Khi nước mắt của nàng từ hốc mắt rơi xuống, Hoàng Phủ Đình Ngạn cầm tay
nàng, đôi tay ấm áp kia, nháy mắt hâm ấm lòng Lãnh Hương Nhi.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ thấy sự thương tiếc cùng không muốn trong mắt hắn.
“Hương Nhi, sau này bất luận nàng có nguyện vọng gì, ta đều nhất định sẽ đem
hết toàn lực giúp nàng thực hiện.” Hoàng Phủ Đình Ngạn chân thành nói.
Hắn hứa hẹn thật sâu lay động tâm Lãnh Hương Nhi, cũng ép ra rất nhiều nước mắt của nàng.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Hắn nói xong, lấy tay vì nàng lau đi nước mắt.
“Vì cái gì… Lại đối với ta tốt như vậy? Khi nghe cha nương ta nói những lời đó… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ trong lòng huynh một chút cũng không cảm thấy
xem thường chán ghét sao?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ của nàng, không chút do dự lắc đầu.
Không ai có thể lực chọn xuất thân của chính mình, tuy rằng cha mẹ nàng tham
lam ích kỷ như thế, nhưng hắn biết nàng hoàn toàn không giống với bọn
họ, vậy đã đủ.
“Bọn họ là bọn họ, nàng là nàng. Thẳng thắn mà
nói, ta thực sự cảm thấy may mắn năm đó họ bán nàng đi, bằng không nàng
không biết còn chịu đựng không ít tổn thương.”
Lãnh Hương Nhi
giật mình, trước đây nàng vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện năm đó bị cha mẹ thân sinh bán đi, chưa từng có suy nghĩ qua giống hắn như
vậy.
Nhìn đôi mắt ôn nhu chuyên tâm kia của hắn, Lãnh Hương Nhi ngực như bị đốt nóng, nước mắt lần nữa đổ rào rào rơi xuống.
“Rõ là….. Ta trước kia không phải hay khóc như vậy….. Căn bản là không khóc….”
“Ta biết.” Hoàng Phủ Đình Ngạn dịu dàng nói: “Nhưng mà, ở trước mặt ta,
nàng không cần kiềm nén cảm xúc, muốn khóc thì khóc đi !”
Lãnh Hương Nhi cảm động nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ che giấu không được tình ý.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhẹ nhàng vỗ về hai gò mà nàng, ánh mắt theo nước mắt
dừng lại trên môi của nàng, không khỏi nhớ đến lần trước thiếu chút nữa
là đã hôn môi, mà lúc này, khát vọng đêm đó lần nữa nảy lên trong lòng.
Hắn chậm rãi, chậm rãi đến gần, trước tiên ôn nhu hôn nước mắt của nàng, cuối cùng che trên môi của nàng.
Lần này không có phu canh ở giữa gây trở ngại làm mất vui, phiến môi hai người ôn tồn mà dán cùng một chỗ.
Hoàng Phủ Đình Ngạn nhẹ nhàng mà hút lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, cánh hoa
kia khác xa so với tưởng tượng của hắn còn mềm mại hơn, làm tâm người ta lay động khao khát.
Lãnh Hương Nhi nhắm mắt lại, khẽ hút lấy hơi thở nóng rực cùng sự ôn nhu của hắn, làm cho suy nghĩ của nàng vốn hỗn
dộn càng thêm mê loạn, tim như nóng lên, cả người gần như nhanh chóng
tan ra thành thác nước.
Phiến môi hai người ôn tồn ma sát lẫn
nhau, một lúc sau, Hoàng Phủ Đình Ngạn kiềm lòng không được mà đưa lưỡi
thâm nhập vào trong miệng nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi thơm tho của
nàng. Hắn ở trong miệng nàng lúc đó cũng nếm được hương vị của rượu,
khiến hắn giống như cũng say theo.
Lúc này sau khi hôn môi triền
miên say lòng người chấm dứt, Hoàng Phủ Đình Ngạn ôm giai nhân trong
lòng, cảm giác ngực bị tình ý làm cho nóng cháy.
Lãnh Hương Nhi
nhẹ nhàng thở hổn hển, con ngươi mờ mịt, ý loạn tình mê, nhẹ nhàng đem
khuôn mặt dán trên lòng ngực hắn. Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà quy luật của hắn, nàng cảm nhận được một loại rung động kiên định trước nay chưa từng có được.
