Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử.
Ra khỏi viện, nữ nhân còn lau nước mắt.
Thiếu niên cười tủm tỉm, đi theo sau bà, rốt cuộc cũng thấy bà ngưng xúc động, lúc này mới đi đến trước mặt bà, xoay người về phía bà, nhướng chân mày.
Mẫu thân hắn vẫn còn đang sầu não, hắn nắm hai tay không nghiêm chỉnh lắc lư: "Mẫu thân, thú thê tử cho con đi!"
Thiếu niên cợt nhả, mẫu thân hắn cũng không để trong lòng: "Suốt ngày bộ dạng không đứng đắn, nói gì đến thê tử, thú thê cho con để làm hại cô nương nhà người ta à?"
Trong đầu hắn đều là tiểu cô nương kia, vừa nhớ đến trong lòng lại ngứa ngáy: "Mẫu thân, nếu người có thể khiến nàng thành thê tử của con, con chắn chắn sẽ đối xử tốt với nàng!"
Nói xong, đợi bà đến gần, lập tức dìu bà đi.
Đại tẩu nhìn bộ dạng hắn, một cái tát đập vào sau ót hắn: "Nhìn bộ dáng này của con, không phải nhìn trộm A Man nhà người ta chứ?"
Thiếu niên cười nhưng không nói gì, chỉ là cười mà thôi.
Mẫu thân hắn đưa tay nhéo tai hắn, vặn đến mức hắn gào to: "Đừng có mà đặt chủ ý lên người tiểu thư! Chưa nói đến việc người ta sắp phải đi, cho dù người ta không đi thì con cũng đừng có mà nghĩ đến!" Giận đến mức bà gọi thẳng đại danh của hắn: "Hoắc Chinh, con căng da* à, bình thường không có lý tưởng gì, bây giờ lại muốn đâm đầu vào đại họa!"
*Căng da nghĩa là muốn bị đòn à
Hoắc Chinh lớn hơn Từ Oản mười mấy tháng, tuổi mụ mười sáu, trong nhà tốn chút bạc mới miễn được binh dịch* cho hắn, vốn dĩ muốn hắn đi học mưu cầu công danh, đáng tiếc dù từ nhỏ đã thông tuệ, học gì biết đó, nhưng mà trước giờ đối với thi cử đều khịt mũi xem thường, suốt ngày sống hồ đồ.
*binh dịch: nghĩa vụ quân sự, chế độ tòng quân
Vừa nghe mẫu thân nói Từ Oản sắp đi, hắn vội vàng hỏi tới tấp.
Đại tẩu thở dài, mắng hắn một trận, hắn suy nghĩ một chút rồi vội vàng đến cầu xin mẫu thân hắn, nhờ bà nghĩ biện pháp, để hắn được theo vào trong kinh, nói xong thì bị đánh thêm mấy cái.
Tuy nói muốn hồi kinh, nhưng cũng phải chuẩn bị một chút.
Trong thư, Từ Cẩn Du đã nói rõ bệnh của Lão Thái gia, lặp đi lặp lại nói, trước khi nữ nhi rời nhà, đã từng nói qua, không để nàng trở lại Từ gia nữa, nhưng mà vi huynh thương nhớ, mong rằng có thể gặp lại.
Đã từ ba tháng trước, Triệu Lan Chi thương lượng với Từ Hồi, đúng lúc đang ở Thanh Thành, muốn mượn trạm dịch để gửi thư về trước thăm dò tình hình, trên đường hồi kinh lúc nào cũng có thể đến trạm dịch nhận thư, dễ dàng hơn một chút.
*trạm dịch: nơi dùng ngựa đưa thư, ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ.
Mấy năm nay vì tránh Lý Thăng, chưa từng liên lạc.
Không biết có phải bọn họ cẩn thận quá mức hay không, quả nhiên Lý Thăng không có động tĩnh gì, bây giờ Cố Thanh Thành cũng đang ở Thanh Thành, cũng không biết ân cứu mạng năm đó, có thể nhờ hắn giúp đỡ hay không?
Hai phu thê bàn bạc, cảm thấy có thể được.
Nhưng Từ Oản đang giã thuốc bên cạnh, lại cảm thấy tối tăm trong lòng, dây dưa với Cố Thanh Thành, không tốt chút nào.[d.đ[email protected]^đon] Nàng an phận làm thiếu nữ mười bốn tuổi, đưa lưng về phía phụ mẫu, không biết phải nói cái gì.
Ngoại trừ mượn danh Cố Thanh Thành, có thể thuận lợi ở trạm dịch, cũng thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Triệu Lan Chi gọi nàng: "A Man, con chuẩn bị một chút, phụ thân đưa con và mẫu thân cùng đi, lúc trước Cố Thanh Thành đã nhận con làm muội muội, con đến nói vài câu, thân thiết một chút cũng tốt mà."
Ánh sáng trong phòng hơi tối, mặt trời đã ngã về phía tây.
Tay đang giã thuốc của Từ Oản run lên rồi dừng lại: "Phụ thân, con không đi, thuốc còn thiếu một vị, con phải ra ngoài tìm."
Nói xong, buông xuống mọi việc trong tay, đi nhanh ra ngoài.
Triệu Lan Chi ôi chao hai tiếng, cách cửa sổ nhìn nàng đi thật nhanh về phía cửa chính, gọi cũng gọi không được, thở thật dài: "Đây là có chuyện gì?"
Từ Hồi bảo Hoa Quế chuẩn bị một chút: "Quên đi, trước giờ nàng đều có chủ ý riêng, thích làm gì thì làm, lần này hồi kinh, về kinh sẽ không còn liên hệ nữa, khỏi phải qua lại với Cố Thanh Thành."
Trong lòng Triệu Lan Chi lại nghĩ khác, sớm muộn gì hắn cũng sẽ già, nữ nhi có người chăm sóc tất nhiên sẽ tốt hơn, nhưng nghe Từ Hồi nói như vậy, lập tức vứt sang một bên.
Để Hồng Vận đặt nệm bông vào xe, hai phu thê lên xe rời đi.
Cố Thanh Thành cũng vừa đặt chân đến nhà cũ, nhưng không còn cố nhân.
Trong mấy năm nay, sai vặt và nha hoàn trong nhà cũ đã phân phát hết, hắn về nhà cũ của mình, chỉ giữ lại một nha hoàn bên người, trạch viện đã có người dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong trạch viện lớn như vậy, trừ hắn ra, thật sự vắng lạnh.
Đội thị vệ tuần tra đi qua, hắn trầm ngâm đứng trước gốc cây quế rất lâu.
Trời sắp tối, không gian yên tĩnh hẳn đi, sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy chán ghét, trên người Cố Thanh Thành vẫn mặc khôi giáp, giữa hai lông mày nhàn nhạt phiền muộn: "Hồng Phúc, ngươi có nhớ người thân của ngươi không?"
Tiểu nha hoàn đứng sau lưng thở dài, khẽ gật đầu: "Dĩ nhiên nhớ, nô tỳ rất nhớ tỷ tỷ, bây giờ không biết tỷ ấy đang ở đâu, trải qua những chuyện gì, cũng muốn biết lớn lên tỷ ấy có cao hơn nô tỳ hay không, có chịu khổ hay không?"
Mấy