Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 100: Chương 100: Chương 32






Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Trương Dịch Dương sửa sang lại tây trang ở trong toilet, anh ta rời khỏi toilet nam, đi trên hành lang anh ta nhìn thấy Nhan Mộng Lam.

LQĐ

Vừa quẹo vào, họ đi tới đại sảnh của cục dân chính, trên mặt đất có ảnh ngược một trước một sau của họ.

Nhan Mộng Lam nhìn thấy mặt và môi Liễu Mỹ Yến đều tái mét, thân thể lảo đảo sắp ngã, cô theo bản năng lo lắng chạy tới.

Nhan Cảnh Minh giữ chặt Liễu Mỹ Yến, nhẹ nhàng vuốt lưng bà, trấn an cảm xúc trong lòng bà.

Đáy mắt Nhan Mộng Lam hỗn loạn, cô nhìn Nhan Cảnh Minh, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?” Cô mới chỉ đi vài phút thôi mà.

Trương Dịch Dương đi qua, mắt nhìn Trì Đông Quân, ánh mắt dò hỏi xảy ra chuyện gì? Trì Đông Quân chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái không nói gì, sau đó lại nhìn toàn thân Bách Lý Hàn Tôn lạnh như bầu trời đầy tuyết trong mùa đông, bông tuyết rơi nhẹ nhưng lạnh lẽo, không ai dám tới gần cạnh anh.

Nhan Cảnh Minh đưa mắt nhìn Liễu Mỹ Yến trong ngực sắp té xỉu, đáy mắt ông đầy đau lòng, tay giữ chặt eo Liễu Mỹ Yến, “Mẹ con nghe tin Tuyết Y bị bắt cóc, cho nên không chịu được……”

Trương Dịch Dương giật mình, lẽ nào khiến vợ chồng Nhan thị chịu đả kích lớn như vậy, thì ra là………

Nhan Mộng Lam chuyển qua nhìn Bách Lý Hàn Tôn, trong mắt lạnh như khối băng, khuôn mắt vô cùng mất hứng, “Anh chăm sóc Tuyết Y sao vậy? Chẳng lẽ anh không phái người bảo vệ chị ấy à?”

Vương Tiểu Vi ngồi một bên, không nhịn được khóc lớn, cổ cô đã băng bó, bộ dạng nhếch nhác không chịu được, váy bồng người hầu lộn xộn vô cùng.

“Bình thường tiểu thư ra cửa ít khi mang theo vệ sĩ, cho nên hôm nay ngài ấy cũng chỉ dẫn hai người tôi và lái xe đi ra cửa!” Nước mắt cô rơi lộp bộp.

Trì Đông Quân nhìn về phía cô, lông mày hơi nhíu lại, vừa rồi anh ta phát hiện trên đường Vương Tiểu Vi không hề khóc, bây giờ khóc như tới ngày tận thế vậy, tiếng khóc nấc lên khiến người ta nghe mà lo lắng.

“Lam Lam!” Liễu Mỹ Yến nhẹ giọng gọi.

“Mẹ!” Nhan Mộng Lam duỗi tay ra cầm tay Liễu Mỹ Yến, sắc mặt lo lắng cho thân thể bà, vừa khỏi bệnh vội ngồi máy bay tới thành phố D, mang tâm tình mong chờ tới gặp Tuyết Y, kết quả lại nghe Tuyết Y bị người ta bắt cóc, một loạt đả kích như vậy cô thật sự lo lắng mẹ cô không chống đỡ nổi.

“Lam Lam, con nhất định phải tìm bằng được Tuyết Y, bằng không mẹ không biết ăn nói thế nào với Mỹ Ngọc.” Nước mắt bà đong đầy trong hốc mắt.

Nhan Mộng Lam cảm giác tay mẹ cô đang run rẩy, ngón tay cô xiết chặt, tựa như cho mẹ cô thêm dũng khí, “Mẹ yên tâm! Con sẽ tìm được Tuyết Y, con sẽ không để Tuyết Y có việc gì, nhưng mẹ cũng phải chú ý thân thể mình, đừng để đến lúc tìm thấy Tuyết Y thân thể mẹ lại mệt mỏi suy sụp, Tuyết Y nhất định sẽ nói mẹ, cũng sẽ trách con không chăm sóc tốt cho mẹ.”

