Edit:Ngọc Hân – Diễn đàn
Cả nhà Tiêu Nhã Mạn chạy tới bệnh viện, tất cả mọi người đều đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ bác sĩ đẩy Cố Tuyết Y ra. LQĐ
Nhưng đã một tiếng trôi qua, đèn màu đỏ vẫn không tắt.
Khuôn mặt mỹ lệ của Nhan Mộng Lam càng lúc càng lạnh, đáy mắt có thể đông chết người ta, khóe môi đỏ thẫm nhếch lên rất khát máu, cô nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Mấy gã kia ở đâu?”
“Cô muốn tìm chúng thì bảo Trì Đông Quân dẫn cô đi,” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn vẫn không rời khỏi cửa phòng phẫu thuật, “Nhưng cô đừng giết chết chúng, nhớ để lại chút hơi thở dành cho tôi.” Dám tổn thương người phụ nữ của anh, anh muốn khiến tổ tông mười tám đời của chúng cũng không được bình an, càng đừng nói đám người đó.
Nhan Mộng Lam xoay người rời đi, Liễu Mỹ Yến kịp thời giữ chặt tay cô, “Con đi, chờ lát nữa Tuyết Y tỉnh lại không nhìn thấy con, điều này sao có thể, những chuyện đó hãy để người khác làm đi! Con đi chỉ làm bẩn tay con, Tuyết Y không thích, nhất là mùi máu.”
Nét mặt Nhan Mộng Lam do dự, như nhớ ra gì đó vội dừng bước, Liễu Mỹ Yến mới buông tay cô ra, vẻ mặt Liễu Mỹ Yến cao quý lộ vẻ tái nhợt, từ sau chuyện kia xảy ra cô mới biết có một số việc nhất định phải thông qua thủ đoạn phi pháp mới giải quyết được, mà không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng luật pháp.
Hành lang nhỏ hẹp khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mọi người hít thở.
Một giờ trôi qua, đèn đỏ phòng phẫu thuật tắt, cả nhà Nhan Mộng Lam, cả nhà Tiêu Nhã Mạn, còn cả Trương Dịch Dương, Bùi Khê Minh, họ đều nhìn vào phòng phẫu thuật.
Chuyên gia đi ra, cô y tá giúp đẩy Cố Tuyết Y ra ngoài, khuôn mặt cô tái nhợt như tuyết, trên trán quấn quanh băng vải, có thể nhìn thấy vết máu lờ mờ, dưới ngọn đèn mờ, ga giường trắng tính, chăn màu trắng, da thịt cô thoạt nhìn càng trong suốt, giống như thiên sứ tuyết, tựa như mặt trời vừa nhô lên cô sẽ tan thành nước biến mất không thấy.
Khiến trong lòng tất cả mọi người đều rất đỗi lo lắng, mắt họ không rời khỏi người cô.
“Đầu cô ấy không sao chứ? Khoảng bao lâu thì cô ấy có thể tỉnh lại?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, không hề quay đầu lại hỏi bác sĩ chủ trị.
Sắc mặt bác sĩ hơi trầm xuống, nhíu mày, như đang vắt óc suy nghĩ nên nói thế nào với thiểu chủ Bách Lý tôn quý trước mặt.
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, “Nói thẳng,” Trong lòng anh không kiềm chế được run lên, anh đang sợ, sợ từ trong miệng bác sĩ biết tình huống cô không tốt, nhưng anh lại không thể không đối mặt tiếp nhận sự thật, muốn nghe.
Mấy người Nhan Mộng Lam nhìn bác sĩ chủ trị.
Bị họ nhìn như vậy, bác sĩ mặc một thân áo khoác trắng không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn thế nào thì họ cũng chẳng phải là người bình thường, với lại người có thể quen biết thiếu chủ Bách Lý đều không phải là mấy người tầm thường, đều là gia đình có chút bối cảnh. Nhưng…. Bác sĩ quay đầu lại nhìn Cố Tuyết Y, họ quan hệ thế nào với cô? Cô thoạt nhìn rất bình thường.
“Mệt vết thương trên đầu gối tiểu thư Cố đã được khử trùng băng bó, không việc gì rồi, còn vết thương sau gáy bị khâu mười mũi, chỉ là tương đối khá lo gáy tiểu thư có tụ máu bên trong hay không, nếu có sẽ phiền phức, bây giờ tất cả đều chờ tiểu thư Cố tỉnh lại trước đã, nếu hai ngày sau tiểu thư Cố không tỉnh lại thì……..” Tỷ lệ biến thành người thực vật tương đối cao.
