Trời sập tối, Triệu Lan Chi về đến nhà, Xuân Hạnh vội vàng theo vào phòng.
Hắn không có thói quen được hầu hạ, nha hoàn này nhìn cũng lạ, chắc là do mẫu thân hắn cất nhắc tới, hắn khoác khoác tay một cách không kiên nhẫn để nàng ta đi ra ngoài rồi bước nhanh vào trong phòng.
Tiện tay ném trường kiếm lên giường, Triệu Lan Chi cởi áo, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, tay hắn khựng lại, đột ngột xoay người.
Xuân Hạnh đang bưng một chén canh gừng còn bốc khói, tiến đến trước mặt hắn: “Chủ tử, uống chén canh gừng cho ấm áp thân thể!”
Canh gừng còn bốc hơi nóng, đúng thật có lòng.
Chỉ có điều, sắc mặt hắn không đổi, rõ ràng rất không thích: “Sao ngươi còn ở đây? Đi ra ngoài!”
Xuân Hạnh vội vàng đặt chén canh gừng xuống bàn: “Chủ tử nhớ uống, có việc gì thì gọi Xuân Hạnh, nô tì ở bên sát vách.”
Hắn không biết từ lúc nào mà nha hoàn đã đến hầu hạ bên cạnh hắn?
Dù sao đi nữa bên này còn có khuê nữ của hắn ở, để cho con bé nhìn thấy còn ra thể thống gì.
Đây đều là sự quan tâm của mẫu thân, Triệu Lan Chi lần nữa khoác tay, ý bảo nàng đi ra ngoài.
Canh gừng như thế này, hắn cũng không dám uống bậy.
Trời mới biết trong đó có thứ gì, chú ý một chút thì hơn.
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, Xuân Hạnh vội vàng cúi đầu cáo lui, thấy nàng ta đi ra ngoài rồi hắn mới d’đ/l/q’d đóng cửa phòng, Triệu Lan Chi xoay người vào, chỉ có điều cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Hắn đang cơn nổi giận thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại của nữ nhi: “Phụ thân, người mới về ạ?”
Hắn liền bật cười, cài lại áo rồi bước nhanh tới mở cửa cho nàng.
Từ Oản ló đầu vào, mỉm cười: “Tiểu nữ mới nghe có động tĩnh, nên nghĩ phụ thân về rồi!”
Triệu Lan Chi đón nàng vào, đóng cửa phòng lại.
Từ Oản đi nhanh vào, chạy thẳng đến ngồi xuống bên bàn.
Nàng đặt thứ gì đó trong tay lên bàn, nàng vừa xoay vóc dáng nhỏ nhắn lại vừa lắc lắc cặp chân nói với hắn: “Phụ thân người nếm thử bánh này đi, ngon lắm đó.”
Mới sai người hâm nóng lại, bánh nóng càng dính và mềm hơn, nàng tự tay lấy đưa cho phụ thân.
Triệu Lan Chi cũng đến ngồi xuống, cầm bánh lên hỏi: “Bánh ở đâu vậy?”
Nàng nói là Cố Thanh Thành cho, nhân tiện lại thử hỏi dò hắn: “Sao cho tiểu nữ đi Đông cung vậy, có thể chơi với tiểu điện hạ cũng tốt.”
Từ Phượng Bạch không có ở đây, chỉ bằng sức một mình Triệu Lan Chi, e là không tranh được cho thư đồng này đi Đông cung.
Hơn nữa nàng còn là một hài tử, nếu không phải vì mục đích gì, người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.
Cho nên nàng cố ý tới hỏi.
Dĩ nhiên, Triệu Lan Chi đối với nàng không hề phòng bị: “Đây cũng là cơ hội tốt ngàn năm có một, Cố đại công tử vừa nhận con làm muội muội nên muốn con có thể đi lại trong cung, sau này cũng có lợi cho bản thân, tránh mặc người chém giết.”
Nàng ồ lên một tiếng rồi im lặng.
Triệu Lan Chi ăn thử miếng bánh, thấy mùi vị cũng không tệ lắm: “Con đã ăn chưa? Thích bánh lắm sao?”
