Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 45: Chương 45: Thiếu






Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Tuyên võ năm hai mươi bảy, đã năm năm trôi qua, thiên hạ thái bình.

Bình yên này đến trấn nhỏ cạnh biên quan, trải nghiệm càng thêm rõ ràng, năm năm trước, Từ Phượng Bạch mệnh vẫn ở biên cương, cả ngày lẫn đêm Triệu Lan Chi đều theo bên người nàng, thời điểm trận đại chiến diễn ra đã thành công đoạt trước tiên cơ nên cướp được người, rốt cuộc người một nhà có thể đoàn tụ. Chỉ một điều không được hoàn mỹ là, vì để thay đổi giọng nói, nàng uống thuốc quá lâu, khó mà hoàn toàn bình phục, hơn nữa vết thương mới cộng với vết thương cũ trên người, sau khi được nghỉ ngơi, trái lại thân thể càng mảnh mai như một đóa hoa xinh đẹp, quanh năm không thể rời khỏi thuốc.

Mấy năm nay, trên khắp Đại Tống, Từ Oản đi theo phụ mẫu bốn biển là nhà, tìm danh y khắp nơi, dần dần lớn lên, nghiên cứu sâu rất nhiều y thư (sách thuốc), làm quen rất nhiều đại phu, cũng đã bái sư học y.

Khí trời đã trở nên ấm áp, bọn họ vừa trở về từ phía đông, đến Thanh Thành.

Năm năm nay, Thanh Thành đã không còn là biên quan, sau khi Từ Phượng Bạch hi sinh, Cố Thanh Thành soái lĩnh binh lính ra chiến trường, thiếu niên dẫn quân hợp nhất với thủ hạ cũ của Từ gia, một trận thành danh, trong mấy năm, như được sự trợ giúp của thần linh, mở rộng một vòng toàn bộ khu vực biên quan, nghe đồn hắn trời sinh lãnh khốc vô tình, giết người vô số, là một tên ác ma cuồng sát.

Hồi kinh mấy lần, Thiên Tử đã từng tứ hôn cho hắn, cũng không thiếu đưa mỹ nhân đến phủ, nhưng mà mỗi lần những lão bách tính nói đến chuyện này đều rất hăng say, nói là sát thần Đại Tống có chút biến thái, những mỹ nhân đưa đến phủ kia kết cục chỉ sợ đều đã đi gặp Diêm vương gia.

Những tin đồn về Cố Thanh Thành, ở Thanh Thành càng thần hóa hơn.

Từ Oản từ y quán về, đi một đường đều nghe cả một đường, nàng mười bốn, rốt cuộc chiến sự cũng kết thúc trước kỳ hạn ba năm, nếu nàng nhớ không sai, lúc này hắn hẳn là hai mươi mốt tuổi, hồi kinh sẽ được Phong vương.

Phong vương rồi sẽ tứ hôn.

Nhưng bây giờ cũng không quan hệ với nàng, nàng cũng không định để ý.

Xách theo thuốc, Từ Oản bước đi nhẹ nhàng, mấy năm nay nàng cao lên rất nhanh, còn cao hơn một chút so với tiểu nữ nhi nhà khác, vẻ non nớt lúc nhỏ cũng dần mất đi, thắt lưng càng thêm tinh tế, hai chân thon dài, bình thường để tiện đi lại, nàng đều mặc y phục rộng rãi, chỉ thắt một chiếc đai lưng, eo càng thấy nhỏ hơn.

Dung mạo cũng thay đổi rất nhiều, Từ Oản biết mình lớn lên sẽ giống mẫu thân, nhưng không ngờ lại giống như vậy.

Có lẽ là thiên tính khiến cho động tác và thái độ của nàng rất giống mẫu thân lúc trẻ.

Bọn họ thuê một tiểu viện trong ngõ nhỏ, vừa định quẹo vào ngõ thì thấy bên trong có ba tên du côn hói đầu đang ấn một tiểu tử áo xanh mà đánh, vội vàng đứng lại.

