Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Mùa hè nắng ấm, trong kinh vẫn như bình thường, nhưng e là sẽ sớm bất thường thôi.
Mấy con ngựa quay về từ ngoại thành phóng nhanh như bay, vào thành cũng không chậm lại.
Trên vai thanh niên đi đầu khoác áo choàng màu xám bạc, vạt sau khẽ lay động, hắn mặc áo gấm đội mão, vẻ mặt lạnh nhạt, phóng ngựa một mạch rồi dừng lại trước một trạch viện lớn, mới nghiêng người xuống ngựa.
Tất cả đều xuống ngựa, mấy người Cao Đẳng vội theo sát phía sau.
Trước cửa đã có người nhận được tin tức nên ra nghênh đón từ lâu, Cố Thanh Thành lập tức vào cửa.
Người trong viện đồng loạt quỳ xuống, hắn đi thẳng vào Tiền đường, tiện tay cởi áo choàng ra rồi ném vào tay gã sai vặt, xoay người ngồi xuống, trên bàn đã sớm chuẩn bị trà, vừa hồi kinh, có người đã đến đợi.
Nghe hạ nhân thông báo, lập tức bảo người đưa đến.
Lát sau, một nam nhân khỏe mạnh cao lớn đi nhanh đến, thấy hắn, đầu tiên là quỳ xuống: "Đại Công tử, là lỗi của ta, nếu ta vẫn khuyên nhủ Tam ca, e rằng hắn sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện như vậy!"
Cố Thanh Thành rũ mắt nhìn hắn, tức giận: "Tin tức báo là bệnh nặng, hắn lại đang chính trực tráng niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nam nhân không dám ngẩng đầu lên, chỉ trả lời: "Buổi tối đó, sau khi uống rượu với ta, Tam ca nói không thoải mái, phải đến thuyền hoa tìm Hoa nương, kết quả say rượu, mơ mơ màng màng không biết rơi xuống nước lúc nào, chết đuối."
Nghe hai chữ chết đuối, Cố Thanh Thành hung hăng nhắm mắt, lần nữa mở ra, trong mắt đã là màu đỏ.
Hai người cố ý lưu lại ở kinh thành, đều là huynh đệ của hắn.
Đời trước là chết trên chiến trường, cứ nghĩ lưu lại trong kinh, có lẽ sẽ tránh được, không ngờ kết quả lại thế này.
"Hắn có để lại lời gì không?"
"Nếu nói tiếc nuối, lúc Tam ca say rượu luôn oán trách với ta, nói hắn không muốn trôi qua những ngày thế này, nếu cứ mơ mơ màng màng sống như vậy, không bằng chết trận sa trường."
"Ngươi cũng nghĩ như vậy à?"
Nam nhân quỳ xuống đất không đứng lên, đường đường bảy thước nam nhi, vẫn dập đầu: "Cầu xin Tướng quân để ta ra trận!"
Cố Thanh Thành đứng lên, đến trước mặt hắn, đưa tay đỡ hắn: "Dù biết là sẽ chết, ngươi cũng muốn đi?"
Nam nhân cười ra tiếng: "Các huynh đệ đều không sợ hy sinh hay bị thương, đại trượng phu sao có thể sợ hãi, nếu kết quả cuối cùng là cái chết, vậy mạt tướng cũng tình nguyện chết trên chiến trường, cũng coi như chết có ý nghĩa!"
Những năm gần đây, một số người trong trí nhớ, hoặc nhiều hoặc ít, hắn cũng đã gặp qua.
Nhưng dù hắn có thay đổi số mạng bao nhiêu người, có bỏ võ theo văn, có cố ý chỉ điểm trông chừng, có cố ý nhìn chằm chằm, nhưng mà hoặc sớm hoặc muộn, cũng khó tránh khỏi cái chết.
Nói như vậy, A Man làm sao bây giờ?
Bản thân hắn cũng sẽ ra sao?
Cúi đầu chấp thuận nguyện vọng của nam nhân, lập tức đưa hắn rời kinh, lúc này mới ra khỏi Tiền đường.
Phủ Tướng quân xây bên cạnh Đông cung, trong sân rất bằng phẳng, không có núi giả cũng không có hồ nước, chỉ có một đình dài,(d!e$n.đa^[email protected]đo^n) ngoài hành lang được trồng rất nhiều hoa cỏ, hậu viện có một mảnh rừng đào lớn đã qua thời gian nở hoa, một màu xanh biếc.
Cố Thanh Thành đứng trong đình, ngẩng mặt nhìn những đám mây bay trên bầu trời.
Mây ngày hôm nay dĩ nhiên không giống mây ngày hôm qua, người đang tồn tại vì sao phải luôn đi theo một quỹ đạo, cảm giác thất bại khiến người ta rất tức giận, nhưng tức giận càng nhiều thì càng cảm thấy vô lực, người đấu với trời, chính là muốn chiến đấu cho vận mệnh của bản thân.
Đứng được một lát, hạ nhân báo là Đông cung nhận được tin tức nên đã phái người đến, Cao Đẳng đưa người tới, bản thân thì lui xuống.
Thái giám Vạn Phúc tiến đến hành lễ, Cố Thanh Thành không quay đầu lại.
"Tướng quân mạnh khỏe!" Vạn Phúc mỉm cười: "Thục Nhàn cô cô lệnh ta đến đây nói với Tướng quân một tiếng, nói nàng rất tốt, tuy luôn nhớ đến Tướng quân, nhưng lại không thể ra khỏi cung, hi vọng khi Tướng quân rãnh rỗi có thể đến thăm."
"Ừ." Cố Thanh Thành đáp lại: "Thái tử Điện hạ đang ở Đông cung à? Hiển Nhi đâu?"
"Đều rất tốt." Vạn Phúc vội vàng khen ngợi một trận: "Nhất là Tiểu Điện hạ, bây giờ ngài ấy rất chăm chỉ với việc học, Ngũ Điện hạ đến rất nhiều lần nhưng đều trở về, muốn đưa hắn ra ngoài chơi, hắn đều không đi đấy!"
Chỉ như một câu nói tùy tiện, nhưng Cố Thanh Thành lại xoay người lại.
Vẫn còn một vài chuyện xấu nữa, đời trước của Lý Hiển, chính là bị Lý Nhâm làm hỏng, luôn trầm mê nữ sắc, trên đầu chữ sắc có một cây đao, thời điểm Thái tử lên ngôi, hắn là con trai duy nhất, nhưng lại chết trên người nữ nhân.
Suy nghĩ một lát, gọi Cao Đẳng tới đây, chuẩn bị một chút lễ vật rồi chuẩn bị xe, đến Đông cung.
Ngày hè chói chang, thật sự dễ khiến người ta sinh buồn bực. Thời điểm mặt trời sắp lặn, cả kinh thành đều được bao phủ trong một màu vàng kim, một chiếc xe ngựa tầm thường chậm chạp vào cửa thành, nam nhân đánh xe đội đấu lạp*, không thấy rõ gương mặt, nhìn như một người đánh xe tầm thường, chạy vội vào trong phố.
*đấu lạp: nón, mũ rộng vành, nón tre có