặt cười khanh khách, chỉ thấy hai gò má của nàng ửng hồng, con ngươi đen sáng có chút mờ mịt, vả lại cả người còn tản ra một ít mùi rượu.
Hắn mày rậm càng nhíu chặt hơn, tình huống này càng tốt hơn so với hắn nghĩ.
“Nàng một mình uống rượu ?”
“Đúng vậy !” Lãnh Hương Nhi đã uống được bảy tám phần bình rượu, cười cười hỏi: “Trong phòng có có rất nhiều, không bằng cùng nhau uống một chén ?” Nàng đạp bước có chút không vững nện bước trở lại trong phòng, đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên thay bọn họ rót rượu vào chén.
Hoàng Phủ Đình Ngạn bước nhanh đến, đoạt lấy cái chén trong tay nàng.
“Đừng uống nữa, nàng đã say rồi.”
“Ta mới không có say, ít nhất còn chưa đủ say. A, vừa rồi tiểu nhị nói đây là rượu của “An Bình tửu trang”, khó có được rượu ngon như vậy, ta có thể nào không sảng khoái mà uống chứ ? Huynh cũng mau thử xem, rượu của “An Bình tửu trang” này đúng là nồng đậm ngon miệng a !”
“Không cần.” Hắn hiện tại một chút cũng không có hứng thú uống rượu.
“Vì sao ? Huynh không nếm thử xem, làm sao biết nó có mùi vị thật ngon ?”
Lãnh Hương Nhi dùng một cái chén khác lại rót rượu vào chén uống, đầu nàng có chút choáng váng, mà đây đúng là kết quả nàng muốn —— Chỉ cần đem chính mình say khướt, sẽ không liên tục suy nghĩ về những người làm cho nàng thất vọng, không thể chịu thêm chuyện đau lòng !
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhíu mày, đơn giản trực tiếp đem cả bầu rượu cướp đi, toàn bộ hướng ngoài cửa sổ ném đi.
“Rượu của tửu trang này, ta không cần uống cũng biết hương vị !”
“Vì sao ?” Lãnh Hương Nhi nói, thương tiếc mà nhìn bình rượu kia rất nhanh bị hắn ném ra ngoài.
“Bởi vì ta là lão bản của “An Bình tửu trang”.”
“A ?” Lãnh Hương Nhi kinh ngạc sửng sốt một lúc lâu, một lần nữa hoài nghi bản thân nghe lầm.
Lúc trước hắn quả thật từng nói qua chính mình buôn bán ở Kinh Thành, nhưng cũng không nhắc đến chuyện của “An Bình tửu trang”.
“Huynh thật là lão bản của “An Bình tửu trang” thiên hạ lừng danh ?”
Thấy hắn gật gật đầu, trên mặt Lãnh Hương Nhi giơ lên một nụ cười tự giễu.
“Thật sự là rất giỏi nha ! Huynh không chỉ là con trai tướng quân, lại là lão bản của “An Bình tửu trang”, ta thấy như vậy rất khó làm người đồng hành, khó trách….. Khó trách bọn họ lại đem suy nghĩ lệch lạc chuyển đến trên người huynh, lại muốn kiếm ưu đãi từ trên người huynh…..”
Trong mắt nàng tràn đầy tổn thương sâu sắc, Hoàng Phủ Đình Ngạn đau lòng cực kỳ.
“Hương Nhi.” Hắn lòng tràn đầy thương tiếc nói: “Không biết quý trọng nàng, bảo vệ nàng, là bọn họ không đúng, nàng đừng vì sai lầm của bọn họ mà tra tấn chính mình a !”
Vẻ mặt cùng giọng điệu của hắn lộ ra sự quan tâm mãnh liệt, thật sâu khuấy động tâm yếu ớt của Lãnh Hương Nhi.
Trong con mắt của nàng bỗng dưng lan tràn nước mắt, nhưng nàng rất nhanh mà trở lại, không nghĩ giống như ban ngày như vậy không khống chế được mà ở trước mặt hắn gào khóc.
“Huynh thật sự không cần lo lắng cho ta, ta không phải người yếu đuối như vậy, ta thật sự kiên cường.”
Nàng mặc dù tuyên bố như thế. Nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu đều cứng nhắc như nhau.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thở dài ngụ ý, nói: “Ta biết nàng thực kiên cường, nhưng mà, nàng xác định bản thân bây giờ thật sự kiên cường, mà không phải là cậy mạnh ?”
Lãnh Hương Nhi cứng đờ, chật vật mà bày ra khuôn mặt khác, lảng tránh ánh mắt dường như hiểu rõ tất cả kia của hắn.
“Thật sự kiên cường cũng được, chỉ là cậy mạnh cũng thế, lại có quan hệ gì ? Chỉ cần giở vờ thật lâu, nói không chừng sẽ biến thành kiên cường thật sự nha ! Nếu không….. Ta còn có thể làm thế nào?”
Có lẽ là uống quá nhiều rượu, rõ ràng nàng cố gắng nghĩ muốn kiếm nén, không muốn nhiều lời chút nào, lại khống chế không được miệng mình, thao thao bất tuyệt mà nói lên.
“Khi còn bé, tuy cha mẹ ba ngày hai người đánh chửi…. Nhưng mà trong lòng ta cũng không hận bọn họ, ta nghĩ…. Nhất định là do ta không tốt, phạm sai lầm, mới có thể như vậy… Cho nên ta cố gắng làm một đứa trẻ ngoan, không khóc không tranh cãi ầm ĩ, nghe lời bọn họ, huy vọng có thể được sự quan tâm của cha mẹ… Nhưng mà… Trong lòng ta hy vọng, một lần lại một lần nữa thất vọng…”
Nhắc tới chuyện cũ, làm cho Lãnh Hương Nhi tâm nén lại rối rắm, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.
“Dù bọn họ đối xử với ta như vậy, ta lại vẫn… lại vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể nhận được một cái ôm từ bọn họ, lừa ta gạt ta… Dù chỉ có một lần… Dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi nháy mắt cũng được, nhưng mà lại… Sau này ta mới hiểu được —— loại sự tình này, chính là mọi việc không cần ôm ấp hy vọng, chỉ cần trong lòng không ôm hy vọng, sẽ không có thất vọng đau khổ…”