Thấy có người nhìn mình, Lý Hiển liền ngồi thẳng, đường đường như một tiểu đại nhân. Chu thái phó giao rất nhiều bài vở cho hắn, nhưng lúc này hắn đang chăm chú viết chữ gì đó.
Từ Oản bị cuốn vào giờ học, nhất là ngày đầu tiên, dĩ nhiên nàng chỉ im lặng không nói lời nào.
Hai người còn không phải là quen thân, lại là con nít, lúc tan học, Lý Hiển kéo nàng cùng hắn đến nội viện chơi, trên sàn bày rất nhiều thứ, đủ hình đủ dáng, châu báu cùng đồ chơi đủ màu sắc, trong mắt hắn tất cả không khác gì khúc gỗ nên bị hắn ném bừa bãi khắp nơi.
Buổi trưa dùng bữa cùng Lý Hiển.
Hắn là thái tử duy nhất nên y phục cực kỳ tinh xảo, có thể thấy được bình thường không có ai chơi cùng hắn, hiếm khi có bạn nên hắn rất vui mừng.
Nhìn hắn mi thanh mục tú, áo gấm lụa là nhưng lại oán thán hơi nhiều, rảnh là thao thao bất tuyệt với nàng, chủ yếu là than phiền, đa phần bảo chán ghét việc học, bình thường hắn không dám nói.
Nàng thỉnh thoảng phụ họa đôi câu, nghe nhiều nói ít, chủ yếu là dỗ dành hắn.
Sau bữa trưa, tiểu thái giám lại dẫn bọn họ đến tiền viện, Triệu Lan Chi dẫn theo ba bốn người, kêu Lý Hiển qua dạy võ nghệ cho hắn, đây là lần đầu tiên Từ Oản nhìn thấy phụ thân múa đao múa kiếm, cứ đứng một bên nhìn chăm chú.
Lý Hiển còn nhỏ nên chỉ đánh vài chiêu thức đơn giản.
Đứng xem một lát, nàng nhìn thấy d’đ/l’q’d Cố Thanh Thành từ Thiên Điện đi ra cửa thì đứng lại, đi theo phía sau là lão cung nữ Thục Nhàn, không biết cầm thứ gì đút thẳng vào trong ngực hắn.
Thiếu niên mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng không cự tuyệt.
Thục Nhàn vỗ cánh tay hắn, than thở: “Thời gian thật là nhanh, nháy mắt công tử đã trưởng thành, biết tự chăm sóc mình tốt rồi, trưởng công chúa ở dưới suối vàng có biết cũng được an ủi.”
Cố Thanh Thành cao hơn bà nửa cái đầu: “Nhàn cô cô, ta sống rất tốt.”
Hắn nói xong nhưng bà vẫn thao thao bất tuyệt dặn dò, Từ Oản chứng kiến màn này mà ngơ ngẩn.
Theo lý thuyết nàng không nhớ rõ mình đã từng gặp lão cung nữ này chưa, Đông cung cũng nhất định là lần đầu tiên tới, nhưng trong đầu không biết là cái gì chợt lóe lên.
Triệu Lan Chi ở lại Đông cung, bảo Từ Oản đi về trước.
Biết nàng đi về nên phía trên ban cho nàng rất nhiều quà, thi lễ xong Cố Thanh Thành dẫn nàng ra ngoài, bên cạnh hắn không có hạ nhân, chỉ có một đội thị vệ đi theo.
Lên xe, hai người sóng vai ngồi, Từ Oản đẩy rèm cửa sổ ra, có thể nhìn thấy Đông cung tường cao, tựa như che hết nửa bầu trời.
Không nhìn thấy được gì, nàng buông rèm cửa sổ xuống rồi xoay người ngồi lại.
Cố Thanh Thành quay qua nàng: “Muội là người khéo léo, có thể chơi cùng Hiển nhi cũng tốt.”
Từ Oản ngẩng mặt, nháy mắt, dùng giọng điệu của một đứa bé thăm dò hắn: “Đông cung thật là tẻ nhạt, sao lại bảo ta đến đó, tiểu điện hạ rất nhiều lời, ta phải nghe hay là không nghe?”
Hắn lơ đễnh: “Hắn càu nhàu cái gì không cần để ý, chơi với hắn là được rồi, ngươi ở bên cạnh hắn mới có lợi, sau này sẽ hiểu.”
Lời này dĩ nhiên là để nói với một đứa bé, Từ Oản cũng không còn để tâm nhiều.
Bên người nàng để một bọc đồ, trước mặt hắn nàng mở ra, bên trong đều là đồ ban thưởng, thủ trạc tử, Ngọc Như Ý, còn có đồ trang sức, đồ chơi tinh xảo, nàng chỉ cầm một Cửu Liên Hoàn lên, còn lại gói kỹ, đưa về phía hắn.
“Ca ca giúp ta đem những thứ này về chia cho tỷ muội của ta nhé.”
“. . . . . .”
Thiếu niên cau mày, không nhận.
