Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 49: Chương 49: Thiếu






Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Nghe nói Cố Thanh Thành tự mình đến, người trong nha môn vội vàng ra nghênh tiếp.

Giao thư cho hắn, hắn đưa mắt nhìn nhưng vẫn không xuống xe, chỉ dặn dò vài câu, bảo người thả Hoắc Chinh ra. Lúc trước còn tưởng sẽ vô cùng khó khăn, kết quả chỉ bằng một câu nói thì đã xong, Từ Oản ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, không lâu sau, đã có người đẩy Hoắc Chinh ra ngoài.

Thiếu niên vừa tỉnh ngủ, tóc tai vẫn còn lộn xộn.

Nàng nhìn hắn, Hoắc Chinh xuống thềm đá, ngửa mặt nhìn trời rồi làm động tác ném đá thật khoa trương, hắn vươn cánh tay kéo mạnh cái thắt lưng mệt mỏi, thật giống như mới vừa ngủ dậy ở thư phòng.

Không khỏi bật cười, gọi hắn: "Này!"

Lúc này Hoắc Chinh mới nhìn thấy xe ngựa, có đội thị vệ bảo hộ, không thể tiến lại gần, hắn nhìn thoáng qua thì thấy sau lưng thiếu nữ còn có một người ngồi, nụ cười trên môi lập tức biến mất.

Từ Oản vẫy tay với hắn, cất giọng nói: "Nhanh về nhà đi, mẫu thân ngươi đang chờ ngươi ở nhà đấy!"

Nói xong cũng không thấy hắn nhúc nhích, nhìn thấy đội thị vệ đứng hai bên từ cửa sổ, cũng cảm thấy có chút không ổn.

Lại nói, dường như nàng không thoát khỏi liên quan đến chuyện này, phần lớn có vẻ cũng do nàng mà ra, quay lại nhìn Cố Thanh Thành, chầm chậm đứng lên, dùng lời nói nhỏ nhẹ thử thăm dò, nói: "Muội xuống xe nói với Hoắc Chinh vài câu, một lát sẽ quay lại."

Sắc mặt hắn không thay đổi: "Ngươi rất quen thuộc với hắn?"

Nàng muốn nói đúng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không đúng lắm, đang thấy khó xử, Cố Thanh Thành hiếm khi hào phóng một lần, vén màn xe lên, bảo Cao Đẳng đến mời Hoắc Chinh, nói sẽ tiễn hắn một đoạn.

Từ Oản nghe thấy, vội vàng xoay người nhìn Hoắc Chinh, thiếu niên cởi áo ngoài, dường như đang phủi đất trên người.

Nàng thấy Cao Đẳng cung kính đến mời hắn, nhưng mà không biết hắn nói cái gì, sắc mặt Hoắc Chinh đột ngột thay đổi, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi xoay người rời đi.

Nàng muốn gọi hắn, nhưng nhìn bước chân của hắn, thật sự không mảy may muốn quay đầu lại.

Chuyện mặt nóng đi dán mông lạnh* thế này, trước giờ nàng đều không làm được, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn một lát, thôi quên đi, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Cố Thanh Thành,(d.đ+l%q#đ) bảo xa phu đánh xe trở về.

*mặt nóng đi dán mông lạnh: đối xử nhiệt tình, cố gắng làm hài lòng hoặc quan tâm đến người khác nhưng người ta lại không để ý đến.

Từ Oản ngồi thẳng dậy, nhìn về mặt trời: "Thời gian không còn sớm, muội cũng phải đi về."

Đội thị vệ đi phía sau, xe ngựa lắc lư nhưng tốc độ cũng nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp thiếu niên, Cố Thanh Thành tháo một khối Ngọc Như Ý nho nhỏ ở thắt lưng đưa cho Từ Oản, bảo nàng đeo lên.

Trên người hắn đeo khá nhiều ngọc bội, khi chuyển động lại vang lên tiếng leng keng.

Trên người nàng lại không có vật dư thừa, cầm ngọc bội trong tay cúi đầu nhìn kỹ, đây là tín vật mà năm đó trước khi mẫu thân nàng rời kinh, Cố Thanh Thành vì yên lòng bà ấy, chủ động đề nghị nhận huynh muội với nàng.

Mà khối ngọc bội của nàng, thì được mẫu thân giữ.

Nàng nhìn Cố Thanh Thành, âm thầm thở dài.

Đối với hắn, nàng có sự sợ hãi sâu trong xương cốt dù là kiếp trước hay kiếp này, những điều lúc trước nàng đã sắp quên đi nhưng ký ức về chết đuối lại không thể tan ra được, đáy lòng chất chứa oán niệm và thương tâm, tự nhiên trong lòng không vui.

Nhìn hắn, trong lòng quá nhiều cảm xúc, cảm giác mất khống chế khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Còn khá tốt, nàng chỉ sống với hắn trong quá khứ, hắn cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên vẫn còn cơ hội thay đổi, nghĩ vậy, lại bình thản hơn.

Nhớ đến chuyện vì đưa thư qua trạm dịch, phụ mẫu nàng cầm Ngọc Như Ý này đến tìm người ta, không khỏi nảy sinh cảm kích, càng thêm vui vẻ đeo vào thắt lưng, lúc này mới ngẩng đầu: "Thật sự phải cảm ơn Đại... Cám ơn ca ca, dù là chuyện trạm dịch hay chuyện của Hoắc Chinh."

Xe ngựa đi qua, thiếu nữ nhìn người trong xe, cười, lông mày cong cong.

Thiếu niên đi ở đầu đường, đứng lại nhìn nàng, đá cục đá nhỏ bên chân.

Từ đầu đến cuối nàng đều không quay đầu lại, chỉ mỉm cười nhìn người nọ.

Đội thị vệ đi nhanh qua trước mặt hắn, ánh mắt Cao Đẳng bén nhọn như dao lọt vào mắt hắn, Hoắc Chinh đưa tay lên đầu xoa nhẹ hai cái, giống như không có chuyện gì vừa đi vừa huýt gió.

Lần này được lắm, bị bắt tạm giam, không cần đi học.

Trên đường có người quen hỏi hắn đang đi đâu, hắn cười cợt cũng không trả lời nghiêm túc, đi dọc theo đường này sẽ đến lò rèn, thật ra nhà hắn cũng không xa, đi nhanh một chút, không đến một nén nhang thì đã đến, ngồi xe ngựa làm gì.

Đến trước lò rèn, một nam nhân khỏe mạnh đang đập sắt.

Hoắc Chinh đi nhanh đến, vội vàng qua hỗ trợ.

Nam nhân quay lại nhìn thấy là hắn, xoay tay đánh một gậy lên người hắn, hô lớn: "Đã bảo ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có mà gây họa, trời tối thì phải về nhà, hôm qua mẫu thân ngươi không ngủ cả đêm, ngươi không để tâm chút nào à?"

Hắn cũng không nhúc nhích, mặc cho nam nhân cứ đánh như vậy, cũng may là chỉ bị đánh hai cái, hắn lại bị đẩy ra xa, người nam nhân lập tức đuổi hắn ra ngoài, bảo hắn về nhà trước. Ban ngày ban mặt, Hoắc Chinh không đi, bị người nam nhân mắng hồi lâu, rửa mặt ở lò rèn xong, cẩn thận sửa sang đầu tóc một trận, cũng sửa lại áo ngoài, tẩy sạch sẽ vận đen trên người, lúc này mới ra ngoài, chạy vội về nhà.

Xe ngựa dùng lại,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.