Từ Oản cười ha ha, ngẩng mặt: “Con không ăn, con thích bánh ngọt hơn.”
Thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của khuê nữ chồm đến, hắn giơ tay vỗ lên trán nàng một cái: “Ừ, sau này sẽ cho A Man ăn thật nhiều bánh ngọt, để A Man ngày ngày vui vẻ như ở trong bình mật ngọt vậy!”
Từ Oản cười đến mặt mày cong cong: “Vậy thì ta cũng kéo phụ thân vào trong đó để chúng ta cùng ngọt.”Triệu Lan Chi ngớ ra, ngay sau đó nghiêng người, xoa nhẹ mặt nàng: “Ừ, cùng nhau, con sống vui vẻ phụ thân cũng vui vẻ, tốt nhất là con cứ sống tốt đến khi trưởng thành bên cạnh phụ thân. . . Đến lúc con thành thân. . . . . . A Man nhất định đừng giống mẫu thân con, con phải lấy một người mình thích, có một cuộc sống gia đình thoải mái và yên ổn nhé.”
Vẻ mặt hắn đầy phiền muộn, trong đáy mắt toàn là thất vọng.
Từ Oản nhận thấy ánh mắt phụ thân, trong lòng sớm có chủ ý, nàng nghĩ đến chuyện đúng sai ở kiếp trước, còn có hai người kia không thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ. May thay kiếp này nàng có phụ thân, dĩ nhiên sẽ không mắc sai lầm như thế nữa.
“Có phụ thân ở đây, A Man rất mãn nguyện.”
“Được, phụ thân nhất định sẽ làm cho A Man của ta được mãn nguyện.”
Bốn mắt nhìn nhau, toàn là ý cười, Từ Oản nhân cơ hội mở lời khách sáo: “Kể con nghe về mẫu thân đi, con muốn biết thêm đôi chút.”
Có lẽ là vì nỗi đau khổ, mất mát quá sức nặng nề, có những thứ để ở trong lòng quá lâu, một mình chịu đựng cô đơn quá mức, nữ nhi hỏi, người ấy lại không ở bên cạnh nên lòng không khỏi thổn thức.
Nam nhân trẻ tuổi lập tức đứng dậy, đi vào phòng lục lọi chốc lát mới ra ngoài.
Chân kéo cái ghế qua cạnh Từ Oản, hai người sóng vai ngồi với nhau.
Hắn mở lòng bàn tay ra, bên trong một gói khăn bao lấy một túi cẩm cũ, phía trên thêu một nhánh hồng mai bằng chỉ vàng, sợi dây màu đỏ rút chặt miệng túi.
Cứ như vậy, hắn để cho nàng nhìn vật nhỏ ấy: “Khi đó ta chỉ là một tiểu tử nghèo, Lâm Giáo Đầu cho ta tới Đông cung trực thay người khác mới có thể gặp được nàng, lúc nhặt được vật này ta không biết là của mẫu thân con nên ta mới đeo bên hông. Sau đó, mẫu thân con vì tìm vật này mà triệu hết người ở đó đến, có lẽ nàng thấy ta dung mạo tuấn tú, cũng có thể là nhìn thấy túi gấm này nên chọn ta.”
Từ Oản chớp mắt: “Sau đó thì sao?”
Đoạn này thì lần trước hắn đã từng nói.
Triệu Lan Chi đổi tư thế để hai chân giẫm xuống đất, cầm túi gấm vào trong lòng bàn tay: “Nàng ấy mượn rượu giải sầu, bảo muốn ở bên cạnh ta, còn nói thích ta, muốn ta làm phu quân của nàng.”
Từ Oản cười trộm, nhích lại gần bên cạnh phụ thân: “Vậy tại sao hai người lại không thành thân?”
Hắn cúi xuống nhìn chóp mũi nàng: “Con không biết đó thôi, lúc đó Từ gia có quyền có thế, người ta là hạng người gì, phụ thân con lại là hạng người gì, ta chỉ là một tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng thì lấy cái gì đi hỏi cưới người ta đây…”
Trong văn chương đây gọi là không môn đăng hộ đối.