Từ Oản liền đặt xuống bên cạnh hắn: “Thủ trạc tử đưa cho Từ Vân, Ngọc Như Ý cho từ Chỉ. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, hắn đã mở to mắt: “Ta và ngươi rất thân?”
Nàng lùi lại nói tiếp, xoa xoa tay: “Cầu xin ca ca giúp ta, không cần phân cho người nào, cứ tùy tiện đưa cho bọn họ cũng được.”
Lần này, hắn không trả lời, nàng coi như hắn đồng ý, vội vàng nói đa ta: “Ca ca có lòng, đa tạ đa tạ” miệng nói đa tạ rồi đặt Cửu Liên Hoàn trên đùi hắn: “Cái này cho huynh.”
Chân Cố Thanh Thành vừa động, thoáng lúng túng bởi khuôn mặt tươi cười của nàng.
Sắc mặt hắn mặc dù không đổi nhưng cũng không né tránh nàng, nhận lấy Cửu Liên Hoàn và túi đồ nhỏ để bên mình. Hắn cũng có một gói của Thục Nhàn cô cô cố gắng nhét cho hắn trước khi đi, vừa liếc thấy lập tức cầm lên đặt vào tay Từ Oản.
“Cầm lấy.”
“A, được, cái gì vậy?”
Vẫn còn nóng hổi, ấm áp trong lòng bàn tay.
Từ Oản đưa lên trước mặt, nhướng mày vui vẻ, có vẻ nàng là đứa bé rất dễ thỏa mãn.
Thiếu niên lại nhướng mày: “Xem xem là cái gì, đồ của ta không được cho người khác.”
Nàng vui vẻ đồng ý.
Đến trước cửa Triệu gia, hắn không xuống xe, nhìn thấy Từ Oản vào cửa chính rồi mới về.
Đi ra ngoài cả ngày làm Hoa Quế nhớ nhung, vội ra đón nàng vào.
Vẫn là đến chỗ tổ mẫu thỉnh an trước, cũng hỏi nàng đã đi đâu, nghe nói đi Đông cung thì cúi đầu dfienddn lieqiudoon trầm tư chốc lát, sau đó bảo nàng trở về nghỉ ngơi. Về phòng, Hoa Quế cũng hỏi, nàng lại nói chi tiết lần nữa.
Từ Oản thấy mệt nên đi rửa mặt rồi lên giường nằm, Hoa Quế ngồi bên cạnh, vốn định buông màn cho nàng, rốt cuộc ngây ngốc đến nửa ngày, thở dài: “Thật không biết phụ thân tiểu thư muốn làm gì nữa, để chống đối nhị hoàng tử sao? Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao, tiểu thư không nên dính dáng vào mới phải.”
Từ Oản lơ đễnh: “Yên tâm, phụ thân ta làm gì cũng sẽ không gây bất lợi cho ta.”
Hoa Quế vẫn lo lắng, tới xoa mặt nàng: “Tiểu thư còn nhỏ, sức khỏe hoàng thượng ngày càng suy yếu, nếu lập thái tử thì sau nay thiên hạ là của nhị hoàng tử rồi.”
Giọng nàng trầm thấp, ưu tư khổ não.
Từ Oản mỉm cười, nắm tay nàng: “Những chuyện đó chúng ta không xen vào, phiền não làm gì.”
Không phải là nàng không lo lắng, có điều, mười năm sau, sức khỏe lão hoàng thượng lại cực kỳ tốt.
Vị kia vẫn ở Đông cung, chuyện củng cố ngôi vua đối với nhiều người càng gấp gáp.
Cố Thanh Thành cho nàng cái gói giấy, đặt trên bàn thấp, Hồng Châu nhìn chằm chằm hồi lâu, tò mò mở ra, thổi thổi: “Tiểu thư, Hoa Quế tỷ tỷ, đây là cái gì?”
Trong gói giấy có mấy cái bánh nướng, nhìn hơi lạ mắt.
Nhất thời Từ Oản không nhớ được là gì, mới cầm một miếng đưa lên miệng, vị hơi mặn, dẻo dẻo, vẫn không nhớ ra được là bánh gì. Quay qua thấy Hoa Quế ăn một miếng rồi hỏi nàng bánh ở đâu.
Nàng bảo của Cố Thanh Thành cho.
Nàng không kể chuyện về Thục Nhàn, ăn hai cái, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
Hoa Quế thốt lên: “Bánh dẻo, chắc là của lão gia bên nhà Cố đại công tử, bọn họ chỉ thích bánh mặn, không thích ngọt.”
Ăn thêm miếng nữa, cảm giác như đã ăn ở đâu rồi, Từ Oản hăng hái: “Lão gia? Đó là ở đâu?”
Nói đến cái này, Hoa Quế có biết một chút, bình thường bọn nha hoàn cũng hay lén lút tán gẫu: “Chính là kinh thành, ban đầu không thuộc sở hửu của chúng ta, nghe nói là vì có công bình phục chiến loạn, nên gả trưởng công chúa qua đó. Nơi đó liền đặt là Thanh Thành, món ăn chính là bánh dẻo này. Tên của Cố đại công tử cũng từ đây mà đặt ra, ai mà ngờ hắn còn chưa trưởng thành thì phụ mẫu qua đời hết, thật là đáng thương.”