Xoay người muốn đi vòng sang ngõ khác, thì thấy một sai nha cưỡi ngựa phóng nhanh trên đường, gõ chiêng dẹp đường, âm thanh chấn động lỗ tai người, dân chúng trên đường bàn luận sôi nổi, nói là trên đường Cố Tướng quân hồi kinh sẽ ghé qua Thanh Thành, tất nhiên dân chúng reo hò vui mừng.[Httt][d.đ[email protected]đ] Từ Oản quay đầu lại, khôi giáp trùng trùng điệp điệp từ đằng xa, quả nhiên là có quân đội đang đến đây.

Nàng tò mò, cũng giương mắt nhìn.

Nam nhân trẻ tuổi mặc khôi giáp cưỡi con ngựa cao to đi phía trước, nhìn từ xa cũng không lớn lắm, nhìn thấy càng lúc càng đến gần, vội vàng xoay người vào trong ngõ nhỏ.

Trong ngõ nhỏ, tiểu tử áo xanh đã nằm liệt trên mặt đất, theo nguyên tắc không biết chuyện gì thì không nên xen vào chuyện của người khác, nàng định đi qua luôn, nhưng ba người kia ngẩng mặt lên nhìn nàng, tựa như thấy thịt mèo, vui vẻ ngăn nàng lại.

Ba tên vô lại đều có sẹo dài giống nhau, nhìn như mấy tiểu tử choai choai.

Tên cầm đầu nắm cây gậy, chân hắn đạp lên tường, gõ vào mặt tường: "Ồ, tiểu muội muội ở đâu đến, dáng vẻ thật xinh đẹp, không nghe nói nơi này không yên ổn à? Có cần ca ca chăm sóc ngươi không? Hả?"

Hắn nhìn cỡ mười lăm mười sáu tuổi, mắt một mí, cười lên còn có hai chiếc răng nanh, lưu manh xấu xa.

Bên tai nghe được tiếng chiêng đang đến gần, Từ Oản tiến lên.

Nàng nhìn thiếu niên cười nhẹ nhàng, một câu cũng không nói, một cước đá vào bên trong bắp đùi hắn, đau đến mức hắn gào lên một tiếng, nàng tốc độ rất nhanh, đánh vào khuỷu tay, đoạt cây gậy từ trong tay hắn.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt, không đợi hai người kia kịp phản ứng, nàng đã giơ gậy lên, đầu vai một người bị đập xuống một gậy, ánh mắt của nàng cũng thay đổi.

Mấy năm nay Từ Oản trừ học y, thời gian còn lại đều dùng để rèn luyện thân thể khỏe mạnh.

Không còn biện pháp, dùng lời của phụ thân nàng là, làm nữ tử không dễ, phải biết tự bảo vệ bản thân.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, thiếu niên cầm gậy lúc nãy lại nâng tay, cong môi cười không ngừng: "Ối chà! Muội tử này cũng không tầm thường đâu, từ từ đã, gậy gộc vô tình, coi chừng đánh trúng ca ca!"

Từ Oản cầm gậy trong tay: "Cút đi, muốn làm ca ca ta, còn chưa đến lượt ngươi."

Nói xong liền ra dấu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn, ý bảo bọn họ lại đây.

Hai tên kia rục rịch muốn động, thiếu niên lại chỉ cười cợt: "Trêu chọc ngươi một chút thôi, thật sự hạ thủ với tiểu cô nương, ta lại không làm được chuyện này, ta chưa bao giờ đánh nữ nhân."

Tiếng chiêng lại vang lên từ đằng sau, mấy người trong ngõ nhỏ ai cũng đổi sắc mặt, không ai dám gây chuyện lúc này, Từ Oản cũng không muốn người khác chú ý đến, nhấc gậy lên rồi vội vàng đi vào trong.

Ba người cũng vội vàng chạy theo hướng đó, đến đầu ngõ, vượt qua phụ thân đang đến đón nàng rồi chạy đi.

Bước chân Triệu Lan Chi rất lớn, nhìn thấy nàng, lập tức đi về phía nàng rồi nhìn quanh: "A Man, sao bây giờ mới trở về, ta nghe thấy tiếng chiêng, bên ngoài có chuyện gì à?"

Từ Oản


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.