Từ Oản thở dài, ôm cánh tay hắn: “Trong lòng mẫu thân nhất định có người, nếu không sao có thể có tiểu nữ.”
Triệu Lan Chi không trả lời, cái đêm nàng đi tìm hắn, nàng mượn rượu giải sầu, sau đó không tìm hắn nữa, còn hắn ngày nào cũng đi tìm nàng. Bẵng đi một khoảng thời gian khá lâu, hắn vẫn thủy chung chờ đợi nàng, hầu hạ nàng hằng ngày, nhân lúc không có ai thì quấn lấy nàng, có Từ Oản là ngoài ý muốn, hoàn cảnh của nàng ấy sao có thể giữ lại đứa bé này, vì thế trong lúc giận dữ nàng đã nói muốn bỏ đứa bé.
Triệu Lan Chi đã rất vui, nghĩ tới chuyện hai người có cốt nhục là vui khôn tả.
Hắn không biết vì sao đến cuối cùng, Từ Phượng Bạch hạ sanh ra hài tử, hắn vẫn còn nhớ khi đó nàng nói không giữ lại đứa bé, muốn vạch rõ giới hạn với hắn, còn cố ý điều hắn đi chỗ khác, tuy rất đau lòng nhưng hắn cũng phải đi. Sau mấy tháng chinh chiến ngoài biên cương, lúc không có hắn bên cạnh là lúc nàng khổ sở nhất, nên lúc trở về gặp lại, nàng cho hắn một bạt tai.
Hắn cởi áo giáp, hài tử vẫn còn đó, phần bụng nhô lên sắp không thể giấu được.
Đó là lần đầu tiên, nàng đến tựa vào vai hắn, hắn vui mừng đến không kềm lòng được.
Chuyện cũ từng hồi hiện lên trước mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nữ nhi, tuy đã nhiều năm rồi nhưng cảm giác vẫn vui, vẫn thích, dù lý trí vẫn là hận, tuy vui nhưng vẫn lo lắng, phần lớn thời gian nàng không nhịn được hắn dài dòng, nhưng rất thích.
“Ừ” nam nhân cố nén cười: “Dù sao phụ thân con dung mạo ưu tú như vậy, mẫu thân con nhất định rất yêu ta.”
“. . . . . .”
Từ Oản cũng cười, lúc này không muốn nói tới chuyện khác.
Có thể do nàng vẫn là con nít nên phụ thân không phòng bị.
Đông cung là nơi mà phụ mẫu lần đầu gặp nhau dfienddn lieqiudoon vậy mà ở Từ gia lại không thấy một bóng nữ nhân, vào Đông cung như thế nào sao lại không có ai nói tới, đã hỏi cũng đã điều tra, nếu phụ thân nàng không kể chuyện mẫu thân, thật sự nàng đã nghĩ mẫu thân là do tưởng tượng ra, còn nàng thì ở đâu đột nhiên nhảy ra vậy.
Nàng thấy nghi nhưng lại cụp mắt xuống không hỏi nữa.Hai phụ tử dựa sát vào nhau, có chút cảm giác thông hiểu lẫn nhau.
Hắn đi ra ngoài, ngước nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, Từ Oản phải đi ngủ sớm, ngày mai phải dậy sớm.
Triệu Lan Chi vẫn đưa nàng ra cửa như mọi khi, bước đi trước dẫn nàng đến Đông cung.
Hôm nay không thấy Cố Thanh Thành mà chỉ có Thục Nhàn cô cô ra đón nàng, đến chỗ thái tử điện hạ thi lễ trước rồi mới ra nội viện.
Toàn thân Lý Hiển vận cẩm y, đã đợi nàng từ lâu.
Từ Oản tiến lên chưa kịp khom người đã bị hắn kéo tới.
Chỉ giữ lại Thục Nhàn ở bên cạnh, những người khác đều cho lui ra ngoài, nhân lúc lão thái phó còn chưa tới, Từ Oản hỏi hắn: “Tiểu điện hạ viết xong bài hôm qua rồi sao?”