Phần rung động mãnh liệt trong lòng kia, làm cho
nàng kiềm lòng không được mà vươn hai tay vòng quanh ôm lấy hắn, ôm thật sự chặt rất chặt, như là rất sợ không cẩn thận một cái, sẽ mất đi chỗ
dựa ấm áp lúc này.
“Đừng đi….. Ở lại với ta….” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nàng không phải một mình, không bao giờ muốn một mình nữa !
Nhiều năm như vậy, nàng chính là cô đơn một mình, dù có sư phụ và sư muội bên cạnh, nhưng mà nàng, tâm lại luôn tĩnh mịch…..
Hoàng Phủ Đình Ngạn nghe xong lời nói thầm thì của nàng, suýt nữa đã gật đầu, nhưng lại có chút chần chừ….
Nàng xinh đẹp như thế, mê người như thế, mà vừa rồi hôn nhau triền miên ôn
tồn kia, đã ở trong lòng hắn dấy lên một trận xôn xao mãnh liệt, muốn
tiến thêm một bước ** rục rịch. Nếu tiếp tục ở lại, hắn thực sự sợ chính mình sẽ không kiềm lòng nổi mà đối với nàng càng vượt quá phép tắc.
Dù hắn biết rõ chính mình động lòng với nàng, cũng có ý muốn lấy nàng làm
vợ, đem nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, nhưng dù sao giờ phút này
nàng đã mang theo men say, hắn không nghĩ làm tiểu nhân lợi dụng lúc
người ta gặp khó khăn.
“Hương Nhi, như vậy chỉ sợ có chút không ổn….”
“Có cái gì không ổn ?” Lãnh Hương Nhi khó hiểu hỏi.
“Danh tiết của cô nương, dù sao cũng phải có chút cố kỵ.”
“Huynh đêm khuya đến phòng người ta, chẳng lẽ đối với danh tiết thì không ngại sao ?”
“Việc này….” Hoàng Phủ Đình Ngạn không biết phải làm thế nào.
Lãnh Hương Nhi ngẩng đầu, thấy ánh mắt khó xử của hắn.
Thoáng chốc, nàng giống như bị hắt chậu nước lạnh, lý trí cũng có chút thanh tĩnh.
Nàng rốt cuộc là đang làm cái gì ? Hắn là bởi vì không yên lòng, mới có ý
tốt đến đây thăm hỏi, an ủi nàng, nhưng nàng không đuổi lại ỷ vào cảm
giác say mong hắn ở lại, thậm chí còn không biết cảm thấy thẹn mà năn nỉ hắn ở lại bên cạnh nàng, cũng khó trách hắn lại cảm thấy khó xử như
thế.
Một trận bối rối mãnh liệt khiến Lãnh Hương Nhi có chút xấu hổ vô cùng, không biết nên đối mặt với hắn thế nào mới tốt.
Nàng bỗng dưng buông tay, cũng đem Hoàng Phủ Đình Ngạn đẩy ra.
“Quên đi, coi như ta cái gì cũng chưa nói, huynh trở về phòng đi !”
Thấy hắn không có phản ứng gì, Lãnh Hương Nhi kích động vừa lôi vừa kéo, muốn cố gắng đẩy hắn ra khỏi cửa phòng.
“Huynh đi nha ! Đi nhanh đi ! Ta không sao, vừa rồi ta chỉ là thuận miệng nói
đùa thôi, uống say nói bừa, huynh không cần cho là thật, đi nhanh đi !”
Tâm tình cùng phản ứng của nàng quá mức kích động, khiến Hoàng Phủ Đình Ngạn lo lắng vô cùng.
“Nàng cái dạng này, muốn ta đi như thế nào ?” Nếu hắn thật sự đi, để nàng lại một mình ở trong phòng đối mặt với tâm tình không khống chế được, hắn
như thế nào lại yên tâm rời đi ?
“Như thế nào lại không thể đi ?
Ta không có việc gì ! Nhiều năm như vậy, ta vẫn một mình sao ? Ta thật
sự tốt……. Yên tâm….. Ta một mình sẽ tốt…..”
Lãnh Hương Nhi càng nói càng chua xót, xúc động muốn gào thóc.
Nàng nghĩ đến cha mẹ thân sinh chính mình tham lam ích kỷ như thế, nghĩ đến
bản thân xuất thân hèn mọn như thế, mà tất cả những việc này không thể
chịu được đều ở trước mặt hắn bày ra tất cả….. Lòng nàng biết rất rõ,
bản thân căn bản không xứng với người xuất thân cao quý như hắn !
Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải lưu luyến sự dịu dàng kia của hắn, ôm
lấy hắn…… Nàng không phải sớm đã học được không nên ôm huy vọng với bất
kỳ chuyện gì sao ?
“Huynh đi ! Huynh đi! Ta không cần bất kỳ kẻ nào làm bạn, ta một mình là được !”
“Phanh” một tiếng, cửa phòng bị nặng nể mà đóng lại nhưng hắn lại còn ở bên trong.
Hoàng Phủ Đình Ngạn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, hai tay gắt gao mà ôm
thân hình mảnh khảnh của nàng. Lảm cho nàng hoa mắt choáng váng, đầu óc
rơi vào một mảnh hổn loạn.
“Đêm nay ta ở lại, ở lại cùng nàng.”
“Nhưng…… Nhưng mà huynh không phải vừa mới nói…….”
“Quên lời nói ngu xuẩn vừa rồi của ta đi !” Hoàng Phủ Đình Ngạn nói giọng điệu không hề có chút chần chừ hay do dự.
Giờ phút này nàng chính là cần hắn, hắn làm sao có thể rời đi ?
“Ta không phải vừa mới đáp ứng nàng sao ? Bất luận sau này nàng có nguyện
vọng gì, ta đều nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp nàng thực hiện.”
Hắn thà rằng chính mình phải cố gắng duy trì lý trí, phải chịu đựng ** dày
vò, cũng không nguyện thấy nàng đau lòng khổ sở như thế.
Nhìn vẻ
mặt thật sự ôn nhu kia của hắn. Lãnh Hương Nhi nước mắt lần nữa không
nghe sai bảo mà rơi xuống, Hoàng Phủ Đình Ngạn lần nữa cúi đầu hôn đến
nước mắt của nàng, cuối cùng, phiến môi của hai người lại tự nhiên như
vậy mà dán vào nhau.
Hôn môi triền miên qua đi, Hoàng Phủ Đình
Ngạn giọng điệu nghiêm túc nói: “Hương Nhi, đừng nói nàng chỉ có một
mình nữa, biết không ? Nàng còn có ta, chỉ cần khi nàng cần ta, ta sẽ ở
bên cạnh nàng, chỉ cần nàng có nguyện vọng gì, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng hoàn thành.”
Tình cảm chân thành thân thiết trong lời nói này, làm cho Lãnh Hương Nhi cảm động vạn phần.
Nước mắt như hạt đậu của nàng không kiềm được rơi không ngừng, nhưng cùng
với thương tâm đau khổ vừa rồi hoàn toàn khác nhau, lúc này nàng rơi
xuống, là nước mắt cảm động.
Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng
được người khác dốc lòng che chở, nhận được sự yêu mến, muốn nàng làm
sao có thể không cảm động ? Cho dù nàng luôn luôn không phải người hay
khóc, cũng không cho phép nước mắt vỡ đê.
Giờ phút này, nàng
không muốn nghĩ lại vấn đề cái gì xứng với không xứng. Mặc kệ tương lai
như thế nào, ít nhất tại khoảnh khắc này, để nàng hưởng thụ sự quan tâm
cùng che chở này đi !
Ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, Lãnh Hương Nhi khóc sướt mướt, mà hắn từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng ôm lấy
nàng, ở bên tai của nàng khẽ nói lời an ủi.
A, a, cuối cùng nàng khóc đến mệt mỏi, ngủ ở trong lòng ngực của hắn.
Hoàng Phủ Đình Ngạn cúi đầu nhìn giai nhân ngủ say trong lòng ngực, trên hai
gò má của nàng loang lỗ nước mắt, cho dù ngủ nhưng mi tâm vẫn chau lại,
khiến người khác không đành lòng.
Hắn muốn che chở nàng thật tốt, yêu thương nàng, để nàng không bao giờ chịu đựng thương tâm cùng khổ sở.
Hoàng Phủ Đình Ngạn thương tiếc mà khẽ hôn lên sợi tóc của nàng, sau khi đem
nàng ôm đến bên giường đắp chăn cho nàng, ngồi ở bên giường nắm tay
nàng.
Tuy nàng đã ngủ, nhưng nếu hắn đã đồng ý đêm nay ở lại bên
cạnh nàng, vậy hắn sẽ không rời đi, nếu nàng nửa đêm tỉnh dậy, cũng có
thể vừa mở mắt sẽ thấy.