Khuôn mặt đẹp trai của Bách Lý Hàn Tôn lạnh như băng, đôi mắt uy hiếp dọa người trừng bác sĩ, “Tôi mặc kệ ông dùng cách nào cũng phải đảm bảo cô ấy không việc gì, nếu không vị trí này và bằng bác sĩ không nói, ngay cả ông sinh tồn thế nào cũng là cả một vấn đề đó.” Giọng lạnh băng như nước đá đổ từ trên đầu bác sĩ xuống.
“Vâng! Tôi nhất định sẽ điều trị tốt cho tiểu thư Cố.” Bác sĩ kinh hãi lạnh mình, mùa đông mà ông ta còn toát cả mồ hôi lạnh, ông ta dặn dò cô y tá bên cạnh đẩy Cố Tuyết Y vào phòng VIP, phải chăm sóc cẩn thận.
Cuối cùng ông ta còn dặn, “Hiện giờ tiểu thư Cố đang hôn mê, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, bây giờ để cô yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Cố Tuyết Y được đẩy vào phòng bệnh, không tới nửa giờ sau, rất nhiều hoa và trái cây đầy phòng bệnh.
Trong phòng bệnh rộng rãi, TV, sofa xa hoa, bàn trà đều đủ hết, thật sự giống như một căn nhà nhỏ, rất thuận tiện, người bình thường hoàn toàn không thể ở phòng bệnh như vậy.
Đêm dần khuya, những vì sao rải rác treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sángt dịu nhẹ lộ vẻ ưu thương, tựa như thấy vết thương của cô nên mới như thế.
Ống dẫn cắm trên tay cô, từng giọt chất lỏng đưa vào trong cơ thể cô, sắc mặt cô vẫn tái nhợt như vậy, cô yên tỉnh ngủ, một số người tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, một số thì giống như muốn khi cô tỉnh lại nhìn thấy họ đầu tiên nên bước khẽ đi vào phòng bệnh, canh giữ trước giường bệnh của cô.
Lâu dần, đôi mắt Liễu Mỹ Yến khô khốc, bắt đầu buồn ngủ, Bách Lý Hàn Tôn sắp xếp họ ngủ phòng bên cạnh, anh ngồi trước giường bệnh lẳng lặng nhìn cô.
Bùi Khê Minh vẫn ngồi trên sofa không lên tiếng, anh đưa mắt nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt lại rơi trên người cô. Đột nhiên khóe miệng anh cười như không cười, cong lên khổ sở.
Trước kia họ cũng ở chung như thế này.
Lúc nào anh cũng là người nhìn họ, trên mặt đất vĩnh viễn là bóng dáng cô đơn của mình anh, anh yêu cô như vậy, cô vẫn không thuộc về anh, anh nên làm gì bây giờ mới tốt? Tổn thương cô anh không làm được, buông cô ra anh lại không nỡ, chẳng lẽ anh nhất định đau đớn cả đời sao?
Trong tay Nhan Mộng Lam mang theo hộp đồ ăn, cô đi vào vừa lúc thấy ánh mắt Bùi Khê Minh buồn bã, trong lòng cô thầm than nhẹ, đi qua, “Ăn chút gì trước đi đã!”
Đồ ăn của Bách Lý Hàn Tôn do Vương Tiểu Vi phụ trách, đi theo sau lưng Nhan Mộng Lam vào, “Thiếu chủ, mời ngài ăn cơm trước ạ! Tôi ở đây trông tiểu thư cho.” Mặc dù sắc mặt thiếu chủ lạnh lùng hơn ngày trước, nhưng cô biết tiểu thư nằm trên giường bệnh người lo lắng nhất, khó trôi qua nhất chắc chắn là thiếu chủ, hi vọng tiểu thư mau chóng tỉnh lại! Tất cả mọi người đang chờ ngài.
“Tôi không có khẩu vị, cô đặt đó trước đi!” Bách Lý Hàn Tôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, da thịt cô hơi ấm lên, không lạnh như khi còn trong nhà xưởng cũ nát đó, nhưng trái tim anh vẫn lo lắng cho cô, hi vọng cô nhanh mở mắt ra nhìn anh.
Bùi Khê Minh nhìn hộp cơm trong tay, lại liếc Bách Lý Hàn Tôn, để hộp cơm sang một bên.
“Không phải chỉ có anh mới lo cho Tuyết Y, tôi còn lo lắng cho chị ấy hơn anh, nếu như chúng ta không ăn cơm thì khi Tuyết Y tỉnh lại chúng ta sẽ ngã xuống, đây không phải là dày vò người khác sao?” Nhan Mộng Lam nhìn bên kia rồi lại nhìn Bùi Khê Minh, nhàn nhạt nói.
Trong lòng cô vẫn luôn tin Tuyết Y sẽ tỉnh lại, cho nên cô nhất định phải để Tuyết Y thấy vẻ mặt cô tốt nhất, cũng tuyệt đối không