Câu này như một đao lấy mạng Lý Hiển, hắn lập tức than thở: “Dĩ nhiên là chưa rồi.”
Thục Nhàn cười trộm: “Lão thái phó cũng thấy quen rồi, ngày nào mà Điện hạ viết xong mới bất thường, nhân lúc ông ta còn chưa tới thì ôn bài lại đi, kẻo lát nữa lại bị đánh.”
Từ Oản cũng góp lời khuyên hắn nhưng Lý Hiển nào có tâm trí mà ôn bài, hắn kéo nàng vào trong thư phòng, thấy không có ai liền tiến vào.
Trong thư phòng khắp nơi đều là giá sách, trên bàn đầy vết mực, chắc hẳn thái tử từng ở đây.
Tiểu tử nhanh chân lẹ mắt, liếc một cái đã thấy trên bàn để mấy cuốn tranh, hắn cầm một cái mở ra: “A Man mau đến xem, những người này suốt ngày để tâm đến hôn sự của phụ thân ta, miệt mài tìm kế mẫu cho ta. . .”
Nói xong, hắn cầm bút chấm mực rồi vẽ linh tinh lên mặt người trong bức họa.
Dù sao tâm trí Từ Oản cũng không phải con nít, nàng la lên: “Đừng, tiểu điện hạ đừng vẽ bậy nha!”
Lý Hiển năm nay mới sáu tuổi, sao mà nghe lọt tai: “Cùng vẽ đi, xem hắn nhìn thế nào!”
Hết cách, Từ Oản chỉ có thể quay ra gọi Thục Nhàn cô cô, Thục Nhàn dụ dỗ mãi Lý Hiển mới ra ngoài, nghe hắn nói cũng có thể hiểu được, thái tử phi mất hai năm rồi, bây giờ chuyện hôn sự có người để ý cũng phải.
Lý Hiển thực sự ghét cay ghét đắng, mặc sức làm loạn, ầm ĩ một hồi lâu.
Không có tâm trạng vui vẻ nữa, Từ Oản ở bên cạnh thở dài.
Trời muốn mưa, chuyện thành thân của phụ thân và kế mẫu không hẳn là vì nhi tử, thật ra không thành thân cũng chẳng sao, giống như phụ thân nàng, nhà có mẫu thân, cứ như vậy sống qua ngày, chỉ e là lão nhân gia lúc chết không thể nhắm mắt.
Nghĩ như vậy thì có thể thông cảm.
Chỉ là Lý Hiển không thông suốt được, cứ náo loạn cả lên.
Lúc Chu thái phó tới, đi ngang qua lúc hắn còn náo loạn, không hỏi vì sao hắn phát tiết như thế mà chỉ gọi hai thư đồng tới bảo kiểm tra lại bài học. Từ Oản đã chuẩn bị đầy đủ nên không có vấn đề gì, chỉ có Lý Hiển chưa hoàn thành, âu cũng đã là thói quen, dáng vẻ hắn không để ý lắm.
Thân phận hắn như vậy, trong mắt không chứa nổi ai cũng là bình thường.
Từ Oản vẫn cúi đầu, âm thầm thổn thức.
Chu thái phó dài dòng một tràng, ông ta có thân hình to lớn, bảo việc học phải chu toàn, nếu không sẽ bị phạt, nói đoạn hắn xoay người lại cầm cái thước thật dài đứng trước mặt họ cân nhắc, vỗ vỗ cái thước vào lòng bàn tay của mình.
“Giơ tay ra.”
Hẳn là muốn phạt thật rồi, hai thư đồng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lý Hiển lơ đễnh, không nhúc nhích.
Không ngờ Chu thái phó lại dfienddn lieqiudoon chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Oản, ánh mắt run run: “Từ Oản, giơ tay ra.”
Đúng rồi, làm thư đồng là như thế này, không phạt được Lý Hiển, chỉ có thể phạt nàng.
Từ Oản ngoan ngoãn đưa tay, Chu thái phó giơ lên thước đánh xuống, Lý Hiển nóng nảy, đẩy nàng ra: “Ta phạm lỗi, Thái Phó đánh nàng làm gì!”