Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 118: Chương 118: Quá khứ bị chôn vùi




“Em nói gì cơ?” Hơi thở trong ngực anh bỗng nhiên ngừng lại.

Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại những gì xảy ra trước kia, thì ra mọi chuyện là như thế. Hoá ra bọn họ đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi…

Hai năm trước.

Lâm Sơ Nguyệt là người con gái xinh đẹp nhất trong làng, vậy nên có rất nhiều người đàn ông thích cô, cũng có rất nhiều người đố kỵ với cô, trong đó bao gồm cả Lưu Hạ.

Cô ta trái ngược hoàn toàn với Lâm Sơ Nguyệt, cô ta có dung mạo xấu xí, thế nên trong lòng cô ta rất căm ghét cô. Mỗi ngày cứ dần dần tiếp diễn như thế, lòng đố kỵ trong Lưu Hạ càng lớn, cho đến một ngày Tiêu Thế Tu cùng Tiêu Nhất Minh xuất hiện.

Anh cùng với Tiêu Nhất Minh tới khu vực đó để khảo sát một dự án, Tiêu Nhất Minh vô tình bị rắn cắn, không ngờ anh ta lại được Lâm Sơ Nguyệt cứu giúp, từ khoảnh khắc đó anh ta đã đem lòng yêu cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại từ chối.

Ngược lại Lưu Hạ lại để mắt tới Tiêu Thế Tu, cô ta lấy hết can đảm để thổ lộ với anh nhưng nào ngờ cô ta lại nhìn thấy cảnh tượng anh ôm hôn Lâm Sơ Nguyệt gần bờ sông. Lưu Hạ không chấp nhận được sự thật này, dựa vào đâu mà năm lần bảy lượt Lâm Sơ Nguyệt luôn được đàn ông săn đón? Bây giờ cô được Tiêu Nhất Minh yêu thương rồi mà vẫn quyến rũ Tiêu Thế Tu, Lưu Hạ nuốt ấm ức cùng căm hận vào bên trong, cô ta lấy trộm hết tiền của mẹ lên thành phố phẫu thuật thẩm mỹ rồi quay về tìm Tiêu Nhất Minh. Cô ta thành công lừa Tiêu Nhất Minh rằng mình chính là Lâm Sơ Nguyệt, còn sợ mình bị phát hiện nên cô ta đã đẩy ngã Lâm Sơ Nguyệt khiến cô mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi Tiêu Thế Tu.

Lưu Hạ thành công bước vào nhà họ Tiêu mà Tiêu Nhất Minh không mảy may nghi ngờ gì, còn lên tiếng cảnh cáo Tiêu Thế Tu không được bôi nhọ danh dự của Lưu Hạ khi anh nói cô ta thực chất chỉ là kẻ giả mạo. Sau đó một thời gian thì cô ta mang thai, Lâm Sơ Nguyệt cũng bị đưa đến một nơi khác mà Tiêu Thế Tu không thể tìm được cô nữa, cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng không ngờ Lưu Hạ bị tai nạn, dung nhan của cô ta vì thế cũng bị hủy, cô ta phải ra nước ngoài để phẫu thuật và chờ thời gian hồi phục.

Lâm Sơ Nguyệt vẫn nhớ rõ ràng khi đó Lưu Hạ cùng cô đi hái thuốc, cô ta bịt kín mặt mũi và bảo mình bị cảm, cô không hề nghi ngờ gì, trong lúc đang tập trung hái thuốc nên không chú ý bị cô ta đẩy ngã xuống….Mọi chuyện có lẽ sẽ chìm vào quên lãng nếu như Tiêu Thế Tu không phát hiện ra cô chính là Lâm Sơ Nguyệt.

“Thế Tu, em xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nhớ ra anh.” Lâm Sơ Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt, Tiêu Thế Tu xúc động tới nỗi hai mắt đỏ hoe, anh bất ngờ ôm chặt cô vào ngực, giọt nước mắt nóng hổi bên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống.

“Bảo bối, anh xin lỗi vì lúc đầu không biết em mất trí nhớ, anh đã giận dữ và hiểu lầm em…”

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, nước mắt thấm đẫm vai áo anh, không ai trong bọn họ là người có lỗi cả mà lỗi là do Lưu Hạ gây ra.

“Thế Tu, không phải là lỗi của anh, là do Lưu Hạ, chính cô ta đã đẩy ngã em khiến em mất trí nhớ.”

Tiêu Thế Tu xoa đầu cô dịu dàng nhưng trong mắt đong đầy cuồng nộ, anh đã nhẫn nhịn hai năm trời là quá đủ rồi, bây giờ anh sẽ bắt cô ta phải đền tội.

“Hôm qua cô ta vừa mới đến phòng bệnh của bà nội, còn nữa, người trong clip lần trước cũng là cô ta. Cô ta đã trở về rồi.” Thanh âm của Tiêu Thế Tu đầy băng lãnh.

Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, cô chôn mặt vào ngực anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng anh, cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô cũng nhất quyết không buông tay người đàn ông này.

….

Trong phòng bệnh của Tiêu Bảo Bảo.

Cậu đang ngồi chán chường trên giường bệnh thì bỗng nhiên cánh cửa được mở ra, Tiêu Bảo Bảo cứ ngỡ đó là y tá nhưng không phải, người đến là một người phụ nữ mặc một chiếc váy đen bó sát, cô ta đeo kính râm, đôi môi đỏ rực nở nụ cười nhìn cậu rồi nói:

“Bảo Bảo, đã lâu không gặp.”

Chiếc xe ô tô đồ chơi trong tay cậu rơi xuống đất, Tiêu Bảo Bảo sửng sốt nhận ra giọng nói quen thuộc đó.

“Mẹ…?”

Lưu Hạ tháo kính râm ra, chạy tới ôm chầm lấy cậu:

“Đúng rồi, là mẹ đây!”

“Mẹ…có đúng là mẹ không?” Tiêu Bảo Bảo ngỡ ngàng, dường như vẫn còn chưa tin vào sự thật này.

“Chính là mẹ đây.” Lưu Hạ khẳng định, sau khi cậu nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta thì mới khóc nói:

“Mẹ…mẹ đi đâu mà bây giờ mới về với con?”

Tiêu Bảo Bảo khóc thút thít đáng thương vô cùng, đúng lúc đó thì Tiêu Nhất Minh vào tới nơi, anh ta vừa nhìn thấy cô ta thì đã kinh ngạc, hộp bánh kem cầm trên tay liền rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.