“Đúng vậy! Mỹ Yến, chúng ta về khách sạn trước đã, như vậy Lam Lam sẽ không phải phân tâm lo lắng cho chúng ta, nói không chừng sẽ nhanh chóng tìm thấy Tuyết Y.” Nhan Cảnh Minh dịu giọng dụ dỗ nói, trong lòng ông đau đớn không nói thành lời.

“Cũng được!” Liễu Mỹ Yến suy nghĩ một lát rồi nói.

Bà ở đây cũng chỉ khiến Lam Lam thêm phiền toái.

“Vậy con đưa hai người về trước!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Nhã Mạn mặc chiếc váy màu sáng màu đi tới, nhìn thấy trên mặt ai đều không có nửa nụ cười.

Nhan Mộng Lam nhìn cô nói Tuyết Y bị bắt cóc.

“Cái gì?” Tiêu Nhã Mạn kinh ngạc đưa mắt nhìn Nhan Mộng Lam.

“Đang yên đang lành sao có thể bị bắt cóc?” Giang Hiểu Cầm đứng sau lưng Tiêu Nhã Mạn, bên cạnh bà còn có Tiêu Như Thiên đi theo, “Tính cách Tuyết Y nhà chúng ta chưa bao giờ đắc tội với ai, sao nó có thể bị bắt cóc?” Ánh mắt bà nghi ngờ nhìn Bách Lý Hàn Tôn.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh cứng lại, môi mím chặt, anh phát hiện Giang Hiểu Cầm nhìn qua, trong lòng anh cũng tự hỏi chính mình, rốt cuộc là ai bắt cóc Tuyết Y? Lại sẽ là ai bên cạnh anh?

“Bây giờ quan trọng nhất là phái người tìm kiếm Tuyết Y về.” Tiêu Như Thiên cúi đầu nói khẽ bên tai bà, “Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.”

“Tổng giám đốc Tiêu, phu nhân Tiêu, hai người yên tâm, chúng tôi đã phái người đi tìm tiểu thư Cố, rất nhanh sẽ có tin tức.” Trì Đông Quân liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn, cung kính nói.

Trương Dịch Dương liếc nhìn Nhan Mộng Lam, “Tôi giúp em đưa bác trai bác gái về chỗ của Tuyết Y! Ở khách sạn cũng không tiện lắm, như vậy có tin của Tuyết Y thì bác trai bác gái sẽ biết đầu tiên.”

Nhan Mộng Lam nhìn anh ta, bây giờ anh ta không giống ngày trước, thiếu vẻ mặt của đứa trẻ hư hỏng, gương mặt baby tỏ vẻ nghiêm túc, cô không tự chủ gật đầu, vì cô biết ba mẹ cô rất muốn xem chỗ ở cửa Tuyết Y và nhìn xem tình hình cuộc sống của Tuyết Y ra sao, Trương Dịch Dương đề nghị ba mẹ cô nhất định sẽ chấp nhận.

Vợ chồng Nhan thị thấy con gái gật đầu, trong lòng họ hơi khá hơn.

Họ rời khỏi cục dân chính, Bách Lý Hàn Tôn phái Vương Tiểu Vi theo mấy người Trương Dịch Dương về chờ tin tức, mấy người Tiêu Như Thiên về nhà chờ tin, Trì Đông Quân theo sát Bách Lý Hàn Tôn lên xe.

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời tựa như hơi âm u, giống như không hề có nhiệt độ.

“Lập tức dùng tất cả các mối quan hệ, bảo họ mau chóng tìm được người, còn Tuyết Y bị bắt ở chỗ nào, tôi muốn xem camera giám sát hướng đi của xe.” Giọng lạnh lùng như hoàng đế tối cao ra lệnh, tay trên đùi anh cuộn chặt,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.