Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 117: Chương 117: Nhớ lại mọi chuyện




Tiêu Thế Tu không biết mình đã đưa cô tới bệnh viện bằng cách nào nữa, lúc được đưa vào phòng phẫu thuật suýt chút nữa thì anh ẩu đả với cả bác sĩ. Đứng nhìn cánh cửa đóng chặt và ánh đèn đỏ lạnh lẽo, trong lòng anh như có hàng vạn con rắn đang không ngừng cắn xé, Tiêu Thế Tu đấm mạnh tay vào bức tường, hai mắt anh đỏ ngầu, anh thề sẽ tìm ra kẻ nào đã hại cô!

Trong không khí mùi máu của cô vẫn còn thoang thoảng qua, vạt áo của anh dính máu cô, hai tay của anh cũng thế. Tiêu Thế Tu liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, hai bàn tay siết chặt nổi lên khớp xương trắng bệch.

Tiêu Thế Tu thầm cầu nguyện xin cô đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì anh không thể nào sống nổi mất. Quãng thời gian chờ đợi dường như dài như vô tận, ông trời có lẽ đã nghe thấy lời khẩn cầu của anh, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, vị bác sĩ vừa mới bước ra còn chưa kịp tháo khẩu trang thì anh đã lao tới.

“Cô ấy thế nào rồi?”

“Cô ấy không sao, não chỉ bị chấn động nhẹ thôi, tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi thêm.”

Tiêu Thế Tu thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Lâm Sơ Nguyệt được đưa vào trong phòng hồi sức cấp cứu, anh ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô, trong mắt là nỗi lo lắng cùng đau đớn khôn tả.

“Bảo bối, em mau tỉnh lại đi…”

Đôi môi anh khô khốc lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô. Đúng lúc đó điện thoại trong túi áo anh rung lên.

“Thiếu gia, đã bắt được người làm cho thiếu phu nhân bị thương rồi ạ.”

“Mau đưa cô ta đến đây.” Giọng nói của Tiêu Thế Tu lạnh như băng.

Chưa đầy nửa tiếng sau thì Cẩm Lệ đã bị thư ký Kim đưa tới trước mặt Tiêu Thế Tu, đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại lạnh băng như ác quỷ của anh, trong lòng cô ta dâng lên nỗi sợ hãi vô hình.

“Anh…anh là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?” Trong giọng nói của cô ta không che giấu được sự run rẩy.

Tiêu Thế Tu mới chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cho cô ta sợ hãi, Cẩm Lệ như mọi khi lôi bố của mình ra làm bia đỡ:

“Anh…anh muốn làm gì tôi? Tôi là tiểu thư nhà họ Cẩm, bố tôi là hội trưởng hội phụ huynh trường, nếu anh dám làm gì tôi thì bố tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

“Ha.” Tiêu Thế Tu bật ra một tiếng cười lạnh làm cho Cẩm Lệ nổi da gà.

Anh độ nhiên đứng dậy, bóng hình cao lớn áp chế cô ta:

“Rất tốt, dám động tới người phụ nữ của tôi, xem như hôm nay cô tới số rồi.”

“Anh…anh định làm gì?”

Cẩm Lệ lùi lại, hai chân run rẩy chực ngã, Tiêu Thế Tu đáp:

“Trả lại đúng những gì mà cô làm với cô ấy!”

Tiêu Thế Tu vươn tay giật lấy tóc cô ta định đập đầu cô ta vào tường, đúng lúc đó giọng nói yếu ớt của Lâm Sơ Nguyệt vang lên:

“Thế Tu, đừng…”

“Bảo bối!”

Tiêu Thế Tu buông Cẩm Lệ ra rồi lao tới bên cạnh giường cô, cô ta thoát chết trong gang tấc, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn đất, suýt chút nữa thì cô ta đã bị Tiêu Thế Tu xử lý rồi, nếu như Lâm Sơ Nguyệt không lên tiếng đúng lúc đó thì…Cô ta muốn chạy thoát khỏi đây nhưng hai chân không đứng lên nổi.

“Anh…anh đừng làm thế.” Lâm Sơ Nguyệt nói một cách yếu ớt.

Lửa giận trong lòng Tiêu Thế Tu vẫn còn chưa tan, nhìn gương mặt cô trắng bệch thế này bảo anh làm sao mà tha cho cô ta được.

“Bảo bối, cô ta là người đã hại em thành ra như vậy, anh không thể bỏ qua cho cô ta được!”

Anh vừa dứt lời, Cẩm Lệ đã run lẩy bẩy. Từ nãy đến giờ cô ta cứ thắc mắc không biết người đàn ông này là ai mà nhìn rất quen, bây giờ cô ta mới nhớ ra anh là nhị thiếu gia của Tiêu gia - Tiêu Thế Tu.

Nhưng Tiêu Thế Tu vốn là người khuyết tật cơ mà? Dáng dấp này đâu có phải?

Cẩm Lệ chẳng biết sự thật rốt cuộc là gì, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt kiên quyết năm chặt tay anh nói:

“Thế Tu, em xin anh…”

Tiêu Thế Tu nghiến răng, trong mắt là sự giằng xé đấu tranh dữ dội, cuối cùng anh lên tiếng:

“Anh có thể không giết chết cô ta nhưng anh không thể bỏ qua cho cô ta.”

Ánh mắt anh liếc qua Cẩm Lệ, giống như là con dao lạnh lẽo sắc bén chực chờ cứa vào cổ của cô ta. Đây là sự nhẫn nhịn lớn nhất của anh rồi.

Lâm Sơ Nguyệt định nói gì thêm nhưng đã bị anh chặn lại:

“Thư ký Kim, đưa cô ta ra ngoài đi, cậu biết phải làm gì rồi đấy.”

Tiêu Thế Tu sợ rằng để cô ta ở đây thêm một giây một phút nào nữa thì anh sẽ không kiềm chế được nữa mất, Cẩm Lệ bị lôi ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.

Tiêu Thế Tu buông Cẩm Lệ ra rồi lao tới bên cạnh giường cô, cô ta thoát chết trong gang tấc, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn đất, suýt chút nữa thì cô ta đã bị Tiêu Thế Tu xử lý rồi, nếu như Lâm Sơ Nguyệt không lên tiếng đúng lúc đó thì…Cô ta muốn chạy thoát khỏi đây nhưng hai chân không đứng lên nổi.

“Không phải, mà là…em nhớ ra mọi chuyện rồi, Thế Tu…”

“Bảo bối, cảm ơn vì em đã tỉnh lại…”

“Thế Tu…” Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên rơi nước mắt liền làm anh hốt hoảng.

“Em sao vậy? Em bị đau ở đâu sao? Để anh đi gọi bác sĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.