Thực sự rất đáng thương, Từ Oản cúi đầu không nói.
Ăn bánh, súc miệng, nghĩ mãi vẫn không nhớ đã ăn bánh này khi nào, lăn lộn trên giường một lúc rồi ngủ mất.
Mơ mơ màng màng, hình như lại quay về ngày tân hôn ấy.
Ở Từ gia đó giờ Từ Oản luôn là người không để ý đến chuyện bên ngoài, cứ vùi đầu vào đống sách, lúc thành thân, bị người ta kiệu vào Quận Vương phủ, Hồng châu và Hồng Phúc thấy nàng thiệt thòi, cứ khóc trộm.
Nàng ngược lại phải an ủi hai người bọn họ, khăn voan đỏ như lửa che mặt nàng, hai tiểu nha hoàn vừa vào cửa liền bắt đầu xầm xì bàn tán.
Vẫn có thể nghe tiếng huyên náo ở Quận Vương phủ, Từ Oản lại gần bên giường, tầm mắt nhuốm một màu hồng.
Cũng không biết được bao lâu thì nghe cửa phòng bị ai đó đẩy ra rầm một tiếng.
Nàng lắng tai nghe, bước chân trầm ổn, không lảo đảo cũng không do dự.
Người đi vào còn mang theo mùi rượu thoang thoảng, nha hoàn Quận Vương phủ đều quỳ xuống, Hồng châu và Hồng Phúc cũng liền hô Quận Vương, nàng biết, phu quân của nàng đã đến. Giọng đàn ông trầm thấp, lệnh cho tất cả đều lui ra.
Có thể nhận thấy hắn có vẻ không vui, cực kì lạnh nhạt.
Trong phòng chỉ còn lại Hồng châu, Hồng Phúc và một hỉ nương, bà ta bắt đầu đọc lời chúc tân hôn, đang đọc được một nửa, hai mắt nàng mở to, thình lình khăn voan đỏ bị vén lên.
Đập vào mắt là khuôn mặt hắn với vết sẹo dài một bên mặt, nàng thấy sợ liền vội cúi đầu.
Tin đồn nói hắn rất biến thái, thật ra thì nàng đã cố trấn định tuy cực kì thấp thỏm.
Cẩn thận ngẫm lại, ngự tứ hôn sự, nàng cứ nghe lời là được.
Hỉ nương vội vàng đọc cho xong phần còn lại, nam nhân cũng không kiên nhẫn mà nghe hết, liền cho bà ta tiền lì xì rồi bảo lui xuống. Hắn ngồi bên bàn, tự mình rót rượu hợp cẩn: “Nàng qua đây.”
Từ Oản liếc trộm hắn rồi đi qua.
Hắn ngồi đối diện nhìn nàng, nhìn trực diện như vậy trông hắn rất đẹp.
Nàng nghĩ hắn muốn nàng uống rượu, thì thấy hắn đẩy cái khay trên bàn tới chỗ nàng: “Ăn chút đi, không lại mất sức.”
Đúng là cả ngày nay không ăn gì, trong mâm bày mấy khối bánh, hình như chưa từng thấy.
Khéo léo đến độ không có suy nghĩ, nàng có hơi sức làm gì, cầm miếng bánh cắn một cái, vị hơi mặn, hơi dính.
Nam nhân nhìn nàng ăn hai cái, mới đẩy rượu tới: “Không uổng công Nhàn cô cô từng cố ý đưa một lần.”
Từ Oản nghĩ hắn muốn mình uống rượu hợp cẩn, vội cầm lên.
Uống rượu rồi sẽ phải viên phòng, Hồng châu, Hồng Phúc liền vội vàng tiến lên hầu hạ ở bên, cô nương nào có gan lớn đi nữa thì lúc này cũng không tránh khỏi hoảng sợ, trước khi thành thân, Vương phu nhân có dặn dò nàng dieenndkdan/leeequhydonnn một phen, chỉ cần nàng thuận theo một chút, gọi vài tiếng phu quân, nam nhân sẽ thương tình mà nhẹ nhàng hơn.
Cởi y phục ra, tim như trống dập.
Nàng nói: “Phu quân, ta sợ.”
Nến đỏ nhảy nhót, trong nháy mắt nàng đã nằm xuống, tất cả tựa như tự huyễn, nam nhân chỉ nói người nàng thật mềm mại, đối mặt nhìn lên càng rõ ràng hơn, bỗng nhiên mộng cảnh biến hóa, không biết là lúc nào, hắn biến thành thiếu niên ôm lấy nàng, gọi nàng A Man.
Thình lình mở mắt, Từ Oản tỉnh lại từ trong mộng.
Tim đập liên hồi, nàng cả kinh ngồi bật dậy.
Đúng rồi, chính là hắn.